Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 76: Tiểu Thất gặp tú bà ma giáo




Tiểu phiên ngoại —— Tiểu Thất giả điên xé sách

Lại nói, từ khi bộ “Làm sao khống để được ảnh vệ hệ liệt” được ra lò thì Khanh Ngũ chính là phấn ti (fan::người hâm mộ) bí mật cái hệ liệt này. Mà cái này hệ liệt vì muốn thu hút độc giả, mặt sau mỗi một kỳ còn tặng kèm còn một câu chuyện về ảnh vệ trung khuyển, phát huy hết khả năng máu chó ngược tàn bạo. Khanh Ngũ luôn sẽ dùng Dạ Minh Châu rúc trong ổ chăn lén lút xem, hưởng thụ khoái cảm gạt Tiểu Thất xem sách cấm.

Lại nói, đêm khuya vào một ngày nào đó, Khanh Ngũ đang ở trong ổ chăn nhìn trộm sách cấm đột nhiên phát hiện, kỳ này tặng kèm thêm câu chuyện mà kết cục thì lại đem nhân vật ảnh vệ hắn thích nhất viết chết! Vì thế ngày hôm sau, lưu loát viết một phong thư nặc danh màu sắc đẹp đẽ vạn chữ bày tỏ ý kiến rồi gửi đi.

Tiểu Thất chắc hẳn thấy vậy nên cho rằng Khanh Ngũ đang xử lý công văn —— hừ hừ, kỳ thật mỗi ngày Khanh Ngũ phẩy bút viết thành đống, chỉ có điều Tiểu Thất không biết thôi.

Kết quả, bởi vì Khanh Ngũ vị phấn ti đáng tin làm ra hành động đầy nhiệt tình này, kỳ tiếp theo của 《 làm sao khống để được ảnh vệ》 cố ý tìm cách tạo một cái chuyên đề giao lưu cùng độc giả, cho nên dùng một phần để đăng bức thư vạn chữ của Khanh Ngũ.

Nhưng là kỳ phát hành được Khanh Ngũ coi là niềm kiêu hãnh, là tập san ảnh vệ có ý nghĩa đặc biệt, đã bị Tiểu Thất giả điên xoát xoát xé nát.

Vì thế, Tiểu Thất ngày ấy sau khi chấp hành nhiệm vụ trở về, may mắn được chứng kiến biểu tình ủy khuất thất vọng nhất từ trước tới nay chưa từng thấy của Khanh Ngũ.

“Không cần giống như con mèo lông dài ai oán nhìn ta!” Tiểu Thất =口= “Không phải chỉ là một quyển sách thôi sao! Ngày mai ta đi mua trả lại cho ngươi một quyển là được mà!”

“Gạt người, nơi này căn bản không mua được.” Khanh Ngũ nói. Bởi vì hắn quay lưng về phía chúng ta, cho nên mọi người tự tưởng tượng vẻ mặt của hắn đi.

“Ta đây nhờ quản gia đang chuyển hàng đi phương Bắc mua giùm cho ngươi một quyển. Yên tâm đi, bất cứ nguyện vọng nào của ngươi, ảnh vệ ta đây đều sẽ giúp ngươi thực hiện.” Tiểu Thất bất đắc dĩ an ủi hắn.

Đêm đã khuya, Tiểu Thất rốt cục đem Khanh Ngũ dỗ ngủ rồi. Còn hắn thì lặng lẽ đi đến phòng khách bên ngoài, từ bên dưới một khối đá kéo bảo điển ảnh vệ trân quý của mình ra ——《Bộ một. Làm sao để đối phó với chủ nhân khó chơi》, bắt đầu nghiêm túc chăm chú đọc—— bên trong cũng là có tập san ảnh vệ!

“Ừ, nói rất đúng, ‘Chủ nhân tựa như mèo, phải học cách vuốt lông nó…” Tiểu Thất một bên đọc sách một bên nghiêm túc mà gật đầu.

Vì thế ngày hôm sau, Tiểu Thất theo chủ nghĩa giáo điều đứng ở sau lưng Khanh Ngũ, từng chút một vuốt mái tóc dài xinh đẹp của Khanh Ngũ.

“Để làm chi?” Khanh Ngũ quay đầu = = nhìn hắn.

“Vuốt lông.” Tiểu Thất (^ω^)

Tiểu phiên ngoại chấm dứt

Dưới đây là chính văn

——————————————————————————————

Buổi tiệc Khanh Ngũ chiêu đãi, mọi người trong Kỳ tộc rốt cục cũng tiến vào phòng khách, tháo khăn che trên mặt, nhất thời làm cho Khanh Ngũ có một loại ảo giác cả sảnh đường tỏa sáng rực rỡ—— quả nhiên, nghe đồn người trong Kỳ tộc là nơi trời đất chứa linh khí, nhiều thế hệ đều là tuấn nam mỹ nữ, xem ra không phải giả.

Mọi người ở nơi đây ở vùng Trung Nguyên, không ai mà không phải là nam nữ rồng phượng tuyệt thế trong loài người, nhất là người đi đầu mới nãy nghe giọng điệu của hắn trầm ổn cương nghị, không nghĩ tới mặt mày vậy mà cũng xinh đẹp tuyệt trần như thế.

Người đứng đầu lúc này mới tự giới thiệu: “Ta tên là Bích Đồ, cũng chính là đại Tế Ti trông giữ bên cạnh Thần. Đại Tế Ti thủ thần đời trước là tỷ tỷ của ta Sa Mạn, đã chôn theo thánh nữ, sinh mệnh con thần và ta nối liền với nhau, từ nay về sau, ta là đại biểu cho tộc dân Kỳ tộc vĩnh viễn phụng dưỡng ngài con trai của Thần.

Mọi người còn lại, đều là chiến sĩ dũng mãnh nhất trong Kỳ tộc. Lần này mục đích chúng ta đi đến Trung Nguyên, chỉ là vì tìm kiếm con Thần, từ nay về sau, mỗi một câu của ngài nói đều là chỉ thị cao nhất của Kỳ tộc, tất cả bọn ta đều tuyệt đối tuân thủ!”

Thì ra tín ngưỡng của Kỳ tộc cực kỳ cực đoan, thân là vị lãnh tụ tinh thần tối cao của Kỳ tộc—— con Thần hoặc thánh nữ, là người có quyền uy tuyệt đối trong bộ tộc, không bị bất cứ điều luật nào trói buộc, theo truyền thống tôn giáo thì Người tuyệt đối nhận được sự tự do cùng tôn sùng của Kỳ tộc, truyền thừa tinh thần tín ngưỡng ngàn năm từ lâu đã ăn sâu bén rễ bên trong huyết mạch cùng linh hồn mỗi người trong Kỳ tộc, thật không biết rốt cuộc là từ khi nào thì bắt đầu, người trong Kỳ tộc đã bị tẩy não sạch sẽ như thế, thế mà đem loại tín ngưỡng này vẫn luôn nghiêm khắc tuân thủ cho đến nay.

Mà trong cảm nhận của mỗi con dân trong Kỳ tộc, chỉ có Kỳ tộc mới là con dân của thần, là hậu duệ của thần, thừa hưởng huyết thống ưu tú mà thần bí khiến cho bọn họ trời sinh có thể năng dị thường dũng mãnh cùng với cảm giác cực độ sắc bén. Kỳ lạ nhất là, mỗi một đời con Thần mà bọn họ tín ngưỡng, trời sinh đã có được có thể gọi được mây mưa, là bằng chứng của vị thần linh thiêng trong cảm nhận của mọi người Kỳ tộc.

Đại thánh nữ đời trước —— là mẹ đẻ của Khanh Ngũ? Thánh Tuyết, không chỉ có là thánh nữ tôn quý mà cũng là nữ nhân xinh đẹp nhất Kỳ tộc, cũng được truyền thừa giọng hát tuyệt lệ đủ để làm cho vạn vật trong thế gian nhạt màu, chỉ cần nàng cất cao giọng hát ca là có thể gọi mưa tuyết, cũng bởi vậy mà nàng được có tên như thế.

Chỉ có điều có một ngày Thánh Tuyết một mình rời khỏi di Kỳ tộc gả cho nam nhân ngoại tộc, cũng lưu lại mệnh lệnh, khi nàng còn sống không cho phép Kỳ tộc đi tìm mình, bởi vậy cho đến tận khi Thánh Tuyết qua đời, Kỳ tộc mới bắt đầu tìm kiếm con nối dòng của Thánh Tuyết.

“Mẹ ruột của ta, nàng rốt cuộc là một người như thế nào? Ta muốn biết chuyện của nàng.” Khanh Ngũ nói.

Bích Đồ kính cẩn lễ phép thưa: “Nàng là một người vĩ đại, vì tránh cho Kỳ tộc sụp đổ cho nên tự mình chống đở hết thảy, nàng ôn nhu xinh đẹp, là thánh nữ thiện lương nhân từ nhất trong lịch sử Kỳ tộc.”

“Mẫu thân…” Khanh Ngũ nghe sự tích của Thánh Tuyết, trong mắt hiện lên sầu não, hắn chưa từng nhìn thấy mẹ của mình, cũng chưa được hưởng thụ tình thương của người mẹ ôn nhu thiện lương kia, cho nên trong lòng, thủy chung luôn tồn tại một phần khát vọng kết thân tình.

“Ai, đa tạ các ngươi cho ta biết chuyện về mẫu thân của ta, sắc trời không còn sớm, ta đã thu xếp bố trí chỗ ở cho các vị, những chuyện khác, chúng ta có thể từ từ nói.” Khanh Ngũ thu hồi sầu não, đối với khách nhân Kỳ tộc, vẫn cứ đối đãi phi thường lễ ngộ.

Bích Đồ hành lễ đáp: “Hết thảy xin nghe theo ý chỉ của Tôn thần tử.”

Nửa đêm, cuối cùng Tiểu Thất cũng quay trở về, hắn theo dõi Tư Mã thành, thần không biết quỷ không hay mà ngồi chồm hổm ở trong phòng ngủ của Tư Mã Thành ngồi đến nửa đêm, bị hắn nghe được không ít tin tức có tích, vì thế vội vàng hưng phấn mà quay về báo cho Khanh Ngũ biết.

Thì ra Tư Mã Thành vội vã từ sớm đã liên lạc với sứ giả ma giáo ẩn mình lâu ngày trong Tô Thành này, thông qua cuộc nói chuyện giữa bọn họ với nhau có thể biết được thêm nhiều tin tức.

Quả nhiên Tư Mã Thành thông đồng với ma giáo, cùng nhau hãm hại Lăng Vân, Tư Mã Thành còn làm cuộc giao dịch với người ma giáo.

Vào ngày cuối cùng trên đại hội võ lâm, ma giáo cố ý ở trên đài luận võ bại bởi kiếm tông, để cho vị tân chưởng môn Tư Mã Thành này lập uy, mà Tư Mã Thành thì cung cấp cấm địa võ lâm liên minh cao nhất mà ma giáo vẫn luôn mơ ước——tàng kinh các là nơi giấu các loại bí tịch võ công thần bí nhất trong chốn võ lâm—— hắn tính đem các loại võ công kinh điển bí mật mấy trăm năm qua trong võ lâm liên minh bán cho ma giáo.

Nghe đồn là do năm vị chưởng môn các môn phái chí tôn trong võ lâm liên thủ tạo ra vào trăm năm trước, bên trong ghi chép lại những khía cạnh tối cao trong võ học hội tụ khắp thiên hạ, cái chìa khóa chia làm năm phần, do năm vị chưởng môn bảo quản, cách mười năm thì cơ quan tàng kinh các chứa các bí tịch cơ mật này mới mở ra một lần, mà năm vị chưởng môn chí tôn này cùng nhau vào kinh thư sách cổ để truyền lưu, đem tinh túy võ học kéo dài các đời sau.

Tàng kinh các là kho tàng võ công trân quý mấy trăm năm qua, trong cảm nhận của người giang hồ thì đó chính là thánh địa, chỉ có điều nơi này được bày bố cơ quan cực độ phức tạp, chìa khóa lại bị năm đại môn phái bảo quản, khó có thể đoạt lấy. Hiện giờ ma giáo vậy mà nổi tâm tư muốn đoạt lấy chìa khóa, xem ra giang hồ lần này sắp sửa nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu rồi.

Khanh Ngũ nghe Tiểu Thất tự thuật lại xong, nhân tiện nói: “Thứ Tư Mã Thành muốn sợ là cũng không phải chỉ muốn ngồi vững vàng trên cái chức chưởng môn kia, hắn cũng muốn thông qua ma giáo, tiến thêm một bước lấy được năm mảnh ghép của cái chìa khóa, rồi tiếp một bước chen một chân vào trong tàng kinh các. Nếu như vậy, chúng ta cũng phải nhanh nhanh hành động, Tiểu Thất làm phiền ngươi thêm một chút, nhanh chóng giúp ta truyền tin tới hai nơi.”

“Hai nơi nào?” Tiểu Thất hỏi.

Khanh Ngũ uyên thâm mỉm cười: “Một phong thư gửi cho liên minh võ lâm, tố giác âm mưu của Tư Mã Thành một phong thư nhờ ngươi gửi cho sứ giả ma giáo, truyền đạt lại ý đồ chúng ta muốn hợp tác với bọn hắn. Nếu tất cả mọi người đều muốn giao dịch cùng ma giáo, tại sao ta đây có thể lạc hậu chứ?”

“Ngươi cũng muốn vào tàng kinh các?” Tiểu Thất hỏi nhiều thêm một câu.

“Ha, ta đây không có hứng thú, ta chỉ muốn quyền khuynh giang hồ. Chỉ có nắm trong tay quyền lực tuyệt đối, mới có khả năng lật lại trật tự chân chính cho giang hồ hỗn loạn này, nhân đức cùng với chính nghĩa, chỉ có năng lực mới có thể xây dựng quản lý trật tự. Mà kiếm tông, chỉ là vật hi sinh đầu tiên trên con đường xưng bá của ta!” Khanh Ngũ ngữ khí tuy nhẹ nhàng, nghe vào trong tai Tiểu Thất lại khí phách tựa ngàn quân.

Tiểu Thất hiên ngang đáp: “Ta đây giúp ngươi cướp lấy võ lâm! Vì ngươi vượt qua mọi chông gai! Ta đi làm việc!”

Vì thế không đợi Khanh Ngũ kịp mở miệng nói những chuyện khác, Tiểu Thất cất phong thư nhảy một phát sải dài ba thước biến mất.

Khanh Ngũ (⊙⊙) gần như là lẩm bẩm: “Sách của ta bị ngươi xé như thế nào… Ngươi còn chưa có nói cho ta biết ngươi giả điên như thế nào … … Đại Bảo!!”

“Có!” Triệu Đại Bảo bưng bữa ăn khuya đi tới, thì ra hắn vẫn luôn ngồi ở phòng khách bên ngoài ăn bữa ăn khuya.

“Ngươi nói đi, hôm nay các ngươi lừa gạt Tư Mã thành ra sao, mà làm hắn tin không nghi ngờ gì vậy?” Khanh Ngũ kiểm tra.

Triệu Đại Bảo nói: “Không nói cho ngươi. Dù sao cũng đã gạt được hắn là tốt rồi, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?”

Vì thế Khanh Ngũ nhíu chặt hàng mày bắt đầu bổ não.

Càng não bổ sắc mặt càng không dễ nhìn.

Người quá thông minh cũng không phải là một chuyện tốt a!

Đây là lần thứ hai Tiểu Thất tiếp xúc với thanh lâu. Chẳng qua so sánh với lần trước kỹ viện thanh thế lớn kia thì lần này hắn đi vào kỹ viện “Tương Dạ Các” cũng là phố hoa ẩn mình ở trong ngõ hẻm u ám cấm kỵ, vốn cải biến từ một trạch viện nhà giàu để hoang mà thành, bên ngoài suy sút, bên trong lại hết sức xa hoa, tiểu quan cùng cô nương bên trong so với những chỗ khác lại có càng nhiều thủ đoạn hơn, nghe nói giá cả so với những chỗ công khai đắt gấp mấy lần.

Tiểu Thất ghé tới đây, là vì tìm mật thám ma giáo ở Trung Nguyên. Đúng thế, kỹ viện Tương Dạ Các này, chính là cứ điểm bí mật của ma giáo ở Trung Nguyên. Mà theo hắn tra xét, tú bà nơi này nghe nói trời sinh một bộ khúm núm, có thể đem người ta câu hồn, là cực phẩm thành tinh mị hoặc dụ dỗ người ta đến mức có thể khiến người móc tim cũng bằng lòng dâng cho nàng, cũng chính là thủ lĩnh chi nhánh ma giáo ở Trung Nguyên, tên hiệu là “Côn Dạ La”. Nghe nói nàng ta quyến rũ cám dỗ người, tâm tư lả lướt, thủ đoạn ngoan độc, chính là một đóa hoa hồng đen chứa độc, cùng nàng giao tiếp, đại đa số đều bị ăn đến xương cốt cũng chẳng còn.

Loại nữ nhân đáng sợ ác độc thế này, vừa vặn giao cho Khanh Ngũ tên phúc hắc này đứng phó, Tiểu Thất may mắn là mình chỉ là người truyền tin.

Vì thế hắn mặc y phục dạ hành lặng lẽ đáp xuống cửa gian phòng của tú bà, từ khe cửa nhòm vào trong quan sát, chuẩn bị thời cơ đem phong thư nhét vào.

Ai ya, tuy rằng bố cục gian phòng không bằng xa hoa lộng lẫy rộng lớn như phòng ngủ Khanh Ngũ, nhưng nơi nhỏ bé này thật sự cũng được bày trí cực kì hương diễm, từ thảm đến màn trướng đều mang sắc thái kiểu diễm hoa lệ, bài trí đủ các loại vật cổ quái hiếm lạ rực rỡ muôn màu, mang lại cho người ta một cảm giác chật chội, một thùng nước bằng gỗ mộc được đặt ở giữa, bên trong có một người đang ngồi, cả người trần truồng đang tắm —— Tiểu Thất vừa thấy, nhất thời trợn mắt há hốc mồm ——

Tú bà trong phòng,

Là người đang tắm nam nhân có cái bộ ngực phẳng lì!!!