Tiểu Thất bị Khanh Ngũ làm sợ tới mức sửng sốt. Triệu Đại Bảo vừa mới bước chân vào nhà, nghe thấy động tĩnh vội vàng ghé qua đây nhìn, vừa thấy bên trong một đống hỗn độn, thuận tiện mở miệng nói: “Tiểu Thất, ngươi hất bàn với Khanh Ngũ?”
“Không… Là hắn đập …” Tiểu Thất ngơ ngác quay đầu nói.
“A? Khanh Ngũ, ngươi giận dữ cái gì? Không sợ Tiểu Thất lại không để ý tới ngươi?” Triệu Đại Bảo đối với tính tình của Khanh Ngũ rõ như bàn ngày, tuyệt không sợ chọc hắn phát điên.
“Không có gì. Ta chỉ là thống hận hai chân này của mình mà thôi.” Khanh Ngũ không được tự nhiên càng ngày càng lời nói ra bừa bãi, trong lời nói có chút hối hận kì thực ngữ khí hoàn toàn kiêu ngạo.
Triệu Đại Bảo nhìn Tiểu Thất liếc mắt một cái, đột nhiên từ trong mắt của Tiểu Thất thấy được cảm thụ y hệt như mình——mb, Khanh Ngũ tên kia lại tùy hứng!
Tiểu Thất Tiểu Thất, ngươi mau khuyên hắn a! Cái khẩu khí kia của hắn rõ ràng chờ ngươi đi khuyên nhủ nha! Triệu Đại Bảo dùng ánh mắt ra hiệu.
Này này!! Dựa vào cái gì muốn đường đường là Thất đại gia ta lại muốn đi khuyên nhủ cái tên vặn vẹo kia a! Ta mới không đi! Tiểu Thất = = —— Tiểu Thất người ta cũng không được tự nhiên không thua gì Khanh Ngũ đâu!
Triệu Đại Bảo bất đắc dĩ bĩu môi, xem ra đành phải để đích thân đường đường Triệu tài đỉnh đỉnh đại thần y ra ngựa.
【cái danh xưng kia là xảy ra chuyện gì? ( ⊙ o ⊙)】
“Khanh Ngũ! Ngươi làm cái gì, ngươi có biết ngươi không thể tự tiện vận nội lực như thế hay không! Ngươi không muốn sống nữa à! Một thân chứa độc mang bệnh, không sợ độc tố còn dư cắn lại vào tâm mạch sao! Lần trước phát tác đau đớn ngươi quên rồi sao!” Triệu Đại Bảo bắt đầu kéo viện trợ —— Tiểu Thất ngươi nhanh lên đau lòng đi, ngươi đau lòng, Khanh Ngũ nhất định vừa lòng.
Khanh Ngũ thế nhưng dùng ánh mắt oán niệm xoay đầu nhìn Triệu Đại Bảo, Triệu Đại Bảo không hiểu lắm suy nghĩ: Khanh Ngũ, ta hiểu sai ý hả? Ý tứ của ngươi không phải là để ta đây vào giúp ngươi một tay sao? Ngươi không phải nói không cho ta nói cho Tiểu Thất ngươi có võ công sao?
Khanh Ngũ: ta là đang uy hiếp Tiểu Thất, để cho hắn nhìn thấy thực lực của ta… Triệu Đại Bảo, ngươi còn giúp ta lật lại…
Tiểu Thất (⊙⊙) đứng một bên nhìn —— thật sự, không biết vì cái gì, dưới bầu không khí quỷ dị như thế, mình tại sao cũng chưa có biện pháp đối với mấy lời khổ tình thập phần nghiêm trọng mà Triệu Đại Bảo vừa nói sinh ra phản ứng… mb, Khanh Ngũ tên kia kiêu ngạo sức lực như thế mà nói cái gì tâm mạch bị hao tổn độc dư cắn lại gì chứ? Mỗi ngày như vậy có thể ăn có thể ngủ lại nấu nồi lẩu mấy mâm ớt …
Không khí cứng ngắc một phen, Khanh Ngũ cuối cùng là người đánh vỡ cục diện bế tắc giữa ba người, quay đầu đỡ trán nói: “Các ngươi,
Đi tìm người tu sửa lại sàn nhà đi.”
Triệu Đại Bảo đồng tình nhìn Khanh Ngũ: tên đáng thương, thật vất vả tùy hứng một lần cũng không có người đáp lại… Khanh Ngũ ngươi cái đồ ngu ngốc, ngươi sao lại không tỏ ra khổ tình thêm một chút a! Ngươi lại nói vài câu ủy khuất nói Tiểu Thất tiểu tử đó nhất định rơi vào tay giặc a.
Tiểu Thất cùng Triệu Đại Bảo yên lặng ra khỏi phòng, gần đến cửa, Tiểu Thất bỏ lại một câu: “Buổi tối mang ngươi cùng đi là được.”
Dứt lời liền chạy ra đi tìm thợ sửa sàn nhà.
Lúc chạng vạng, Khanh Ngũ ngồi ở Vân đình bảo người dưới lặng lẽ dắt hai con thất bảo mã đứng ở trong ngõ hẻm trong phố chờ, mà Tiểu Thất thì lưng cõng Khanh Ngũ lặng yên chuồn ra phân đường Giang Nam. Tuy rằng trên lưng mang theo Khanh Ngũ, nhưng Tiểu Thất không thể nghi ngờ vẫn là hưng phấn cực kì.
Khanh Ngũ chỉ thị Tiểu Thất đi vào góc đường, tiếp vện với hạ nhân, bảo Tiểu Thất mang mình cùng cưỡi ngựa.
Tiểu Thất nhìn hai con ngựa, lập tức nhức đầu ——hai chân Khanh Ngũ tàn tật, đứng cũng còn khó, hắn làm sao cưỡi ngựa?
Khanh Ngũ nhìn ra hắn khó xử, nói: “Chân ta tuy rằng tàn tật, nhưng cưỡi ngựa vẫn còn chưa đến nổi làm khó được ta, chỉ là lên xuống có chút khó khăn, ngươi tới giúp ta.”
“Được rồi.” Tiểu Thất buông Khanh Ngũ ra, lập tức nắm thắt lưng của hắn nhảy dựng lên, thế nhưng ngoi lên hơn một trượng, vững vàng dừng ở trên lưng một con ngựa, lập tức hắn liền nhảy xuống, lưu Khanh Ngũ một người ngồi ở trên ngựa, Khanh Ngũ nắm chặt dây cương, eo thẳng tắp, thật sự là giống như một vị kỵ sĩ hiên ngang.
Tiểu Thất nói: “Ngũ thiếu, ngươi cần phải nắm chặt lấy dây cương, đừng để ngựa hất xuống dưới.”
“Yên tâm.” Khanh Ngũ kéo kéo dây cương, ở trên ngựa có vài phần thần khí.
Tiểu Thất đứng ở bên dưới, nắm chặt chân Khanh Ngũ ——mũi chân Khanh Ngũ rủ xuống, một chân mềm nhũn không có lực đạo, chính là tùy ý khoát lên trên mình ngựa, vì thế hắn đem chân Khanh Ngũ đặt chỗ bàn đạp, Khanh Ngũ tự nhiên không có khả năng tự mình hoàn thành động tác này.
Mạc Tiểu Thất nhìn Khanh Ngũ cưỡi ngựa đi được một khoảng cách, xác nhận hắn không có việc gì, mình mới lên ngựa, nói: “Ngươi thật sự không có việc gì sao?”
“Không có việc gì.” Khanh Ngũ vung roi, thế nhưng thúc dục ngựa chạy như bay, Tiểu Thất hoảng sợ, vội vàng phóng ngựa đuổi theo —— Khanh Ngũ cái người kia! Tùy hứng quá thật sự là không muốn sống!
Vì thế hai người một trước một sau, phóng ngựa ra khỏi thành, dưới vầng trăng tròn trên quan đạo chạy gấp, Tiểu Thất giương giọng hỏi: “Đi nơi nào?”
“Hồng miếu!” Khanh Ngũ quay đầu nói, hắn tựa hồ cực kỳ sướng ý, có chút hưởng thụ cảm giác trên lưng ngựa như bay. Tiểu Thất lại khẩn trương theo ngay sau đó, sợ hắn té xuống ngựa.
Hai người một trước một sau, chỉ thấy cảnh vật hai bên không ngừng lui về phía sau, Tiểu Thất ánh mắt thủy chung đi theo Khanh Ngũ —— chỉ thấy hắn ở trên lưng ngựa, một thân tuyết y, sợi tóc phần phật tung bay, cả người tràn đầy khí phách phấn khởi ngày thường hiếm thấy, bừa bãi tùy tiện.
Tiểu Thất bất giác có chút ngây ngốc —— đúng rồi, Khanh Ngũ ngày thường ổn trọng, trên thực tế cũng bất quá chỉ là thiếu niên hai mươi, so với mình cũng không lớn hơn mấy tuổi, tuổi này nên tận sức bay nhảy hay sao? Nhưng hắn… Nhưng không được cả ngày ngồi trên xe lăn, tuổi còn nhỏ đã phải muốn đối mặt với vòng xoáy âm mưu, bị buộc trở thành ông cụ non, khôn khéo hiểu đời. Hắn kỳ thật cũng thập phần khát vọng tự do bay nhảy giống như những người khác đi…
Một tia đau lòng hiện lên đôi mắt, Tiểu Thất không khỏi suy tưởng: mình ở trong lòng Khanh Ngũ, rốt cuộc là có địa vị như thế nào? Vì thế bất giác trở về lời nói không lâu mới đây của Khanh Ngũ————
Ngươi là chân của ta, ngươi phải dẫn ta đi tới nơi ta muốn đi.
Ngón tay đột nhiên buộc chặt, đè lại trái tim, Tiểu Thất yên lặng nói thầm: được rồi, Khanh Ngũ, chân trời góc biển, ta sẽ dẫn ngươi đi, ta không chỉ có là ảnh vệ của ngươi, ta cũng chính là đôi chân của ngươi.
Ngựa chạy như điên mấy canh giờ, đến nửa đêm, nương ánh trăng như gột tẩy, hai người dừng bước ở trước một thôn trấn, Khanh Ngũ chỉ vào hàng cây xanh um tươi tươi tốt đằng sau thôn, nói: “Kia đỉnh ngọn ở trong rừng, cũng là Hồng miếu, chúng ta mới vừa đến nơi đây, nhất định cũng đã vào trong phạm vi giám thị của Hồng miếu, Tiểu Thất, ngươi xuống ngựa, chúng ta từ từ đi qua.”
Tiểu Thất vì thế trở mình xuống ngựa, đem con ngựa của mình buộc ở bên đường, lập tức đem Khanh Ngũ phù ôm xuống ngựa, đỡ hắn đến một cây thụ ven đường ngồi xuống. Lúc này, hắn mới cởi hành trang trên lưng xuống, thay y phục dạ hành mang theo, sau đó lại đổi quần áo cho Khanh Ngũ, hai người che kín mặt, Tiểu Thất cõng Khanh Ngũ lên, chui vào hàng cây ven đường, dựa theo chỉ thị của Khanh Ngũ, từ trong rừng tiếp cận tới Hồng miếu.