Vẻ mặt của Bàng Dục đầy hồ nghi, con mắt mở to, nhìn trừng trừng vào một kẻ có vóc người khôi ngô vạm vỡ và to béo đứng trước mặt mình.
- Đúng ạ, chính là hắn.
Bên cạnh, Xuy Tuyết mặt trát đầy vẻ nịnh hót, cúi đầu khom lưng đáp lời.
- Ta hỏi ngươi sao chứ?
Bàng Dục hừ lạnh một cái, ánh mắt ác độc tưởng như xuyên qua người Xuy Tuyết khiến tên này sợ đến nỗi run rẩy cả người, hai chân quỵ xuống.
- Lượn!
Bàng Dục đá một nhát vào mông hắn, chỉ nghe “ái đau” một tiếng, Xuy Tuyết bay dúi đầu về phía trước, sau đó vội đứng dậy, thất tha thất thểu chạy ra xa.
Kỳ thực có cú đá này cũng chẳng bõ bèn gì, Bàng Dục thậm chí còn nghĩ tới việc đánh tên này mấy chục roi rồi xát muối ớt vân vân, nhưng cuối cùng vẫn chưa nghĩ ra cách nào làm mình hết giận.
Cũng chỉ vì tên khốn Xuy Tuyết vô sỉ này mà Bàng Dục hắn tự dưng chạy như chó hoang lẩn trốn đám Cấm quân.
Chủ tử còn đang bị người đuổi chạy bán sống bán chết tại Biên Tiên Các thì tên Xuy Tuyết này lại chẳng thèm nghĩ tới việc cứu người, mà ung dung thong thả chạy về phủ ra vẻ ta đây cái gì cũng không biết, lại còn ba hoa bốc phét với lão quản gia Bàng Phúc nữa chứ.
Đến khi Bàng Dục trở về phủ, nghe trăm miệng người từ phòng ăn tới phòng ngủ, ai ai cũng đều nói: thiếu gia vừa sáng sớm đã trốn phủ đi thanh lâu vui vầy với các cô nương ở đó.
Khi tìm được Xuy Tuyết thì thấy tên khốn kiếp đang ba hoa bốc phét trước một nhóm người, nước bọt bắn lung tung, Bàng Dục càng nhìn càng phát hỏa, chỉ muốn giết chết tiểu tử thối tha này.
Bàng Dục hắn lẳng lặng bước tới gần, chờ đến đúng lúc tên này đang múa máy tay chân trước mặt mọi người miêu tả cảnh “Hầu gia bị đuổi như thế nào, Hầu gia bị bắt ra làm sao” thì liên tục các tiếng “bốp”, “vèo” vang lên. Quả thực cơn tức giận của Bàng Dục đã tới cực điểm, hết bình hoa cho tới cái ghế ngồi đều bay thẳng vào người của Xuy Tuyết.
Nhưng kết quả của hành động này hắn lại không nghĩ tới. Thậm chí nó còn lớn hơn dự đoán của hắn. Đương nhiên, tiểu tử Xuy Tuyết này làm sao có thể chống lại vị chủ tử anh minh thần võ An Lạc Hầu như hắn, cho nên chỉ có ngã xuống đất mà kêu rên thê thảm. Bàng Dục chưa hả cơn giận, xoa xoa bàn tay chuẩn bị thu thập tàn cục. Bỗng nhiên hắn lúc này mới phát hiện tại đại sảnh, ba trong tám vị quản gia chủ sự của Bàng phủ đều nhìn hắn bằng ánh mắt, tuyệt không phải là hoan hỉ vui mừng chào đón thiếu gia đã trở về hoặc sợ hãi thiếu gia sẽ cáu giận bất thường, mà là vô cùng kinh ngạc.
Tất nhiên rồi! Vì Bàng Thái sư đã ra nghiêm lệnh, cho nên thường gặp được Bàng Dục hắn chỉ có lão đại quản gia Bàng Phúc mà thôi, chứ đám gia nhân thủ hạ phía ngoài khu nhà hắn ở đâu có thấy được diện mục của thiếu gia. Cho nên, lúc này đâu có ai nhận ra vị gia đinh anh tuấn ngọc thụ lâm phong mặc áo xanh, đội mũ quả dưa kia chính là thiếu chủ tử của bọn họ. Khi nhìn kỹ trang phục của Bàng Dục thì ai cũng ngầm nghĩ rằng hắn chính là gã thiếp thân sai vặt mới của thiếu chủ tử, ngay cả tên gia đinh thân cận không sợ trời không sợ đất mà đại quản gia cũng nhiều lúc phải nhún nhường như Xuy Tuyết cũng bị hắn đánh nặng tay như vậy.
- Ngươi là ai? Vào Bàng phủ của chúng ta bao lâu rồi?
- Ngươi thật lớn gan a. Quần áo thì lôi thôi, không chịu chỉnh sửa ngay ngắn mà cũng dám bước vào đại sảnh này.
- Loạn rồi, loạn rồi. Đây là quần áo dành cho Nhất đẳng gia đinh của Thái sư phủ. Ngươi nếu mới vào thì dựa vào cái gì dám mặc thứ quần áo đó lên người chứ?
…
Một loạt các câu chất vấn và trách mắng vang lên. Một đám mắt mù chỉ nhận ra được quần áo chứ không nhận ra được thiếu chủ oai phong như lão tử, thật khốn nạn.
Việc này thật khiến cho người nào đó bụng phát hỏa, cục tức nằm trong họng nuốt mãi không trôi.
CBN. Lão tử là ai a? Là diễn viên chính, là thần thánh vạn năng. Thế mà còn không nhận ra lão tử, các ngươi không phải muốn chết sao?
Tuy bực thì bực trong lòng, nhưng trong nháy mắt Bàng Dục lại cảm thấy vui mừng.
Nhận không ra ta là ai ư? Nhận không ra ta là ai mới tốt, rất tốt là đằng khác. Bàng thái sư lão cha ra nghiêm lệnh không cho bản Hầu ra khỏi phủ để phong lưu khoái hoạt ở bên ngoài thì lão tử sẽ cởi bỏ cẩm y hoa phục, mặc áo xanh, đội mũ quả dưa làm một tiểu gia đinh êm thắm chuồn ra ngoài vui chơi, hắc hắc !
“Tiểu” gia đinh cái gì chứ? Lúc này Bàng Dục thay mặt “thiếu chủ tử Bàng Dục” tuyên bố, xét thấy gia đinh Bàng Tứ tuy mới vào Thái sư phủ nhưng có nhiều biểu hiện tốt đẹp nên đặc biệt đề bạt hắn lên làm Nhất đẳng gia đinh của Bàng Phủ, bắt đầu từ nay phục vụ cuộc sống ăn uống hàng ngày của chủ tử, có thể tự do ra vào Bàng phủ, không có hạ nhân nào được phép ngăn cản hoặc can thiệp vào chuyện của hắn.
Thương cho Xuy Tuyết, không những bị đánh bầm tím người mà còn phải ủy khuất cúi mình trước ánh mắt hung ác của thiếu gia, giúp hắn nói dối một phen, ca ngợi vị Nhất đẳng gia đinh Bàng Tứ rất được Hầu gia nể trọng, cực kỳ coi trọng, là vị gia đinh tiền đồ vô hạn tại Bàng phủ, hù cho ba vị quản gia sửng sốt ngây người, không dám tin những điều mình đang nghe.
Vấn đề thân phận đã được giải quyết, tiếp theo phải che giấu việc “bị lùng bắt tại kỹ viện”, biến nó thành việc “đến thanh lâu thưởng thức ca vũ bị bắt lầm”, bốc phét một hồi, Bàng Dục tuyên bố một câu cuối xanh rờn:
- Bàng Dục chủ tử nhắn ta nói với các ngươi, cái nhà này và cả Thái sư phủ sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về hắn, ai dám loạn bậy lung tung, khi lão gia về dám mách lẻo thì…hừ hừ…sau này các ngươi tự hiểu lấy!
Đối phó đám hạ nhân xong, Bàng Dục thong thả bước ra ngoài dạo một vòng, không phải, thân là Nhất đẳng gia đinh của Bàng phủ, Bàng Tứ hắn có nhiều việc cần phải tự thân đi làm cho ổn thỏa. Nói chung, chỉ cần dùng các thủ đoạn áp bức đe dọa trên danh nghĩa của Bàng thiếu gia, đảm bảo đám hạ nhân trong Thái sư phủ kính kính sợ sợ, dù có hai trăm cái mồm cũng không dám tiết lộ một tí tẹo nào về việc Bàng thiếu gia và Xuy Tuyết đi ra ngoài. Đến khi xong xuôi, Bàng Dục mới mệt mỏi lê thân thể trở về phòng của mình.
Thực mệt a!
Chạy qua chạy lại cả ngày, cuối cùng trời đã tối đen rồi. Tầm hoan vờn liễu thì không được, trái lại còn bị rượt đuổi một trận sợ chết khiếp, Bàng Dục cảm thấy oải đến tột cùng, ngay cả kế sách lột da chặt xương tên thối tha Xuy Tuyết cũng không them màng tới.
Ai nha, chủ tử tốt như vậy có đốt đèn lồng tìm kiếm khắp đại Tống cũng chẳng có ai bằng bản Hầu a.
- Ngươi là Vạn Nhân Địch?
Vẻ mặt Bàng Dục chứa đầy nghi hoặc nhìn chằm chằm vào tên cao to thô lỗ trước mặt, trầm giọng hỏi lại một lần nữa.
Luận về cân nặng thì tên to cao này cũng chỉ bằng cỡ Cao Nhai Nội là cùng, nhưng đầu, khuôn mặt và bụng đều tròn vo, con mắt có chút him híp, hai khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn từ góc nào cũng như thấy hắn đang cười. Vành tai to, dái tai dài, kết hợp với khuôn mặt khiến hắn có bộ dáng như một vị phật Di Lặc, quả thực hiền lành nhân hậu không thể hiền lành nhân hậu hơn, có giả làm lưu manh cầm gậy côn chạy vào khách sạn bình dân thu phí bảo kê cũng chẳng ai đưa. Còn báo quan ư, ngươi chắc mắt mù? Nha dịch có tới cũng sẽ chẳng bắt làm gì, có khi còn cho rằng hắn là một vị đại sư tu luyện phật pháp cao siêu, không cẩn thận bị tẩu hỏa nhập ma khiến thần chí không bình thường nên chạy loạn khắp nơi để hóa duyên nữa kìa.
Thật không có biện pháp a, tên to béo này trông dáng người hiền lành nhân hậu, thực không thể nào dính dáng tới một chút “kẻ xấu” nào được.
Vạn Nhân Địch, mẹ nó, người như vậy mà dám xưng là Vạn Nhân Địch, nếu vậy thì tên khốn Xuy Tuyết có thể tự xưng là Diêm La Vương được rồi.
- Đúng, đúng là ta.
To béo gật đầu trả lời, giọng mang đầy khẩu âm của vùng Sơn Đông.
- Ngươi có thể đánh được bao nhiêu người, một vạn hay một nghìn, không, hay một trăm?
Hỏi xong câu này Bàng Dục cảm thấy mình thực đang làm một công việc thừa thãi. Cả ngày hôm nay, từ lúc phiền muộn đứng trong sân nhà rồi kéo tên thối tha Xuy Tuyết trốn phủ đi kỹ viện, xảo hợp khốn kiếp thế nào bị người ta rượt bắt, kiếm được một nữ nhân diêm dúa xinh đẹp như cô ả Tưởng Dung thì lại không được "ăn", đến vụ va chạm giữa Cao Nhai Nội và tiểu la lỵ Đinh Nguyệt Hoa rồi kế hoạch bắt cóc cô ả đem về phủ mà trừng trị…ách, đúng vậy, phải trừng trị, nhưng việc này không thể nhanh chóng thi hành được.
Bắt cóc dân nữ đã là việc rất thiếu đạo đức rồi, hơn nữa, nếu như để Triển Chiêu biết được chút manh mối gì thì phiền toái to, mà có khi chẳng cần phải đến lượt hắn ra tay, chỉ cần một người trong giang hồ cũng có thể giết được lão tử.
Gì? Ngươi nói cứ có võ công cao cường là được ư? Võ công cái chó má ấy, võ công có tốt có giỏi đến mấy cũng không đánh nổi nhiều người, một trăm, một nghìn, một vạn, một trăm vạn người, ngươi đánh suốt được sao chứ?
Tóm lại kiểu gì cũng phải để tên khốn Cao Nhai Nội này sai người đi bắt Đinh Nguyệt Hoa, có trời mới biết tên béo họ Cao này có thể cử đến vài tên “cao thủ cao thủ cao cao thủ” nào không hay lại là một đám quan tép riu cửu phẩm ăn hại đái không xong, xem ra mình cũng phải trà trộn một vài thủ hạ đắc lực tham dự, có thế An Lạc Hầu anh minh thần vũ hắn mới có thể chỉ đạo toàn bộ kế hoạch một cách cẩn thận không sơ hở được.
Vì vậy hắn phái Xuy Tuyết tìm trong đám gia tướng hộ vệ phủ vài kẻ có thể dùng được, tên thối tha bẻm mép vừa nghe xong vỗ ngực bảo chứng nhất định sẽ làm tốt, sau một canh giờ tìm tới tìm lui lại lôi tới một tên to béo thật thà có cái tên “Vạn Nhân Địch”. Chỉ cần liếc mắt, Bàng Dục có thể khẳng định, ba đời khốn kiếp nhà thằng đầu đất Xuy Tuyết này lại lười biếng cái ***, liếc liếc trong danh sách đám gia tướng một cái, chọn đại lấy một tên nào đó rồi tìm kéo về đây báo cáo kết quả công tác.