Thương thế của Khanh Ngũ lành rất nhanh. Ba bốn ngày sau, có thể ngồi xe lăn xuống giường.
Bất quá Tiểu Thất ước chừng phiền muộn ba ngày, vẫn luôn thất thần. Nhìn Vũ Nguyệt Nhận thất thần, nhìn Khanh Ngũ thất thần.
Hắn hỏi qua Triệu Đại Bảo, chuyện Khanh Ngũ bị trúng độc mới biết được Khanh Ngũ tàn tật không phải bởi vì bị bệnh, mà là bị người hãm hại.
Khó trách ngày ấy, hắn lại nói với Khanh Đại như vậy.
Cho nên ánh mắt khi nhìn Khanh Ngũ không còn giống như trước. Đã nhiều ngày hắn cơ hồ thu lại bản tính của mình, Khanh Ngũ gọi hắn làm cái gì, hắn đều lập tức đi làm.
Tuy nói Khanh Ngũ tuyên bố, hắn không cần sự thương hại hay đồng tình.
Nhưng đối mặt với Khanh Ngũ như vậy, ai có thể nhẫn tâm cho được?
Tiểu Thất sau đó ngẫm lại, luôn cảm thấy lúc Khanh Ngũ nói những lời kia từ trong khung vẫn rất ủy khuất bốc đồng. Chỉ là tùy hứng mà thôi.
Cho nên Tiểu Thất mấy ngày nay nhìn thấy Khanh Ngũ muốn tự mình đẩy xe lăn, liền giành trước một bước đi lên giúp hắn đẩy, Khanh Ngũ phía sau lưng có vết thương, hai tay lại phải đẩy xe lăn khó tránh gắng sức. Những chuyện như ăn cơm, mặc quần áo thế nhưng cũng không cần Khanh Ngũ tự mình động thủ, Triệu Đại Bảo khi tới nhìn thấy Khanh Ngũ ngay cả cơm chỉ cần há mồm là tới liều mạng nín cười.
Cái tên Khanh Ngũ kia rõ ràng công lực phi phàm, chỉ vì chịu chút vết thương da thịt thế nhưng yên tâm thoải mái mở rộng miệng để cho Tiểu Thất từng thìa đút cơm, Tiểu Thất cái tên nhóc này rất dễ lừa, chẳng lẽ hắn không phát hiện tại hắn đem Khanh Ngũ nuông chiều thành cái bộ dáng gì sao?
Lại qua mấy ngày, thương thế của Khanh Ngũ hoàn toàn lành lặn. Nhưng buổi sáng khi rời giường mắt cũng không mở, ngồi ở chỗ kia chờ Tiểu Thất đem quần áo mặc vào cho hắn.
Tiểu Thất quả thực rất vui vẻ chạy tới hầu hạ chủ nhân, đợi sau khi Khanh Ngũ ăn mặc tử tế, hắn đột nhiên hỏi: “Chủ nhân vết thương ở sau lưng hôm qua cũng đã kết vảy, chắc là không còn trở ngại gì nhỉ?”
Khanh Ngũ sờ sờ phía sau lưng, hình như là hoàn toàn lành lặn rồi.
Kết quả dung túng với sự ân cần hầu hạ của Tiểu Thất dừng ở đây, làm cho Khanh Ngũ có chút mất mát.
Từ khi thương thế Khanh Ngũ không còn đáng ngại, sinh hoạt Tiểu Thất quay trở về cái loại trạng thái phân tán.
Khanh Ngũ cũng không yêu cầu hắn mỗi thời mỗi khắc phải ở cạnh, còn thả rong hắn, Tiểu Thất có đôi khi nhàm chán ở trong bảo dạo quanh khắp nơi. Khanh Ngũ cho hắn một thẻ bài vàng ròng, có thể ra vào rất nhiều nơi bên trong bảo. Tấm thẻ bài này rất là tinh xảo, trên mặt có khắc một cái chữ “Ngũ”, mặt trái là chữ “Quân” khắc hoa lan, Tiểu Thất nhìn rất thích, mỗi ngày đều đem bài tử ra sáng ngắm nhìn.
Tiểu Thất dọc đường đi một bên ngâm nga khúc hát, ăn cơm no, lắc lư lắc lư đến cửa trước Nghênh Bình. Nghênh Bình này chính là cảnh trí đầu tiên khi bước vào cổng chính Khanh Gia bảo, diện tích chừng mười mẫu, bốn phía được vây bởi thành lâu cao ngất, từ cửa chính đến đại sảnh Nghênh Bình cách một đoạn, trên con đường lớn thẳng tắp được gọt giũa các loại hoa văn thần thú, hai bên cổng chạm trổ hai con kỳ lân uy nghiêm cao lớn. Nếu có khách quý, trong bảo có hơn mấy trăm người đứng thẳng nghênh đón hai bên, tình cảnh này rất là nguy nga đồ sộ.
Khanh Gia bảo gọi là bảo, kì thực cũng giống như cung điện hoàng thất, chỉ sợ ở bên trong xoay qua nhảy lại ba ngày cũng không nhất định có thể thăm quan hết, bởi vậy mới được xưng là “thiên hạ đệ nhất bảo”, ” võ lâm đệ nhất cứ điểm ”.
Tiểu Thất lấy thẻ bài đưa cho thủ vệ đứng chốt ở các nơi là có thể công khai đi lên lầu cổng thành, nhìn phong cảnh quanh bảo —— Khanh Gia bảo dựa vào núi non trùng điệp, địa thế cực kỳ hiểm trở, trên dưới chỉ có một đường dễ thủ khó công.
Đứng ở chỗ cao, đối mặt với dãy núi phập phồng, biển mây sông ngòi, giật mình như đang hãm mình vào trong bức tranh tráng lệ.
Tiểu Thất nhìn trong chốc lát, nghĩ thầm nếu có thể ra ngoài lưu lạc, nhìn đất trời mênh mông, không biết cảm thấy sảng khoái cỡ nào? Nghĩ đến đây, lại không khỏi hoảng hốt xuất thần.
Nhưng vào lúc này, trên Nghênh Bình đột nhiên thoáng hiện một cái bóng trắng, thân ảnh kia xẹt nhanh vô cùng giống như quỷ mỵ lơ lửng giữa tòa tháp, xông thẳng vào—— đến khi bóng trắng qua tường, ngoài cửa lớn mới truyền tới rất nhiều tiếng kêu la: “Có người xâm nhập vào bảo!! Mau đuổi theo! Mau đuổi theo!!” Thỉnh thoảng có tốp thủ vệ đuổi theo vừa chạy vừa la hét cảnh báo, lại có vô số cao thủ thị vệ từ chung quanh vọt tới, vây giết kẻ dám xâm nhập vào trong.
Tiểu Thất bừng tỉnh, nhưng thấy bóng trắng kia đứng trên bờ tường cao tới mấy trượng võ nghệ cao cường, cũng không thèm quan tâm phía sau sớm đã vây quanh tới hàng trăm người.
Gần hai trăm tên thị vệ đúng lúc chạy tới căng cung nã tên, nhất thời tên như mưa bay bắn thẳng về phía người mặc áo trắng trên vách tường, nhưng người kia thân thủ linh hoạt vô cùng, dường như quỷ mị lơ lửng lắc lư, nhất thời không thể bắn trúng hắn.
Giờ phút này lại có hơn mười người đuổi đến bên tường, ném móc câu dây thừng bám vào tường vây nhanh chóng trèo lên, từ từ tiếp cận người áo trắng kia, Tiểu Thất đứng ở trên lan can thành lâu cũng không né tránh, cũng đi theo xem náo nhiệt.
Chỉ thấy người nọ rất nhanh bị đám người vây quanh, cùng với hơn mười cao thủ ở trên mặt tường đánh thành một đoàn, không chút hoang mang đủ thấy công lực người này không tầm thường.
Người nọ ra tay nhẫn tâm ngoan độc, lực tay vô cùng lớn. Một người thị vệ rốt cục cũng tới gần bị hắn đột nhiên tóm lấy quả đầu, chỉ nghe bên tai mấy tiếng giòn vang cái cần cổ của thị vệ kia thế nhưng bị người vặn đứt, nhìn mà sởn gai ốc. Tiểu Thất trừng lớn mắt, lần đầu tiên trong đời thấy huyết tinh giết chóc thế này!
Bạch y nhân liên tiếp giết chết mấy người, tốc độ không giảm mà ngược lại ngày càng tăng, cuối cùng cũng nhảy lên lan can thành lâu, cách Tiểu Thất chỉ có vài thước.
Tiểu Thất trong lòng phát lạnh, chỉ thấy người nọ ước chừng hơn hai mươi tuổi, mắt phượng hẹp dài, tướng mạo tuy là xinh đẹp nhưng lại cho người ta cái cảm giác âm độc.
Hắn quay đầu, nhìn thấy Mạc Tiểu Thất.
“Ồ, tiểu huynh đệ, bộ dạng của ngươi thật là dễ nhìn.” Người nọ nhếch miệng mỉm cười, phát ra tầng âm khí dày đặc.
Hắn đánh giá Tiểu Thất, thấy Tiểu Thất mặt như mặt trăng mùa xuân, mặc lăng la gấm vóc, thắt lưng đeo kim bội, nghiễm nhiên là một thiếu gia ăn diện, lập tức đoán được địa vị bất phàm Tiểu Thất đang nghĩ muốn tóm lấy Tiểu Thất làm con tin hay không.
Liếc mắt nhìn phía sau tường cao, những truy binh đi lên còn phải mất một đoạn thời gian, Bạch y nhân từ trong lòng ngực lấy ra một cuộn vải vàng óng, xoát một tiếng bày ra, hỏi Tiểu Thất: “Tiểu đệ đệ, ngươi gặp qua người trong tranh này chưa?”
Tiểu Thất nhìn người nam tử trên cuộn tranh lụa, nam tử tuấn dật phi phàm, tuy là chỉ là một bức họa nhưng người nam tử kia tao nhã vô song như xuyên thấu qua cuộn vải lay động lòng người, nhưng làm cho Tiểu Thất rung động chính là người trong tranh mặt mày sao mà quen thuộc, không phải là Khanh Ngũ công tử Khanh Thục Quân còn ai vào đây?!
Tiểu Thất lòng khẽ động đột ngột quay ngược trở lại, vội vàng lắc đầu: “Ta chưa thấy qua người này!”
“Phải không? Ngươi trả lời trái lại rất dứt khoát!” Người nọ giảo hoạt vô cùng, đã sớm nhìn ra Tiểu Thất khoảnh khắc khi nhìn thấy bức hoạ kia rõ ràng thần sắc khác thường, ngay lập tức ra chiêu, chặn ngang Tiểu Thất!!