Hành quân mệt thì có mệt chút, bất quá phong cảnh trên đường cũng không tệ lắm.
A Ly cùng Phượng Lê vừa đi vừa nói chuyện phiếm, cảm giác tựa như đang đi bộ, cũng không biết là có bao nhiêu mệt. Lần đầu tiên gia nhập chiến tranh thời kì vũ khí lạnh, A Ly trời sinh so với người bình thường có thần kinh thô một chút, không có bao nhiêu sợ hãi, ngược lại cảm thấy phi thường hiếu kỳ.
Lần này xuất chinh đến Chiêu Nam thành, Hi Tương xuất động ba mươi vạn đại quân, trong đó hai cánh quân tiền tả của Uy Vũ Kỵ, đại khái chiếm một vạn.
Mà Đại Lý quân đại khái hai mươi vạn, lưu năm vạn đóng tại bên trong Chiêu Nam thành, còn mười lăm vạn lại tiếp tục hướng Bắc tiến công. Cho nên đoàn người Mạc Triêu Diêu không thể không xuất đại bộ phận binh lực, đi kèm hãm bọn họ tiếp tục lên phía Bắc.
Vì thế quân binh Hi Tương chia làm hai đường, một đường là Thủy Du Ngân suất lĩnh đi Bắc lộ, một đường là Mạc Triêu Diêu cùng Thủy Du Trần suất lĩnh đi nam lộ công thành.
A Ly cùng Phượng Lê thuộc tiền cánh, cho nên đi chính là Nam lộ,đến Chiêu Nam thành.
Cách Chiêu Nam bảy mươi dặm, quân Hi Tương hạ trại.
A Ly mới vừa cùng đội hữu đem lều trại bày hảo, nằm ở bên trong màn, ngay cả mắt còn chưa kịp nhắm lại nghỉ ngơi một chút, đã thấy có người vén rèm mà vào. Xem trang phục người nọ, chắc là người có chút thân phận. A Ly đang buồn bực , chợt nghe người nọ ở bên tai mình nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng muốn gặp ngươi.”
“Gặp ta?” A Ly giật mình.
“Mau đi theo ta.” Người nọ không có giải thích nhiều, xoay người đi ra ngoài, A Ly không có cách nào, đành phải theo đi ra ngoài.
Người nọ đem A Ly đưa vào trú doanh ở vị trí trung tâm, chỗ vương trướng.
A Ly vạch mành đi vào, thấy Mạc Triêu Diêu đang phi thường nhàn nhã mà nằm ở trên giường ăn nho, nhìn thấy A Ly tiến vào, vội vàng hướng y vẫy vẫy tay, cười hì hì hỏi: “Thế nào? Vất vả sao? Lại đây ăn cây nho nha.”
“Miễn.”
A Ly tùy tiện tìm ghế dựa ngồi xuống, hai tay chống má, nhìn hoàng đế Mạc Triêu Diêu không có nửa điểm giống hoàng đế cách đó không xa, “Cũng đã hạ trại , ngươi không tìm chút quân sư tướng quân lại đây thương thảo đại kế công thành một chút, tìm ta tới đây làm gì?”
“Cùng ngươi thương thảo đại kế công thành nha.” Mạc Triêu Diêu nói giỡn .
“Cùng ta? !” Điều này sao có thể! Phương diện tác chiến, sinh viên đại học như mình không có nửa điểm kinh nghiệm nha.
“Ngươi xem bên ngoài.” Mạc Triêu Diêu đứng lên, vén rèm lên cho A Ly xem.
A Ly từ trong liêm phùng liếc mắt một cái nhìn lại, chỉ thấy Thủy Du Trần đang chỉ huy rất nhiều nhân mã, đều đang chuẩn bị xe đá cùng thang .
“Hắn thật đúng là phái hành động nha…” A Ly nhỏ giọng địa lầm bầm, xem tư thế Thủy Du Trần này, chỉ sợ tính toán chấm nhất là ngày mai sẽ bắt đầu công thành .
“Vì cái gì tất cả mọi người nóng vội như vậy chứ?” Mạc Triêu Diêu có chút tiếc nuối, giận dữ nói, “Khó được các người lớn cho chạy xa như vậy, nghỉ cũng chưa nghỉ ngơi một chút, lập tức sẽ khai chiến…”
“Hì hì, ngươi sợ nha?” A Ly vừa thấy Mạc Triêu Diêu chính là một nụ cười như đóa hoa nở rộ trong nhà kinh, chưa thấy qua việc đời, vì thế tự cho là đúng theo sát hắn giải thích, “Việc này của Thủy tướng quân gọi là làm thừa lúc nhiệt làm nghề rèn, phải thừa dịp quân tâm chưa lừa, một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái công phá Chiêu Nam thành!”
“Chính là…” Mạc Triêu Diêu bĩu môi, ở bên tai A Ly nhỏ giọng nói, “Ta sợ thất bại da.”
“Ngươi thân là tướng quân tại sao có thể nói lời như thế!”
“Ngươi xem phía trên.” Mạc Triêu Diêu chỉ chỉ không trung.
A Ly ngẩng đầu vừa thấy, chỉ thấy một con chim diều màu đen , đang giương cánh bay lượn ở phía trên doanh địa bọn họ.
Tiếng Mạc Triêu Diêu lại vang lên, nghiễm nhiên nghiêm túc nói: “Ưng là tượng trưng không rõ , cho nên —— chúng ta nhất định sẽ thua!”
Đầu A Ly toát ra hắc tuyến, phản bác nói: “Ai nói ưng điềm xấu , đây chính là vật tượng trưng cho Pha-ra-ông vua Ai Cập , cũng là tượng trưng của Mĩ Quốc, may mắn vô cùng! Ngươi không được trù chúng ta thất bại! Đối với mình không có một chút lòng tin, sao lãnh binh đánh giặc nha!”
“A? Pha-ra-ông vương, Mĩ Quốc… Là gì?”
Trong lời nói của A Ly xuất hiệ thiệt nhiều danh từ mới làm Mạc Triêu Diêu không hiểu.
“Ân…” A Ly lo lắng làm sao giải thích cho Mạc Triêu Diêu , “Ân, cái gọi là 『 Pha-ra-ông vương 』 là một vị vua, cái gọi là 『 Mĩ Quốc 』 là một đất nước. Được rồi, không nói này, ngươi hiện tại không nên trốn ở chỗ này nhàn hạ, mà hẳn là đi ra ngoài ủng hộ một chút sĩ khí binh lính !”
Nói xong, A Ly liền đem Mạc Triêu Diêu kéo ra ngoài màn.