Thiên Hạ Đệ Nhất Mĩ Nhân

Chương 14: Khai trương Mĩ Nhân Lâu




Phi Yến đích thân ghi ba chữ “Mĩ Nhân Lâu” lên biển hiệu rồi hài lòng nhìn Thanh Phi treo nó lên. Hôm nay là ngày khai trương Mĩ Nhân Lâu, Phi Yến nhìn thành quả suốt mấy tuần liền của mình mà cảm thấy rất tự hào. Thanh La tỷ đảm nhận nhiệm vụ quản lí nhà bếp, còn Thanh Phi thì lo tiếp khách ở bên ngoài.

“Lưu thúc, thúc mau đốt pháo khai trương đi!” Nàng nói với một lão bá khoảng 40 tuổi bên cạnh. Lưu thúc này là do nàng đích thân tuyển lựa để quản lý cả tửu lâu này! Tuy nàng là lão bản ở đây nhưng ko thể lúc nào cũng có mặt được!

“Dạ, tiểu thư!” Lưu thúc kính cẩn nói. Vị tiểu thư này mới thuê hắn mấy ngày trước nhưng hắn đã rất kính trọng nàng. Nàng rất tốt bụng, lại ko hề bạc đãi kẻ dưới. Hắn còn mong gì hơn là có một chủ tử tốt như vậy!

“Nàng ko chờ bọn ta mà đã khai trương rồi sao?” Chính Hiên cùng Thần Hy leo xuống khỏi xe ngựa. Hừ, bọn họ vừa xuất hiện một cái là có biết bao ánh mắt nhìn đắm đuối.

“Dù sao thì hai người cũng tới kịp đó thôi!” Phi Yến ra hiệu cho Lưu thúc đốt pháo rồi nhìn hai nam tử trước mặt nói.

Tiếng pháo nổ giòn tan làm cho nhiều người đứng lại nhìn, Thanh Phi cất giọng nói lớn: “Các vị, hôm nay Mĩ Nhân Lâu của chúng tôi khai trương! Mời các vị đến thưởng thức!”

“Ta là chủ của tửu lâu này, tên Phi Yến! Nhân dịp khai trương ta sẽ mời vị nào đến tửu lâu của ta thử loại rượu do đích thân ta ủ. Mong mọi người ủng hộ tửu lâu của ta!” Phi Yến nở một nụ cười và nói bằng giọng điệu trong mấy chương trình quảng cáo. Tưởng chuyện gì chứ mấy chuyện quảng cáo này thì nàng làm nhiều rồi! Nàng vừa mở lời thì bên dưới đã xôn xao bàn tán:

Người A nói: “Đúng là tên tửu lâu giống như chủ quán vậy!”

Người B đứng cạnh gật đầu tán thành: “Phải phải, còn đẹp hơn cả Mẫu Đơn cô nương của Nguyệt Hoa viện!”

Người C hiểu biết nói: “Đó chẳng phải là tứ vương gia của chúng ta sao? Cô nương này thân phận ko tầm thường a! Được cả tứ vương gia đến chúc mừng!”

Phi Yến sau khi quảng cáo xong thì cùng Chính Hiên và Thần Hy vào trong. Chính Hiên và Thần Hy nhìn thật kĩ bức tranh thủy mặc trên tường.

Chính Hiên trầm trồ khen ngợi: “Bức tranh này quả thật là một sự kết hợp hoàn hảo! Trong bức tranh vừa có nét ôn nhu nhưng mạnh mẽ của Nhược Bạch vừa có sự thanh thoát và mềm mại của nàng!”

Thần Hy cũng nhìn nàng thán phục: “Ta phải thường xuyên đến đây để ngắm hết các bức tranh mới được!”

Đương nhiên a! Chỗ này là tâm huyết của nàng và Nhược Bạch trong mấy ngày qua mà! Tên nào dám chê xấu nàng sẽ đánh chết tên đó! “Nhược Bạch đang chờ hai người ở trên lầu đó!” Phi Yến nói xong thì dẫn đường.

Vì hai tên này thân phận đặc biệt nên nàng đặc cách cho hai tên này là khách VIP của nàng. Chỉ có khách VIP mới được đích thân nàng phục vụ thôi nha!

Nàng vừa bước vào phòng thì thấy Nhược Bạch đang thưởng thức rượu nho của nàng.

“Phi Yến, loại rượu này của nàng rất đặc biệt. Màu tím trong suốt như ngọc, mùi vị nồng khi đưa vào miệng nhưng lại có vị ngọt thanh khi vào cổ họng.” Nhược Bạch tuy đã đi rất nhiều nơi, cũng đã uống rất nhiều loại rượu nhưng chưa uống loại nào đặc biệt như vậy!

Trong lúc hai người nói chuyện thì Chính Hiên và Thần Hy đều nhìn chăm chú vào bức tranh trên tường.

Mĩ nhân tựa như ngọc trong tranh chẳng phải là Phi Yến sao? Chính Hiên cảm thấy kinh ngạc trong lòng. Hắn, Thần Hy và Nhược Bạch chơi chung với nhau từ nhỏ. Bọn họ còn nhận cùng một người làm sư phụ, phải nói tình cảm của ba người như huynh đệ ruột thịt.

Hắn còn nhớ năm đó đã hỏi Nhược Bạch rằng: “Huynh vẽ đẹp như vậy, tại sao ta chưa bao giờ thấy huynh vẽ người ? Ngay cả Hoa Dương công chúa của Huyền Vũ, mĩ nhân đứng thứ ba trong thiên hạ có ý muốn huynh vẽ tranh cho nàng ấy nhưng huynh lại từ chối!”

Hắn chỉ nhận được một cái mỉm cười cùng một câu trả lời hết sức đơn giản: “Nàng ta ko xứng đáng! Người mà được ta vẽ phải là một người thật đặc biệt và xứng đáng với nét vẻ của ta! Khi ta gặp được người như vậy, ta sẽ vẽ!”

Cũng chính vì vậy mà tranh của Ôn Ngọc công tử chỉ toàn là cảnh vật chứ chưa bao giờ có người trong đó! Ko hiểu sao Chính Hiên lại có cảm giác khó chịu khi thấy Phi Yến được Nhược Bạch vẽ.

Phi Yến thấy Chính Hiên và Thần Hy cứ đứng ngây ra đó nên mới chạy lại kéo họ ngồi xuống: “Hai người mau ngồi xuống nếm thử đồ ăn của ta đi!”

Phi Yến cảm thấy rất vui nên hào hứng đề nghị: “Hôm nay ta rất vui nên ba người có muốn nghe ta đàn ko? Ko phải lúc nào ta cũng đàn cho người khác nghe đâu!”

Thần Hy thấy nàng đề nghị như vậy nên cũng nhiệt liệt hưởng ứng: “Hảo! Ta đã thấy nàng múa và thổi sáo rồi nhưng lại chưa nghe nàng đàn bao giờ!”

Chính Hiên chậm rãi thưởng thức ly rượu trong tay “Được nghe mĩ nhân đàn thì còn gì bằng!”

“Vậy ba người chờ ta một chút! Ta đi chuẩn bị rồi quay lại ngay!” Phi Yến dứt lời thì đi ra ngoài.

“Huynh định khi nào thì về Huyền Vũ?” Thần Hy đợi Phi Yến đi khỏi mới mở miệng hỏi Nhược Bạch.

“Có lẽ ta sẽ ở lại đây lâu hơn một chút! Từ khi nào mà đệ bắt đầu quan tâm việc ta ở lại bao lâu vậy?” Nhược Bạch nhẹ nhàng hỏi

“Ta chỉ quan tâm đến huynh một chút thôi! Dù sao huynh cũng là thừa tướng của Chu Tước, ko phải có rất nhiều việc phải xử lý sao?” Thần Hy hỏi như vậy là vì ko muốn Nhược Bạch ở lại chỗ của Phi Yến thôi! Hắn cảm thấy rất khó chịu khi nhìn Nhược Bạch ở gần nàng.

“Ko có ta, Chu Tước cũng sẽ ko diệt vong đâu! Với lại mọi người đều biết Nhược Bạch-ta rất thích ngao du thiên hạ!” Nhược Bạch vừa dứt lời thì Phi Yến đã bước vào phòng. Trên tay nàng đang ôm một cây cầm, hắn định đứng lên giúp nàng thì Chính Hiên đã đứng dậy.

“Sao nàng ko kêu Thanh Phi hay Thanh La cầm mà tự mình đem lên đây vậy?” Chính Hiên đỡ lấy cây cầm trong tay nàng rồi đặt xuống bàn.

“Ko sao! Ta có thể tự mang được. Thanh La tỷ và Thanh Phi đều đang rất bận rộn!” Nàng vừa xuống dưới lầu thì thấy khách đông nghẹt. Thanh Phi nói với nàng rằng đã ko còn một chỗ trống nào trong Mĩ Nhân lâu hết. Haha, mới có một ngày mà đã buôn bán phát đạt như vậy rồi, sau này nàng ko cần lo lắng ko có ngân lượng để dùng nữa.

Phi Yến ngồi xuống và bắt đầu gảy đàn, tiếng đàn vang lên thì nàng cũng cất tiếng hát.

Cả gian lầu này chìm trong im lặng vì tiếng hát của nàng.

“Bắc phương hữu giai nhân

Tuyệt thế nhi độc lập

Nhất cố khuynh nhân thành

Tái cố khuynh nhân quốc

Khởi bất tri

Khuynh thành dữ khuynh quốc

Giai nhân nan tái đắc”

Dịch nghĩa:

“Phương bắc có một giai nhân

Vẻ đẹp tuyệt thế trên đời chỉ có một

Nhìn một lần nghiêng ngã thành trì

Liếc hai lần nghiêng cả đất nước

Không cần biết

Nghiêng thành hay nghiêng nước

Giai nhân như vậy khó mà có được”

Bài hát đã kết thúc từ lâu nhưng mọi người vẫn còn chìm ngập trong tiếng hát đó.

Nhược Bạch thẫn thờ nhìn nàng. Nàng ko những vẽ tranh đẹp mà còn đàn và hát rất hay. Hắn cảm thấy Phi Yến vẫn còn nhiều thứ mà hắn chưa biết hết.

Cả tửu lâu xôn xao cả lên khi nghe tiếng hát của Phi Yến.

“Ôi, tiếng hát thật là hay! Ta chưa bao giờ nghe người nào hát hay như vậy!” Một nam nhân ở dưới lầu say mê nói

“Tiếng hát này hình như là của vị chủ quán- Phi Yến cô nương!”

“Ta tình nguyện đánh đổi bất cứ thứ gì để nghe nàng hát một lần nữa!”

Thế là từ đó, Mĩ Nhân lâu ko những nổi tiếng khắp kinh thành mà còn lan ra những nước lân cận. Những bức tranh vẽ trên tường, loại rượu đặc biệt và thức ăn của Mĩ Nhân lâu đã khiến nó trở thành đệ nhất tửu lâu trong thiên hạ. Nhưng bên cạnh đó cũng có một thứ rất nổi tiếng, đó là vị chủ nhân tài sắc vẹn toàn của Mĩ Nhân lâu- Phi Yến. Mọi rắc rối cũng bắt đầu sau đó…