Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 59: Khanh Ngũ sáng tỏ




Triệu Đại Bảo đành phải ra mặt giải vây: “Ta đã xem cho Ngũ thiếu, Ngũ thiếu chỉ là vì mất máu quá nhiều nên thân mình hư nhược thôi, cũng có gì đáng lo ngại.” Nói tới đây, đột nhiên nghĩ đến ngày hôm qua hai người Khanh Ngũ và Tiểu Thất ăn cả một con heo sữa. Không biết từ nơi này nghe được, nói ăn heo sữa quay có lợi gia tăng công lực—— nghe đâu là mỗ giáo chủ Ma giáo nói, vì thế Tiểu Thất hứng thú hừng hực từ phòng bếp quay một con heo sữa, hai người đóng chặt cửa tha hồ chén no nê, khi Triệu Đại Bảo trở về con heo sữa đã bị ăn sạch sẽ không còn mẫu xương.

Thân mình hư nhược… … Lầm bầm. Nghĩ đến chuyện không chừa một tí nào cho mình, Triệu Đại Bảo rất không vui. Khanh Ngũ và Tiểu Thất hai cái tên ăn mảnh!

Triệu Thanh nói: “Nếu không phải hai đứa học trò của ta làm lỡ việc, ta đã chạy tới sớm. Chỉ có điều từ dấu vết để lại xem ra hai đệ tử của ta hình như cũng là bị có người cố tình làm hại, mới bị rơi vào bẫy, tất cả mọi chuyện tựa hồ cũng có liên quan với nhau. Trước hết cứ để cho ta khám và chữa bệnh cho ngũ thiếu, sau đó qua chữa trị cho Tào Cù Duy, thử coi hắn tỉnh lại nói như thế nào.”

Tạ Minh Châu thì ôm tay đứng ở một bên im lặng nghe, cảm thấy chuyện trong Khanh Gia bảo tựa như có chút ý tứ.

Khanh Vân Tung lúc này mở lời: “Tạ lâu chủ, hiện giờ Khanh Gia bảo chúng ta có rất nhiều chuyện phức tạp, không thể tiếp đãi chu đáo, mời ngài trở về đi.”

Tạ Minh Châu kéo mặt, thốt ra: “Bảo chủ nói lời này là có ý gì? Khanh Ngũ thiếu cùng ta chính là tâm đầu ý hợp, hiện giờ hắn bị người hãm hại, ta thân là người bạn thân tốt nhất của hắn, theo lý nên phối hợp chặt chẽ, sao chỉ biết lo cho thân mình? Ta lưu lại, nói không chừng có thể góp thêm một phần lực, hay là bảo chủ coi thường khả năng của Vân đình ta?”

“Ớ… …” Triệu Đại Bảo và Tiểu Thất nghe vậy, giơ tay đỡ trán.

Kỳ thật Tạ Minh Châu chính là mặt dày mày dạn muốn nán lại xem náo nhiệt, gần đây hắn thật sự rảnh rỗi không có việc gì làm, ngày thường vui đùa đã sớm chán ngấy, cho nên mới đến tìm Khanh Ngũ cãi vả.

“Ai…” Khanh Ngũ lúc này than nhẹ một tiếng, mọi người vội vàng tiến đến bên giường, Khanh Vân Tung đi trước một bước đem Khanh Ngũ đỡ ngồi dậy, hỏi han: “Quân nhi, có chỗ nào không thoải mái?”

Khanh Ngũ thản nhiên cười nói: “Cha, con tốt lắm, chỉ là có chút mệt mỏi. Vừa rồi con đã tỉnh —— kỳ thật Tạ lâu chủ là người con quen ở Giang Nam, có việc cũng có thể nhờ cậy Minh Châu. Mấy ngày ở Giang Nam, Minh Châu tiếp đãi vô cùng tốt, thường thường nồng hậu mời con ở lại dùng bữa. Cha cứ để cho hắn ở lại đi. Minh Châu, hiện tại thân thể của ta rất khó chịu, chỉ sợ lần này không thể đi tới Vân đình của ngươi dự tiệc, không bằng sửa lại ba ngày sau được chứ? Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ làm người bạn tốt đúng mực, sẽ không phụ ý tốt của ngươi.”

“Ngươi!” Tạ Minh Châu biến sắc, ấy vậy mà không hay không biết lại bị chiếm tiện nghi, hơn nữa gọi mình như kêu người chết “Minh Châu”! Từ nhỏ đến lớn cũng chưa có người dám kêu như vậy! Vì thế không khỏi âm thầm cắn răng —— đối mặt với tên hồ ly Khanh Ngũ này, thật sự là không cẩn thận là toi!! Ngay trước mặt Khanh Vân Tung không thể phát tác, vì thế oán hận đáp: “Được a, Thục Quân! Ba ngày sau nhất định phải tới Vân đình, ta nhất định sẽ khoản đãi ngươi thật thật tốt!”

Trên mặt Tiểu Thất cùng Triệu Đại Bảo đều lộ ra nụ cười quỷ dị.

Triệu Thanh im lặng nhìn một màn này, mà Khanh Vân Tung biểu tình không chút biến hóa, đạo: “Tạ lâu chủ, khuyển tử ngu dốt mong ngươi đừng để bụng.”

“Đâu nào đâu nào. Khụ khụ.”” Tạ Minh Châu ho khan, tỉnh rụi trừng Khanh Ngũ một cái, mới nói: “Ta đột nhiên nhớ ra còn có một việc chưa xử lý, hôm nay xin cáo từ, mọi người khỏi tiễn.” Vì thế vội vàng rời đi, bởi vì hắn sợ nếu còn nấn ná tiếp, không biết bị Khanh Ngũ lôi vào hố hãm hại thành cái dạng gì.

Triệu Thanh lúc này mới ngồi vào trên ghế bên giường Khanh Ngũ, bắt mạch cho Khanh Ngũ.

Một bên bắt mạch, một bên hỏi một ít tình huống Khanh Ngũ cùng Triệu Đại Bảo. Hỏi xong, còn ấn ấn trên người Khanh Ngũ, cũng xem chân hắn.

Một lát sau, Triệu Thanh mới nói: ” Độc tính còn dư ở trong cơ thể Ngũ thiếu đã biến mất, không chỉ có như thế, nội lực ngũ thiếu hình như càng tốt lên, tăng thêm một tầng xem ra biến cố lần này, thật sự trong họa có phúc. Dư độc hoàn toàn biến mất, cảm giác hai chân cũng khôi phục, chỉ là bởi vì mấy năm này còn chứa độc, cho nên cẳng chân héo rút phải cẩn thận mát xa cùng rèn luyện, trong một khoảng thời gian có thể đi lại được. Thật đáng mừng.”

Nghe hắn nói như vậy, tất cả mọi người cực kỳ cao hứng, nhưng nếu cứ như vậy, mục đích của Tào sư phụ ngược lại càng khiến người khó có thể nắm bắt.

“Cho dù như vậy, Tào Cù Duy vất vả trù tính, là vì cái gì?” Triệu Đại Bảo hỏi, “Hộ pháp, ở trong Thương Minh giáo ngài có biết hắn? Hắn nói hắn xuất thân từ Thương Minh giáo, đã từng là người dưới trướng của giáo chủ.”

Tiểu Thất xen mồm: “Khi quyết chiến với ta, Tào sư phụ cũng nói hắn là ảnh vệ của giáo chủ, đã từng học nghệ cùng giáo chủ…” Sau đó Tào sư phụ nói tới những âm mưu, không biết là thật hay giả, bên trong lại đề cập tới thân thế và mối thù với cha Khanh Ngũ, sợ kích thích Khanh Ngũ, cho nên Tiểu Thất nói chỉ nói một nửa.

“Kỳ quái, ảnh vệ của giáo chủ?” Triệu Thanh hàng mi gom lại, suy tư: “Quả thật, ta có nghe nói giáo chủ có một ảnh vệ như hình với bóng, là người giáo chủ tin tưởng nhất. Nghe đâu từ nhỏ hắn đã ở bên người giáo chủ, nhưng mà chưa bao giờ xuất hiện trước mặt người, ta cũng chưa từng nhìn thấy hắn, chỉ là nghe đâu giáo chủ gọi hắn là ‘Truy Ảnh’, sự tồn tại của người này chính là một cái truyền thuyết, giáo chủ cũng không đề cập người này ở trước mặt ta, Tào Cù Duy đến tột cùng là ai, vẫn chưa thể xác định.”

“Thật đúng là thần bí.” Triệu Đại Bảo phán.

Khanh Vân Tung thì cúi đầu nhớ lại, chỉ có hắn biết, Thương Minh Thư Vân quả thật chỉ nói hết với mình——sự tồn tại của ảnh vệ Truy Ảnh bên người hắn, cũng đặt tên là Truy Ảnh, kể từ đó cũng chính thức quen biết Khanh Vân Tung, bởi vì…từ đó về sau lại hắn mới có thể thu lưu Truy Ảnh dùng tên giả là Tào Cù Duy ở lại Khanh Gia bảo, cũng để cho hắn chăm sóc Khanh Ngũ.

Tào Cù Duy nhất định là biết thứ gì đó! Thế mà hắn che giấu nhiều năm như vậy! Lúc trước hắn hỏi Tào Cù Duy tung tích Thương Minh Thư Vân, Tào Cù Duy vẻ mặt mờ mịt, chỉ nói không biết, ai ngờ đến việc hiện giờ một loạt động tác của hắn lại long trời lở đất như thế?

Triệu Thanh lại nói: “Còn có một chuyện ta muốn xác nhận, võ công trên người ngũ thiếu, đến tột cùng là do người nào truyền lại?”

“Là Tào sư phụ.” Khanh Ngũ nói, “Hắn dạy võ công, dạy tâm pháp cho ta.”

Triệu Thanh nói: “Hắn đưa tâm pháp cho ngươi, ngươi luyện bao lâu?”

“Mười mấy năm đi.” Khanh Ngũ nói.

“Ai, ” Triệu Thanh thở dài nói, ” Quyển tâm pháp Tào Cù Duy đưa cho ngươi, chính là quyển tâm pháp truyền thừa cho mỗi đời giáo chủ giáo ta, chỉ có giáo chủ mới vừa có tư cách tu luyện, cũng là bằng chứng để trở thành giáo chủ. Nhưng quyển tâm pháp này đặc sắc ở chỗ rất bí ẩn, cho nên lúc trước ta chẩn đoán bệnh cho ngươi, chỉ có thể xác nhận trên người của ngươi có chân khí lưu chuyển hay không thôi. Còn hiện giờ cũng chỉ có thể thông qua dấu vết để lại có thể đoán ra tên môn pháp nội lực này, về phần ngươi tu luyện tập đến giai đoạn nào, ta không thể biết được, chỉ có thể mơ hồ cảm thấy tầng nội lực hẳn là càng ngày càng tiến phá.

Tào Cù Duy vì sao mang có giáo chủ bí truyền tâm pháp, vì sao lại truyền thụ cho ngươi? Trên người hắn mê điểm thật sự rất nhiều.

Bất quá, nếu như ngươi tu luyện tới tầng thứ bảy, đã hoàn toàn có tư cách tiếp nhận chức vụ Thương Minh giáo.”

“Quân nhi, con bằng lòng rời khỏi Khanh Gia bảo sao? Đi làm cái vị trí giáo chủ gì đó sao?” Khanh Vân Tung vừa nghe thì có chút mất hứng nói, “Giang hồ hỗn loạn, máu tanh không ngừng, ta đem quyền lựa chọn giao cho con.”

Khanh Ngũ nghe vậy mở miệng: “Cha, tiền nhiệm giáo chủ chưa hiện thân, ta cho dù phải làm giáo chủ, cũng về tình về lý hoàn toàn không hợp. Chuyện này chúng ta tạm thời chưa cần phải bàn bạc, trước mắt chuyện quan trọng nhất chính là ta đã đáp ứng giúp hộ pháp tìm giáo chủ Thương Minh, mà manh mối của giáo chủ Thương Minh nằm hết ở trên người Tào sư phụ, phải chờ Tào sư phụ tỉnh lại mới cho chúng ta manh mối.

Về phần vị trí giáo chủ, ngày sau bàn bạc sau hơn cũng không muộn.”

Bốn bề yên ổn, Khanh Ngũ thiếu quả là ưu nhã thông minh!

Triệu Thanh nhịn không được âm thầm tán thưởng, lần này lời hắn nói ôn hòa uyển chuyển, không dấu vết tránh được vấn đề bén nhọn của Khanh Vân Tung, còn dẫn dắt đề tài rời đi, kéo dài thời gian, ngũ thiếu quang mang nhất định chói lọi rực rỡ như giáo chủ Thư Vân năm đó.

“Nếu như thế, Triệu mỗ tạm thời cáo lui, đi thăm dò thử tình trạng của Tào Cù Duy.” Triệu Thanh vì thế đứng lên, về phần quan hệ mơ hồ giữa Khanh Vân Tung và Thương Minh Thư Vân, hắn đã sớm biết, năm đó giáo chủ đối với Khanh Vân Tung băng sơn mỹ nhân này tình cảm sâu nặng, hắn cũng có thể cảm thụ. Chỉ là, chuyện tình yêu của nam tử này, với danh dự hai bên đều không tốt, cho nên hắn vẫn luôn bảo trì trầm mặc. Giáo chủ thích nam tử, cứ để cho hắn dùng phương thức của mình vui thích là được rồi, thân là thuộc hạ, hắn không thích chõ mồm vào.

Khanh Ngũ cũng nói: “Cha thân, con trai có thể nói chuyện với ngài một lát sao?”

“Quân nhi, ngươi muốn nói gì?” Khanh Vân Tung ngồi xuống.

Khanh Ngũ vứt ánh mắt ra hiệu cho Triệu Đại Bảo và Tiểu Thất, hai người lui ra ngoài đóng cửa, vì thế trong phòng chỉ còn lại có cha con hai người.

Khanh Ngũ hơi hơi đứng dậy, ngồi thẳng lên: “Cha thân, ngài đối với tất cả những người con một mực lạnh lùng, chẳng quan tâm, những huynh trưởng đệ đệ của con, cả ngày hao hết tâm tư, cũng không có được một câu khen ngợi của ngài.

Có điều chỉ có con, có thể làm cho ngài đặc biệt chiếu cố như thế, Thục Quân thường xuyên cảm thấy được yêu thương mà lo sợ. Con biết, cha thân ngài vì không muốn để cho con bị người làm hại, cho nên cố ý thu hồi sự quan tâm đối với con, mà hiện giờ ngài có thể nói chuyện cùng con, những huynh đệ khác nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, nếu là truyền quay lại trong bảo, lại tránh không được một phen tranh giành ghen tuông.”

Khanh Vân Tung nói: “Lúc này đây, con quyết sẽ không lùi bước, cũng không để cho cha bị thương tổn!”

“Cha thân a, con không muốn cả đời ẩn núp dưới đôi cánh che chở của ngài cha thân. Tuy thân con tàn, nhưng không phải là loại cây non phải cần được người cẩn thận che chở mới có khả năng tồn tại, ” Khanh Ngũ lắc đầu nói, “Con muốn nhận được sự thừa nhận của ngài! Một tay ngài giúp cho con để nhàn hạ trong Khanh Gia bảo, cũng không phải là mong muốn của Thục Quân.”

“Ngươi đứa nhỏ này, con muốn cái gì? Con cho là giang hồ này tốt đẹp như vậy sao? Đã trải qua số kiếp lần này, con còn chưa học được bài học sao!” Khanh Vân Tung hừ lạnh nói, “Nếu như con lo lắng những người trong Khanh Gia bảo sẽ hại mình, sau khi trở về, ta sẽ bắt đầu cải cách, con hiện giờ cũng đã lớn, hoàn toàn đủ tư cách kế thừa vị trí cùng quyền thế của ta.”

Khanh Ngũ cười buồn: “Con cũng không cần cha thân ngài cho con quyền thế, mà cha cho rằng kiên cố vững như thành đồng, kì thực nội bộ bên trong Khanh Gia bảo sớm đã đổ sụp.

Xin thứ cho con nói thẳng, lấy cá tính của cha thân ngài, có lẽ có thể trở thành một vị Kiếm Thần đứng đầu, nhưng ở phương diện quản lý, xác thực có chút lệch lạc. Mà theo Khanh Ngũ thì trong Khanh Gia bảo cũng không chỉ có mỗi một người lục đục đấu đá với nhau. Cha thân ngài có thể cho con, chỉ có vậy, thì hãy buông tay để cho con đánh một trận giành được sự chấp thuận!”