Ngay lúc Phượng Lê cùng A Ly bị giam diện bích phòng nói chuyện phiếm , bên trong hoàng cung, đã trình diễn trò hay.
Diễn múa rối, là thái hậu thỉnh Mạc Triêu Diêu xem.
Một cái bàn dài mặt bàn vừa phải, mặt trên trải một tầng vải đỏ, năm sáu cái rối gỗ cao, bị nắm dây, ở trên đài biểu diễn. Tâm Mạc Triêu Diêu toàn bộ đọng lại trên chuyện của Niếp Nguyên Trinh, cho nên coi thật không yên. Trình diễn vừa xong, hắn cũng không biết rốt cuộc đang kể chuyện xưa gì.
Tới lúc tan cuộc, để mọi người đi ra chào cảm ơn, thái hậu lại đột nhiên đứng dậy, đi ra phía trước, cầm một con rối gỗ.
Mạc Triêu Diêu nhìn nàng, không biết đến tột cùng trong hồ lô nàng chứa cái gì.
Chỉ thấy một tay thái hậu cầm rối gỗ, một tay dẫn theo dây múa hướng Mạc Triêu Diêu đi tới, nàng nhợt nhạt cười, lại nói: “Hoàng Thượng, ngươi xem tiểu rối gỗ này, lúc hắn ở trên đài biểu diễn là cỡ nào hoạt bát đáng yêu, nhưng nếu như không có người ở đằng sau kéo dây, nó cũng chỉ là một khối gỗ, một khối gỗ muốn động cũng động không được…”
Nói xong, thái hậu lại một đem dây kéo của con rối gỗ bứt cứt ! .
Rối gỗ nặng nề mà rơi trên mặt đất, dập nát!
Trong lòng Mạc Triêu Diêu rung mạnh, hắn rốt cục biết nguyên nhân thái hậu thỉnh hắn xem cuộc vui. Thái hậu không phải cho hắn xem múa rối, mà là làm cho hắn đến xem màn diễn 『 đập rối gỗ 』 này!
“Hoàng Thượng, khí hậu gần đây chuyển lạnh, ngươi phải cẩn thận nhiều hơn…”
Khi thái hậu nói những lời này, ánh mắt nàng nhìn Mạc Triêu Diêu, âm trầm đến đáng sợ.
◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇
Hôm sau, Mạc Triêu Diêu sớm đi tới Trường Thọ Cung của thái hậu, còn mang đến một kiện lễ vật, một cái chim chỏ.
Miệng chim màu vàng, ánh mắt đen to như hạt đậu, lông chim xanh biếc, phi thường đáng yêu. Bất quá trên một bên chân của chim nhỏ, lại cột một sợi dây thừng, dầu khác của sợi dây ở trong tay Mạc Triêu Diêu.
Mạc Triêu Diêu cười tủm tỉm đi đến bên người thái hậu, một bên trêu đùa chỉ con chim, một bên bày bộ dáng phục tùng nhẹ giọng nói: “Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.”
Thái hậu cười lạnh hai tiếng, hỏi: “Hoàng Thượng mang theo chim vội tới Bổn cung thỉnh an, là có ý gì?” .
Mạc Triêu Diêu thần thái tự nhiên địa cười nói: “Con chim nhỏ này, nhi thần đã nuôi vài năm, nhưng buổi sáng hôm nay, lồng chim đột nhiên bị hư, chim này ở trong cung thanh tịnh nơi nơi bay loạn, tiểu Trúc tử phải mất rất nhiều sức mới lấy được, dùng dây thừng cột lại .”
Thái hậu tiếp tục cười lạnh, chờ Mạc Triêu Diêu tiếp tục nói tiếp.
“Nhi thần vốn tưởng rằng, chim này nuôi nhiều năm như vậy, hẳn là mến chúa. Nhưng ai ngờ đến, lồng chim bị hư, nó bay loạn lung tung.” Mạc Triêu Diêu than nhẹ vài hớp, lắc đầu.
Đột nhiên, Mạc Triêu Diêu lại chặt đứt dây thừng đang buộc chim nhỏ!
Con chim vỗ cánh phịch phịch hai cái, bay ra cung điện, thẳng hướng tận trời!