Thiên Hạ Đệ Nhất Mĩ Nhân

Chương 42: Nhất định chữa khỏi cho ngươi




Lạc Hoa các nằm trên núi Thiên Sơn, dãy núi Thiên Sơn này ko thuộc lãnh thổ của bất kì nước nào hết. Nó nằm giữa ranh giới của tứ quốc, cũng là cấm địa ko cho phép bất kì ai vào. Các chủ Lạc Hoa các được người trong giang hồ gọi là Diệp Tử, là người hành tung thần bí, chưa ai được diện kiến hết, bất quá một số người bảo Diệp Tử chính là thiên hạ đệ nhất mĩ nhân. Bản thân Phi Yến nghe chuyện này mà thấy buồn cười, chẳng phải nói Diệp Tử hành tung bí ẩn sao? Chưa ai từng gặp sao? Vậy làm sao có thể khẳng định đó là một mĩ nhân được, biết đâu chừng Diệp Tử chỉ là một bà lão nhăn nheo, già nua thì sao?

Lạc Hoa các đối với người trong giang hồ, à không, phải nói là người trong thiên hạ mới đúng, rất có tiếng nói. Các chủ của Lạc Hoa các có thể can thiệp vào chuyện võ lâm, thậm chí còn có quyền lực hơn cả minh chủ võ lâm, hay can thiệp vào những chuyện chiến tranh xảy ra, nói cách khác vị trí các chủ này vô cùng lợi hại và có biết bao nhiêu người thèm muốn. Sở dĩ người của Lạc Hoa các lợi hại như vậy là do đa số người thuộc Lạc Hoa các võ công cao cường hoặc y thuật xuất chúng, nói chung là rất tài giỏi, hơn nữa thân phận của những người này ko tầm thường chút nào! Giang hồ đồn đại võ lâm minh chủ hiện giờ chính là đệ tử của Lạc Hoa các, rồi hoàng đế của tứ quốc cũng thuộc Lạc Hoa các và vô số tin đồn điên rồ khác xoay quanh cái Lạc Hoa các bí ẩn này!

Còn cái nguyên nhân Tử Ly muốn đưa nàng đến Lạc Hoa các là vì thần y Thiên Hàn là người của Lạc Hoa các, mọi người đều nói hắn ta ko có loại độc nào là ko giải được, ko có bệnh nào là ko chữa khỏi, chỉ có điều hắn chịu chữa hay ko thôi! Biết bao nhiệu ngươi đã quỳ dưới chân núi Thiên Sơn chỉ để cầu y nhưng hắn ta vẫn ko chịu chữa trị, những người may mắn được hắn chữa trị xong phải để lại thứ quý giá nhất cho hắn!

Nàng cảm thấy đi cầu cái tên thần y này ko có hy vọng cho lắm, với lại nàng cũng ko tin là hắn tài giỏi đến cỡ đó!

“Tiểu thư, vậy là chúng ta sắp được nhìn thấy thần y Thiên Hàn nổi danh trong thiên hạ nha! Thần y Thiên Hàn được mệnh danh là đệ nhất mĩ nam trong thiên hạ nữa!” Thanh Phi hưng phấn nói rồi đưa cho Phi Yến một tách trà hoa cúc.

Phi Yến chậm rãi ngửi mùi hương hoa cúc ngào ngạt, buồn cười nói: “Em chưa gặp làm sao biết hắn là một mĩ nam chứ? Biết đâu thần y gì đó chỉ là một lão già 60 tuổi xấu xí thì sao? Dẫu sao lời đồn cũng chỉ là lời đồn mà thôi!”

“Tiểu thư, người thật là… làm sao thần y Thiên Hàn có thể là một lão già được chứ? Lần trước tiểu thư cũng nói Nhược Bạch công tử là một lão già nhưng rốt cục có phải như vậy đâu!” Thanh Phi tức tối giậm chân tại chỗ, tiểu thư của nàng lúc nào cũng như vậy hết!

“Ai dám nói ta là một lão già chứ ?” Nhược Bạch đẩy cửa bước vào. Phía sau hắn còn có Tử Ly và Thần Hy.

“Ơ….Nhược Bạch công tử…” Thanh Phi lúng túng

“Là ta đấy, huynh có vấn đề gì ko?” Phi Yến chậm rãi nói

“Tại sao nàng lại nói ta là một lão già?” Nhược Bạch vô cùng tò mò, hắn chưa bao giờ nghe người khác gọi hắn là lão già bao giờ!

“Thì lúc ta chưa gặp huynh, ta tưởng làm thừa tướng của một nước phải là một lão già chứ! Bất quá khi gặp huynh rồi, huynh cũng ko đến nỗi nào!” Phi Yến nhìn Nhược Bạch ra vẻ gật gù.

“A…Lãnh Phong đâu? Mấy ngày nay ta ko thấy hắn!” Phi Yến nhớ ra từ khi nàng tỉnh dậy có nhìn thấy hắn một lần rồi sau đó hắn giống như mất tích luôn.

“Ta ko biết!” Nhược Bạch nói mà trong lòng khó chịu.

Hắn đi đâu rồi nhỉ? Nàng đang định tìm hắn để hắn đi đến Lạc Hoa các cùng nàng, biết đâu cái tên thần y gì đó có thể giải được Ma Hạ thì sao?

Lúc này, một hắc y nam tử đẩy cửa vào, trên người hắn có nhiều vết máu loang lỗ, “Phi Yến…”

“Thanh Phi, Thanh La tỷ, mau đỡ hắn lại đây cho ta!” Phi Yến hoảng hốt

Thanh Phi và Thanh La lập tức chạy đến đỡ Lãnh Phong đến.

Lãnh Phong lấy từ trong người ra một cái hộp nhỏ đưa cho nàng, “Đây là cái gì?”

“Băng tâm tuyết liên, nó sẽ tốt cho chân của ngươi!”

Băng tâm tuyết liên? Ba đại nam nhân còn lại ko tin được nhìn vào cái hộp nhỏ đó! Băng tâm tuyết liên là vật mà ai cũng muốn có nhưng ko phải ai cũng lấy được, bởi vì nó được canh giữ bởi ba vị đại sư võ công cao cường. Ko ngờ hắn ta lại lấy được!

“Nếu có băng tâm tuyết liên thì quá tốt! Biết đâu chân nàng sẽ khỏi thì sao?” Thần Hy vui mừng nói

“Mọi người có thể ra ngoài một lát ko? Ta muốn nói chuyện riêng với Lãnh Phong!” Người cần dùng băng tâm tuyết liên ko phải là nàng mà là hắn mới đúng!

Sau khi mọi người đi ra ngoài, Phi Yến mới thở dài than thở, “Ngươi hình như rất thích bị người ta đánh thì phải? Vết thương cũ vừa mới lành vậy mà lại có thêm vết thương mới!”

“Ta đi tìm băng sơn tuyết liên cho ngươi!” Tuy thanh âm hắn vẫn nhàn nhạt như trước nhưng đôi mắt ko còn chứa đựng sự lạnh lùng và tràn ngập ôn nhu, chỉ có điều hắn đang xoay lưng về phía nàng nên nàng ko phát hiện ra mà thôi!

“Ngươi cần nó hơn ta! Ta ko lấy đâu! Ngươi đó, nếu lần sau còn để ta trị thương cho ngươi, ta sẽ thu ngân lượng chữa trị đó!” Nàng vừa băng bó vết thương cho hắn vừa nói đùa.

“Nó chưa chắc đã giải được độc của ta! Ngươi dùng nó đi!” Bản thân hắn biết Ma Hạ ko dễ dàng gì giải được với lại ko biết từ lúc nào mà nàng đã rất quan trọng đối với hắn.

“Nhưng….”

“Nếu ngươi ko dùng ta sẽ vứt nó đi!”

“Ngươi….thôi được, nhưng ta sẽ ko dùng nó bây giờ! Đợi đến lúc tới được Lạc Hoa các đã! Nếu như tên thần y kia chữa trị cho ta, ta sẽ ko dùng nó! Lãnh Phong, ngươi hãy đi cùng ta đến Lạc Hoa các, ta sẽ tìm cách giải được Ma Hạ cho ngươi!”

“Ngươi lo cho bản thân mình trước đi!” Lãnh Phong đứng dậy, ko quay đầu lại nhìn nàng mà đi thẳng ra ngoài.

“Lãnh Phong, ta nhất định sẽ giúp ngươi!” Phi Yến thầm thì. Mạng này của nàng là do hắn cứu nên nàng nhất định giải độc cho hắn!

“Nàng và tên đó có vẻ thân với nhau nhỉ?” Tử Ly bước vào sau khi Lãnh Phong đi khỏi

“Nhờ hắn mà ta mới giữ được tính mạng!”

“Hôm nay, nàng nghỉ ngơi cho khỏe đi! Ngày mai chúng ta sẽ khởi hành đi Lạc Hoa các!” Thần Hy đứng ngoài cửa nói

“Uhm, ta biết! Ngày mai huynh ko cần đi theo ta, huynh ở lại đây đi!”

“Tại sao?” Thần Hy bất mãn

“Chẳng phải huynh nói Chính Hiên sẽ tới đây sao? Huynh ở lại đâyc hờ huynh ấy đi, nói với huynh ấy ko cần tìm ta nữa!” Nàng biết muốn kêu hắn ko đi theo nàng hơi khó khăn một chút!

“Ừ…vậy nàng đi cẩn thận một chút!” Thần Hy chợt nhớ đến Chính Hiên nên đàng đồng ý. Ko hiểu sao mà hắn có cảm giác khi nàng đến Lạc Hoa các rồi thì rất lâu sau hắn mới có thể nhìn thấy nàng.