Đột nhiên nhìn thấy Mạc Triêu Dao nhiệt tình như vậy, A Ly nhất thời có chút thích ứng không được. Nghĩ thầm hoàng đế này tính tình thật đúng là hảo, chính mình hai lần đấm hắn ngã xuống đất, hiện tại lại tự ý rời cung. Hắn chẳng những không đem mình trảm thủ thị chúng, thậm chí còn tươi cười đón chào, thật sự là hiếm thấy.
“A Ly, ngươi lại đây. . . . . .” Thanh âm của Đông Vân Tường Thụy, nói xong liền kéo kéo A Ly.
Hắn thấy Mạc Triêu Dao xuống xe, liền lôi kéo A Ly huyên thuyên không dứt, trong lòng không khỏi có chút tư vị, vì thế kéo A Ly trở lại bên cạnh mình, giấu ra sau lưng giống như đang bảo vệ, một chút cũng không để Mạc Triêu Dao chạm tới.
Thấy hành động tiểu hài tử như vậy của hắn, Mạc Triêu Dao cũng cười lên, “Tiểu vương gia hiểu lầm . . . . . . Trẫm lần này tự mình tới đây, không phải tới gây phiền toái cho các ngươi, mà là tới đón các ngươi trở vào cung. Vinh Nghĩa quận chúa tùy hứng không hiểu chuyện, oan uổng tiểu vương gia. Hiện tại hiểu lầm đã được giải thích rõ ràng, trẫm phụng mệnh mẫu hậu, cố ý hướng tiểu vương gia bồi tội. Còn thỉnh tiểu vương gia đại nhân đại lượng, không cần chấp nhặt cùng Vinh Nghĩa. Nàng bị thái hậu mắng một trận, cũng đã biết sai rồi.”
“Lại vào cung? !” Đông Vân Tường Thụy hiển nhiên thật không ngờ.
“Ân.” Mạc Triêu Dao gật gật đầu, ” Vương phi của tiểu vương gia, không phải vẫn chưa tuyển ra được sao?”
“Vương phi nha. . . . . .” Lặp lại từ này, Đông Vân Tường Thụy không tự giác nhìn về phía sau.
Phía sau hắn, chính là A Ly —— cũng chính là vương phi hắn muốn.
Nhưng mà, nói như thế nào thì đối phương cũng là một nam nhân nha?
Đông Vân Tường Thụy đấu tranh nội tâm, cho dù hắn không thèm để ý đến vấn đề đó, nhưng Đại Lý vương bên kia, thật sự không hảo ứng phó nha. . . . . . Nếu làm không tốt hắn nhất định sẽ bị lão cha Đại Lý vương treo ngược lên rồi quật ba ngày ba đêm!
Tưởng tượng đến đây, Đông Vân Tường Thụy dù như thế nào cũng không dám nói mình định thú (cưới) A Ly đem về Đại Lý a.
Ánh mắt Mạc Triêu Dao ở trên người Đông Vân Tường Thụy cùng A Ly đảo qua đảo lại, giống như nhìn ra một ít manh mối, nghĩ thầm không tốt, chẳng lẽ Đông Vân Tường Thụy coi trọng A Ly ? ! Nếu Đông Vân Tường Thụy lấy A Ly để uy hiếp, nói nếu A Ly không đến Đại Lý, sẽ không chịu tha thứ cho Vinh Nghĩa quận chúa, vậy mình nên làm cái gì bây giờ a?
“Cái kia. . . . . .”
Ý thức được không thể đề cập nhiều đến vấn đề tuyển phi lần này, Mạc Triêu Dao đang muốn nhanh chóng nói sang chuyện khác. Nhưng ai ngờ mới vừa mở miệng, chợt nghe thấy thanh âm của Đông Vân Tường Thụy.
“Tuyển phi chuyện tình vẫn là về sau bàn lại đi. . . . . .”
Đông Vân Tường Thụy cũng nghĩ đến chuyện Mạc Triêu Dao đang nghĩ, không muốn nói nhiều đến việc tuyển phi. Bởi vì theo một phương diện, nếu hắn tuyển A Ly, nhất định sẽ bị lão cha Đại Lý vương của hắn tấu tử (đánh chết); nhưng về phương diện khác, nếu hắn tùy tiện tuyển đại một người làm Vương phi, lại hội cảm thấy được thực có lỗi với chính mình. Cho nên, Đông Vân Tường Thụy cần thời gian, hảo hảo suy nghĩ một chút về tình yêu và sinh mệnh, vấn đề thục khinh thục trọng (cái nào nhẹ cái nào nặng). Trước khi hắn suy nghĩ ra cái nặng cái nhẹ, đành phải đem vấn đề tuyển phi tạm thời gác lại .
Vừa nghe Đông Vân Tường Thụy không muốn nói nhiều về chuyện tuyển phi, Mạc Triêu Dao cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, phân phó Tiểu Trúc Tử nói: “Mau chuẩn bị kiệu cho tiểu vương gia, chúng ta khởi hành hồi cung .”
“Nô tài tuân mệnh.” Tiểu Trúc Tử vội vàng vươn tay phải ra, dẫn đường Đông Vân Tường Thụy.
Đông Vân Tường Thụy bước theo phía sau, nhưng tay kia thì lại nắm lấy A Ly, nghĩ muốn kéo A Ly cùng đi với mình.
Thấy thế, Tiểu Trúc Tử có chút khó xử, nhìn sắc mặt Mạc Triêu Dao, “Này. . . . . .”
Gặp Đông Vân Tường Thụy không chịu buông A Ly ra, Mạc Triêu Dao có chút ghen tị, thanh âm ê ẩm, “Tiểu vương gia, trẫm ra cung khi đi rất vội vàng, chỉ chuẩn bị có một cỗ kiệu, cho nên người này. . . . . .” Chỉ chỉ A Ly, “Vẫn là để hắn cùng trẫm ngồi mã xa (xe ngựa) hồi cung đi. . . . . .”
“Không được, ta lo lắng.” Đông Vân Tường Thụy không chút suy nghĩ liền cự tuyệt .
“Này có gì phải lo lắng, còn sợ trẫm khi dễ hắn sao? Kỳ thật không dối gạt tiểu vương gia, người này. . . . . .” Nói xong, Mạc Triêu Dao bắt lấy tay kia của A Ly, kéo về phía mình, tuyên bố nói, “Hắn là người trẫm gần đây tối sủng ái. . . . . . Một gã tiểu thị.”
—— nói trắng ra là chính là nam sủng, nếu Đông Vân Tường Thụy ngươi còn có điểm đúng mực, nên biết bảo trì khoảng cách!
Lời nói của Mạc Triêu Dao, Đông Vân Tường Thụy nghe ra, chính là ý tứ này.
Kỳ thật Mạc Triêu Dao vốn cũng đang có ý tứ này. Hắn muốn cho Đông Vân Tường Thụy biết khó mà lui, không cần có chủ ý với A Ly.
Ai ngờ ——
“Hoàng Thượng hảo ý, tiểu vương thay A Ly lĩnh , nhưng xa liễn xóc nảy, vẫn là tọa cỗ kiệu thoải mái hơn.” Nói xong, Đông Vân Tường Thụy hơi dùng một chút lực, kéo A Ly từ bên cạnh Mạc Triêu Dao trở về.
“Cỗ kiệu không tốt, vẫn là ngồi xe đi.” Mạc Triêu Dao không chịu nhượng bộ, lại túm A Ly trở lại.
“Tọa kiệu!” “Ngồi xe!” “Tọa kiệu!” “Ngồi xe!” . . . . . .
Vì thế chỉ thấy A Ly bị hai người bọn họ kéo qua kéo lại, trong chốc lát đông, trong chốc lát tây, cánh tay bị kéo như muốn đứt ra, máu nóng bốc lên, giãy ra khỏi tay của Đông Vân Tường Thụy và Mạc Triêu Dao, tức giận réo lên: “Ta không ngồi xe cũng không tọa kiệu, ta muốn —— đi bộ!”
“Đi bộ?” Mạc Triêu Dao cùng Đông Vân Tường Thụy trăm miệng một lời.
A Ly trợn mắt nhìn hai người bọn họ vài lần, hướng lại gần Chỉ Thủy đang trầm mặc yên lặng đứng một bên, thực không có cảm giác tồn tại, cười tủm tỉm nói: “Chỉ Thủy đại ca, ta và ngươi cùng nhau đi bộ hồi cung đi? Trên đường ngươi cũng hảo chỉ dạy ta, cái độc châm rất hữu dụng mà ngươi xài hôm ở đại lao, rốt cuộc là cái gì được không?”
“A Ly. . . . . .”
Mạc Triêu Dao cùng Đông Vân Tường Thụy, hai nam nhân bị vứt bỏ đáng thương hề hề đồng thanh hô A Ly một tiếng, nhưng cũng không thành công gọi A Ly quay lại. Vì thế chỉ có thể không phục trừng mắt nhìn Chỉ Thủy trừng trừng, ánh mắt khiển trách y ngồi mát ăn bát vàng.
Lấy tính cách trầm mặc ít lời của Chỉ Thủy mà nói, đương nhiên sẽ không giải thích bất kỳ cái gì. Chỉ có thể âm thầm ai thán, chính mình như thế nào mạc danh kỳ diệu lại trở thành đáng tiễn bài (tấm chắn tiễn = lá chắn) của A Ly a?