Thiên Hạ Đệ Nhất Sủng

Chương 44




Không bao lâu, A Ly cùng Mạc Triêu Diêu đã đi vào khách điếm.

A Ly tìm được căn phòng mà ngày đó y ở, đem gối đầu nhất lên, quả nhiên thấy mấy quyển tiểu thuyết kia còn hảo hảo để yên tại chỗ đó.

Mạc Triêu Diêu vội vàng nhào lên, đem thư ôm lấy , xem bìa sách đều viết 《 cung trung kiến văn lục 》. Nhưng ngay trong mấy quyển này, còn kèm theo một quyển hơi khác, quyển tên là 《 đông thị cô nhi 》, hẳn là cũng là tác phẩm của Niếp Nguyên Trinh

—— Đông thị cô nhi?

Mạc Triêu Diêu thấp giọng lẩm bẩm, vội vàng mở ra trang tên sách xem giới thiệu vắn tắt. Chỉ thấy mặt trên chỉ đơn giản viết một câu: quyển sách giảng giải chính là truyện xưa của hậu cung sau một hồi nội chiến, thái tử giả đăng cơ, mà thiên tử thực lại ẩn nấp dân gian.

—— Thái tử thực ẩn nấp dân gian! ?

Thời điểm vài dòng này đập vào mắt, tay Mạc Triêu Diêu đang cầm sách lại hơi hơi run lên.

Hắn tiếp tục xem tiếp, chỉ thấy khúc dạo đầu trong sách có viết: đông thị cô nhi, tâm sinh liên hoa, đế vương chi tương.

—— tâm sinh liên hoa ? đế vương chi tương?

Cái này rốt cuộc là có ý gì. TBD : ta cũng kô hiểu T^T.

Mạc Triêu Diêu như gặp phải sương lạnh, trên mặt tái nhợt một mảnh.

A Ly không biết hắn bị cái gì, nghiêng đầu tiến lại gần, lơ đểnh nói: “Tâm sinh liên hoa? … Ha ha, cái Niếp Nguyên Trinh kia, quả nhiên thích viết tùm lum…” .

Nhưng , Mạc Triêu Diêu lại không cho cái này là loạn viết.

Hắn vội vàng đem sách nhét vào trong tay áo, lôi kéo A Ly muốn chạy ra ——.

Đột nhiên! Một trận gió lạnh đánh úp lại, một đạo bóng đen phá cửa sổ xông vào!

Chỉ trong nháy mắt , bóng đen biến mất!

Nhưng trên đầu giường đột nhiên lóe lên một ánh lữa! A Ly vừa quay đầu liền thấy, các cuốn tiểu thuyết của Niếp Nguyên Tinh đã bốc cháy hết! Mà Mạc Triêu Diêu vừa sờ vào trong tay áo, kêu một tiếng 『 nguy rồi 』, quyển sách vừa mới rồi, đã bị bóng đen kia trộm đi !

Bóng đen này chính là một trong những ảnh vệ của thái hậu, sau khi hắn trộm sách xong liền trở lại Trường Thọ Cung, đem chuyện bẩm báo thái hậu.

“Tâm sinh liên hoa, đế vương chi tương…” Thái hậu cúi đầu nhớ kỹ này tám chữ, mười ngón chợt chặt lại, thấp giọng lầm bẩm, “Hoàng Thượng, ngươi thật sự là càng ngày càng không nghe lời .”