Lúc này, sắc trời đã sắp dần dần sáng lên, một ngày mới đã sắp đến. Nơi chân trời, xuất hiện một tầng sáng mờ hồng mỏng, không lâu sau đó sẽ là nơi mặt trời mọc.
Bắt đầu từ bây giờ, vị đại quân vương thứ chín Mạc Triêu Diêu của Hi Tương này, đã trở thành lịch sử.
TBD: haizz!!!! Tiếc a~ cảnh này sao giống một truyện ta từng coi, anh không có vua không làm đi làm quản gia =)) nhưng lý do nhường ngôi thì khác. Tại sao a~ bỗng muốn khóc..
Kết quả như thế, là vì nguyện vọng tự do của Mạc Triêu Diêu, vì ngôi vị hoàng đế Thuỷ Du Ngân kỳ vọng, vì quyền lợi của hoàng hậu cùng với thừa tướng, càng kỳ vọng. Đối với việc này, ở Vân Nam chỉ có hai người A Ly cùng Bạch Thiên Lý, cảm thấy có chút tiếc hận; mà tại hoàng cung cách đó ngàn dặm, trong nắng sớm mờ mịt, trong『 Cảnh Khôn cung 』 đột nhiên truyền ra một tiếng『 A』 thét chói tai ——.
Vinh Nghĩa quận chúa đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh! .
“Quận chúa! Quận chúa!”
Hai nữ tỳ xinh đẹp nghe thấy tiếng thét , không ngừng gõ cửa.
Sau một hồi lâu, cánh cửa rốt cục mở ra, chỉ thấy Vinh Nghĩa quận chúa khoác áo khoác, toàn thân vô lực dựa vào cạnh cửa. Sắc mặt nàng tái nhợt, trên tái cùng lỗ tai, chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, đôi môi trắng không có chút máu hơi hơi mở ra.
Nàng kéo tay áo Hoa Dung, như điên loạn nói: “Biểu ca… Biểu ca hắn…” .
“Quận chúa…” Hoa Dung vội vàng đỡ nàng, an ủi, “Quận chúa không cần sợ hãi, có phải gặp ác mộng không ?”
“Ân.” Vinh Nghĩa quận chúa lập tức gật đầu, nước mắt mắt trào ra trong phút chốc, thân thể truyền đến một trận run rẩy rất nhỏ , đứt quãng nói, “Ta mộng hoàng biểu ca … Mộng hắn đi rồi, ta chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn… Vô luận ta ở phía sau kêu như thế nào, hô to như thế nào… Vô luận ta giữ hắn lại như thế nào, hắn đều không quay đầu lại… Hắn đi rồi, đi rồi!”
“Quận chúa…” Hoa Dung nhíu mi, nhất thời không biết an ủi như thế nào, chỉ không ngừng lặp lại , “Quận chúa, đây chẳng qua là mộng thôi.”
“Chiêu Nam thành, có tin tức mới gì truyền đến không ?” Thần sắc Vinh Nghĩa quận chúa khẩn trương.
“Để nô tỳ đi hỏi thăm.” Hoa Dung đang muốn cáo lui, lại bị Vinh Nghĩa quận chúa túm lại.
Vinh Nghĩa quận chúa nhìn nàng, không ngừng lắc đầu, hai gò má tất cả đều là nước mắt, “Không cần đi, ta sợ…”
Sợ nghe được tin tức không tốt.
Hoa Dung nhẹ giọng thở dài, đem Vinh Nghĩa quận chúa dìu về phòng, an ủi: “Quận chúa… Hoàng Thượng hắn long uy mênh mông cuồn cuộn, đại phú đại quý, nhất định sẽ không xảy ra chuyện, quận chúa xin yên tâm đi… Hơn nữa, mấy ngày này từ Chiêu Nam truyền đến, đều là tin chiến thắng nha. Chỉ sợ mấy ngày nữa, Hoàng Thượng có thể hồi cung … Nếu thấy quận chúa khóc đỏ ánh mắt, sẽ chê cười quận chúa …” .
Khi nói, Hoa Dung Nguyệt Mạo đã đem Vinh Nghĩa quận chúa ấn ngồi xuống trước kính trang điểm, “Để chúng nô tỳ vì quận chúa hảo hảo sửa soạn một chút đi, hôm nay quận chúa không muốn đi bồi thái hậu ngắm hoa sao?”
Vinh Nghĩa quận chúa lau nước mắt trên mặt, ngơ ngác nhìn mình trong kính.
“Quận chúa thật sự là càng ngày càng đẹp…” Hoa Dung một bên vì Vinh Nghĩa quận chúa chải tóc, một bên nhẹ giọng nói, “Đều nói càng ngày càng giống thái hậu lúc tuổi còn trẻ.”
”Đúng vậy a.” Nguyệt Mạo cũng ở một bên nói theo, lấy ra một châu hoa*, “Đây là châu hoa của Thái hậu năm đó, cũng chỉ có quận chúa đội mới thích hợp, những người khác đều không cái phúc kia … Nô tỳ nghe tiểu Lý tử bên người thái hậu nói, châu hoa này là bảo bối thái hậu thích nhất, bình thường mình cũng luyến tiếc mang, chỉ giấu ở trong hòm, có khi lấy ra chỉ xem một chút, thật không nghĩ tới lại đưa cho quận chúa…” .
_Châu hoa : là cái trâm cài hồi xưa đó, ai coi phim cổ trang đều biết rồi hen, mấy con bướm hay bông hoa đậu lên đầu mấy đứa con gái í.
“Sao lại không nghĩ tới được?” Hoa Dung đánh gãy lời Nguyệt Mạo, “Thái hậu cùng quận chúa, tựa như mẹ con ruột, sao không thể đưa?”
Nguyệt Mạo tự biết nói lỡ, thè lưỡi, không nói lại.
“Thái hậu nàng…” Vinh Nghĩa quận chúa đột nhiên mở miệng, thanh âm yếu ớt, ánh mắt bình tĩnh nhìn gương, “Vì cái gì… thích ta như thế chứ ?” .
Thậm chí có đôi khi, Vinh Nghĩa quận chúa cảm thấy, thái hậu thích mình còn hơn thích Mạc Triêu Diêu .
—— chẳng lẽ, chỉ là bởi vì gương mặt quá tương tự này? .
Nhìn mình trong kính, Vinh Nghĩa quận chúa lâm sâu vào trầm tư.