Nghe xong câu chuyện xưa thật dài này, A Ly có một vấn đề không rõ, “Nếu biết tỷ tỷ của mình chịu nhiều đau khổ như vậy, vì cái gì Đại Lý vương chẳng những không báo thù, còn muốn tái phái hoàng tử đến Hi Tương hòa thân?”
Không đợi người khác trả lời, A Ly đã tự nghĩ đến đáp án , “A! Ta đã biết! . . . . . . Hắn nhất định là muốn để cho đứa con của mình cưới Hy Tương công chúa trở về, sau đó nhốt ở Đại Lý, hảo hảo khi dễ! Hảo hảo ngược đãi! Để hắn báo thù cho tỷ tỷ!”
A Ly tự cho là chính mình phân tích hoàn toàn chính xác, không nghĩ tới mọi người lại cười to một trận.
Chỉ Thủy nói: “Thân là Vương phi tương lai, lại nói ra nhưng lời như vậy, có phải hay không nghĩ muốn hối hôn nha?”
“Di?”
A Ly thiếu chút nữa đã quên, Đông Vân Tường Thụy còn đang coi mình là nữ nhân, đang muốn phản bác, lại bị Đông Vân Tường Thụy ôm cổ, không cho cự tuyệt nói: “Không được, hiện tại nghĩ muốn đổi ý đã không còn kịp rồi! Nếu ép buộc cũng phải buộc ngươi mang về Đại Lý làm Vương phi!”
“Buông!” A Ly tránh khai Đông Vân Tường Thụy, thở dài một hơi nói, “Chuyện tới nước này. . . . . . Có chuyện này, không thể không nói . . . . . .”
“Chuyện gì?” Đông Vân Tường Thụy tò mò.
“Chính là. . . . . .” A Ly nói ra đề khí, khóe mắt phiêu phiêu nhìn một vòng người của Hổ Báo Kỵ, nghĩ thầm: Đông Vân Tường Thụy tốt xấu cũng là một tiểu vương gia, vẫn là chừa cho hắn một chút mặt mũi đi, đợi đến khi chỉ có hai người, tái hướng hắn ngả bài cũng không muộn.
Tưởng tượng như vậy, A Ly đem cái câu 『 ta là nam nhân 』sắp nói ra kia, lại nuốt trở về bụng, đẩy Đông Vân Tường Thụy ra nói: “Bây giờ không thể nói với ngươi. . . . . .”
“Rốt cuộc là cái gì a?”
“Về sau nói sau. . . . . .”
“Ta muốn nghe bây giờ.”
“Ngươi vẫn nên đợi lúc ít người hẵng tái nghe thì hảo hơn, ta sợ làm ngươi sợ.”
“Chính là. . . . . .”
Đông Vân Tường Thụy vẫn còn muốn nói cái gì, nhưng khi nghe Thiển Thương nói một câu “tới rồi” , vừa nhấc đầu, lúc này mới phát hiện bọn họ đã gần về tới 『 Phi Hương xá 』—— cũng chính là chỗ ở của Niếp Nguyên Trinh.
◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇
Còn chưa vào nhà, một mùi vị khác thường đã truyền tới—— đó là mùi máu!
“Không tốt!” Thiển Thương gầm nhẹ một tiếng, đẩy cửa mà vào.
Những người khác đều theo ở phía sau, vừa mới vào nhà, đã bị một màn huyết tinh xuất hiện ở trước mắt kinh ngạc đến ngây người!
Ánh sáng vẫn như trước hôn ám trong phòng, ở giữa hé ra một chiếc bàn gỗ bám đầy bụi bẩn. Mà phía trên bàn gỗ kia, giờ này khắc này, thế nhưng lại có một cái đầu người ướt đẫm máu đoan đoan chính chính nằm lăn lóc trên đó!
—— là Niếp Nguyên Trinh, hắn thế nhưng đã chết!
Thân thể mất đi cái đầu chậm chậm ngã trên mặt đất, màu máu đỏ tươi chảy dài trên mặt đất, mãn ốc đều là mùi máu, dày đặc đắc làm cho người ta hít thở không thông.
Cái đầu vô luận là tóc hay là chòm râu đã hoa râm, lẳng lặng nằm trên mặt bàn.
Người đã quen nhìn thấy người chết như Thiển Thương, không nói một câu, đi ra phía trước, vén ra mớ tóc tán loạn che đi khuôn mặt người chết, như là muốn xác nhận thân phận người chết. Nhưng Thiển Thương chưa bao giờ gặp qua Niếp Nguyên Trinh, cho nên nhìn trong chốc lát, cũng không kết luận được gì.
Nhưng thật ra A Ly, theo khe hở nhìn đến khuôn mặt Niếp Nguyên Trinh, mơ hồ nhìn thấy người chết nhắm mắt lại, giống như chết thực bình tĩnh, cũng thực an tường.
Còn lại một thanh trường kiếm đẫm máu, lẳng lặng nằm trên mặt đất, cách chuôi kiếm không đến ba tấc, là tay của Niếp Nguyên Trinh. Bốn phía cũng không có dấu vết xô xát đánh nhau, phỏng đoán là Niếp Nguyên Trinh sử dụng kiếm tự sát.
Lần đầu tiên tại khoảng cách gần như vậy, nhìn thấy đầu người, A Ly chỉ cảm thấy trong óc 『 ầm vang 』 một tiếng nổ tung, sợ hãi đến chân tay mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã.
Hoàn hảo Đông Vân Tường Thụy đúng lúc đỡ hắn, cái gì cũng không nói, chỉ nâng tay che mắt A Ly, không cho hắn lại nhìn xuống dưới.
A Ly thái độ khác thường, không như bình thường lui về đẩy Đông Vân Tường Thụy ra, mà chỉ lẳng lặng đứng yên, thân thể ẩn ẩn bắt đầu run rẩy.
—— này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? !
Bọn họ bất quá mới rời đi nửa khắc mà thôi, một người rõ ràng khi nãy còn sống sờ sờ, cư nhiên đã muốn thân thủ dị xứ! ?
Lúc này, đột nhiên nổi lên một trận gió, cuốn theo một tờ giấy viết thư màu trắng bay giữa không trung.
Thiển Thương không có ngẩng đầu, một tay vung lên, chặt chẽ bắt lấy trang giấy vừa lúc thổi qua đỉnh đầu kia. Nét mực trên giấy vẫn còn chưa khô, như là mới vừa viết không lâu. Tự (chữ) cũng không nhiều, chỉ có ngắn ngủn hai câu:
『 hai mươi năm trước có vi lời thề, hai mươi năm sau đầu người dâng. 』
Chữ viết cương nghị, giống như tranh tranh thiết cốt, Thiển Thương ánh mắt bi ai.
—— quả nhiên là tự sát!
Nghĩ như vậy , Thiển Thương đem trang giấy viết thư kia đưa lại cho Đông Vân Tường Thụy xem qua.
Đông Vân Tường Thụy đem hai hàng tự ngắn ngủn kia, lặp lại mấy lần, mới nói ra một câu: “Hắn tội tình gì chứ!”
Trân phi đợi hai mươi năm, đợi chờ chính là lời giải thích của Niếp Nguyên Trinh. Nhưng hắn lại ở phía sau, lựa chọn tự sát! ?
Rốt cuộc một cái đầu người không thể nói chuyện, còn có thể giải thích cái gì! ?
Trân phi đau khổ đợi hai mươi năm, cũng rốt cuộc chờ không ra kết quả? Chẳng lẽ nàng phải mang theo tiếc nuối suốt đời này, hàm lệ cửu tuyền?
Kỳ thật, người đợi chờ suốt hai mươi năm, không chỉ có mình Trân phi mà còn có cả Niếp Nguyên Trinh.
Thời khắc hắn biến mất trước mặt Trân phi, hắn mà bắt đầu chờ đợi, chờ đợi có một ngày có thể dùng tính mệnh của mình để chuộc tội.
Cho nên, hắn rốt cục đợi tới hôm nay, đợi cho người của Đại Lý đến tìm hắn, đợi đến lúc có thể giao chiếc đầu này cho Đại Lý, đợi đến khi chuộc lại tội nghiệt của hắn vì năm đó đã không tuân thủ ước định!
Nhưng là ——
Thao thiên huyết nợ (nợ máu ngập trời) hơn hai mươi năm trước, cũng không vì cái chết của Niếp Nguyên Trinh, mà xóa bỏ. . . . . .