Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 187: Mắt thấy không nhất định là thật




Ngồi trên mình rồng quan sát núi cao sông rộng, tầm nhìn người trần mắt thịt vĩnh viễn không thể với tới này, Tiểu Thất lại nhìn rõ rành rành.

Khói sương chảy qua ngay bên cạnh, vươn tay là có thể đụng, sắc núi xanh rượp bây giờ trông giống như một món đồ chơi đồ sộ, những thôn trang cùng thành trấn cũng trở nên nhỏ bé, lại càng không phải nói con người nhỏ bé như con kiến.

Hết thảy mọi thứ giống hệt như trong giấc mộng. Tiểu Thất vòng tay ôm chặt mình rồng, gắt gao dán lên lớp long lân trắng noãn.

Dường như muốn mang lại niềm vui cho Tiểu Thất, Bạch Long đột nhiên lao thẳng xuống, sải cánh bay cùng với những chú chim nhạn bên dưới khiến cho đàn chim nhạn bị dọa sợ vội vã tản đi, Tiểu Thất thì cao hứng cười ha ha.

Cười xong, hắn sờ sờ đầu rồng nói: “Ngũ thiếu, ngươi đang bị thương, mau chóng lên đường đặng còn tìm một chỗ dưỡng thương!”

“Không có việc gì.” Bạch Long thích vui đùa, tiếp tục ở trên trời đuổi theo đám chim điểu. Mà hai mao hàng—— là thỏ tinh với hồ ly thì vẫn còn đang trong giấc ngủ say bị Tiểu Thất dùng dây thừng trói lại, lại bị vuốt rồng túm lấy nhấp nhô lên xuống liên hồi.

Cuối cùng sau khi bay thêm một lát, điểm đến ở ngay trước mắt.

Nam triều của Đại Bảo là một quốc gia cực kỳ phồn hoa, nhất là tại kinh đô, từ không trung quan sát xuống bên dưới thấy bố cục ngay ngắn, vô số đền đình lầu gác, ngã tư đường có vô số gian hàng mọc như nấm, muôn hình vạn trạng. Nhất là ở giữa hoàng cung, là tòa kiến trúc hoa lệ nổi bật nhất kinh đô, không những to lớn hoa mỹ rộng rãi còn bật lên dáng vẻ vô cùng trang trọng.

“Chậc chậc, so với Khanh gia bảo hoàng cung này còn khí phái hơn không biết bao lần!” Tiểu Thất tán dương.

Rồng bộ vuốt bay rất cao, cho nên người bên dưới căn bản không thể nhìn thấy bọn họ, cho dù có người thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên cũng sẽ không phát hiện Bạch Long đang ẩn thân trong đám mây.

“Tiểu Thất, ta đáp xuống ở ngoài vùng ngoại ô, sau đó chúng ta vào thành tìm chỗ ở, sau đó mới định ngày gặp mặt Đại Bảo.” Bạch Long nói.

Vì thế Bạch Long bay vào trong một rừng cây rậm rạp, ở trong này biến thành hình người. Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Tiểu Thất liền ra khỏi khu rừng, chạy lên trên đường lớn trong chợ mua chiếc xe ngựa, lúc này mới mang Khanh Ngũ vào trong thành.

Kinh đô Nam triều không hổ là nơi phồn hoa nhất thiên hạ, đường cái rộng mở, con đường chính lớn đến độ có thể đủ cho chín cỗ xe ngựa… đồng thời đi qua. Người đi trên đường nối gót đụng bả vai, hai bên là dãy cửa hàng san sát nhau.

Trên mặt đường trải đá phiến một màu thuần bằng phẳng, thậm chí hai bên đường chính thông tới hoàng cung còn khắc văn sức cực kỳ xinh đẹp. Tòa kiến trúc tại chủ thành cực kỳ đồ sộ, thủ tục vào thành cũng không vì vậy mà phức tạp.

Khanh Ngũ ngồi ở trong xe ngựa có mành che chậm rãi chờ, tay trái sờ hồ ly, tay phải ôm thỏ béo, mỗi tay sờ một con, thích ý biết bao.

“Ba!” Lúc này màn xe bị thủ vệ vệ xốc lên, vệ binh nhìn nhìn vào bên trong sau đó lập tức hạ mành xuống, sau đó nhận bạc của Tiểu Thất đưa mới thả bọn họ rời đi.

Lúc này Tiểu Thất mới nhảy lên vị trí lái xe, dọc đường chậm rãi chạy vào thành. Kinh đô phồn hoa này dù sao cũng rất thuận tiện, muốn tìm một chỗ để ở cũng rất dễ dàng, Tiểu Thất không định tới khách *** đông đúc, mà lặng lẽ thu mua một tòa nhà yên tĩnh ở kinh thành—— mà ngay cả tin tức mua bán phòng ốc cũng do người ở cửa hàng đại lý phụ trách chuẩn bị đầy đủ các loại đồ dùng thiết yếu, thậm chí còn có sẵn xe lăn.

Trở lại lão hổ hàng kia nửa đường bị Bạch Long cắt đuôi, một ngày sau mới tụ lại cùng Khanh Ngũ.

Tiểu Thất giúp Khanh Ngũ đặt mua một tòa nhà nhỏ của hộ gia đình nghèo. Nơi này vốn dĩ từng là một tòa thư viện, sau đó chủ nhân chuyển đi nơi khác. Tòa viện này liền bỏ hoang.

Nơi này nằm sâu trong một con ngõ tắt rất phức tạp, lối vào chỉ có thể miễn cưỡng chứa được một chiếc xe ngựa. Tiểu Thất mướn vài người tới dọn sân, sau đó dùng một buổi chiều để đặt mua đồ dùng hằng ngày, cũng thu thập lại tiểu viện trông gọn gàng ngăn nắp hẳn ra.

Hàng xóm xung quanh nghe tin lập tức hành động, sôi nổi chạy tới xem náo nhiệt, tuy nói tòa nhà Tiểu Thất chọn tương đối yên lặng, nhưng cũng là một chỗ trong kinh đô có dân cư đông đúc, không tránh việc phải chung đụng người ta.

Vì thế Tiểu Thất đành phải nhất nhất chào hỏi từng nhà cũng giải thích hắn cùng công tử nhà mình vào kinh đi thi —— Lúc họ nhìn thấy Tiểu Thất ôm Khanh Ngũ vào trong xe lăn thì tất cả mọi người đồng loạt thổn thức: vị qua công tử này cũng thật không biết tự lượng sức mình, tài tử đi thi nhiều như lá mùa thu, hắn chẳng qua chỉ là một người hành động bất tiện còn tới đây góp vào náo nhiệt, có điều đây là chuyện riêng của nhà người ta không thể xen vào vì thế trao qua đổi lại vài câu khách sáo, mọi người liền sôi nổi tán đi.

Vào kinh đi thi… Khanh Ngũ (⊙⊙) ngồi ở trong sân, hoàn toàn là do Tiểu Thất tại hiện trường phát huy khả năng bịa chuyện, ai mà ngờ hắn còn thật có thể soạn được lý do này cơ chứ. Chẳng qua, đây cũng là biện pháp tốt để gặp Đại Bảo.

“Tiểu Thất, ngươi xuống đường hỏi thử một chút, khoa khảo Nam triều khi nào thì bắt đầu.” Khanh Ngũ ngược lại có chút động tâm.

“Ta đã hỏi qua, là ba ngày sau.” Lúc đặt mua đồ dùng trong nhà, Tiểu Thất đã tìm hiểu qua. Dù sao đi theo Khanh Ngũ lâu như vậy, hắn ít nhiều gì cũng có thể hiểu được trong lòng chủ tử.

“Tốt, vậy ngươi giúp ta đặt mua chút đồ dùng cần cho cuộc thi.” Khanh Ngũ cười nói.

Tiểu Thất thật sự đi ra ngoài mua văn phòng phẩm cho Khanh Ngũ. Khanh Ngũ thấy Tiểu Thất đi rồi, liền xuống xe lăn, đi xem hồ ly cùng thỏ béo nằm trên bàn đá, đang tự hỏi sờ con nào trước.

“Lông của Tiểu Thỏ Tinh tương đối mềm mịn, nhưng da lông của hồ ly lại bóng mượt, ừm…” Khanh Ngũ suy nghĩ hồi lâu, rốt cục lựa chọn hồ ly, hắn xách hồ ly lên, lập tức ngồi vào trong xe lăn, đem hồ ly đặt ở trên đùi, bắt đầu

Sờ.

Mao hàng

Thật sự là món đồ xinh đẹp nhất mà trời cao ban cho nhân gian.

Hệt như

Cái món lẩu.

Từ lỗ tai, đến cái miệng, chòm râu, cằm, cái móng vuốt be bé, cái bụng, sống lưng, cái đuôi, Khanh Ngũ tinh tế thưởng thức bộ da lông【 cơ thể sống 】của hồ ly khiến cả người hắn ngập tràn trong xúc cảm thoải mái, trong lúc không hay không biết hồ ly đã bị Khanh Ngũ yêu thương vuốt ve, mơ mơ màng màng mà mở mắt.

Đầu óc của hắn còn rất hỗn loạn, hắn nhớ rõ cái con rồng đại ác đáng giận kia dùng cái đuôi quật mình bay đi, sau liền hai mắt tối sầm, cái gì cũng không biết. Nhưng tại sao mình lại ở chỗ này chứ?

Vòng tay này thật sự quá ấm áp, cái vuốt ve kia dường như giống cái cảm giác a nương liếm liếm thật lâu trước kia, cái loại cảm giác khiến người muôn vạn lần quyến luyến

Hồ ly ngây thơ ngẩng đầu, nhìn thấy vị công tử an tĩnh tao nhã tuấn mỹ như trăng sáng, đang dịu dàng ôm mình vào trong ngực, cứu mình thoát khỏi móng vuốt đả thương của ác long?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của hồ ly không tự chủ được ửng đỏ —— đương nhiên hắn là hỏa hồ ly cho nên không ai có thể nhìn ra việc hắn đang đỏ mặt.

Ta sẽ báo ân, ta không thể thiếu nhân tình của người ta được hồ ly nâng cái móng vuốt be bé, đè chân Khanh Ngũlại ý bảo việc mình đã tỉnh.

Lúc này hắn chú ý tới thỏ béo mê man ở bên cạnh bàn đá, lập tức từ trên đùi Khanh Ngũ nhảy xuống, lo lắng lay Tiểu Thỏ Tinh tỉnh lại.

“Con thỏ kia không có việc gì.” Khanh Ngũ nói, “Một con hồ ly thế nhưng lại hòa hợp với một con thỏ, thật sự là kỳ quái.”

Hồ ly nghe thấy Khanh Ngũ nói chuyện, nghi hoặc quay qua nhìn hắn ——người phàm này hình như biết tâm ý của mình hay sao ấy?

Nó ngồi dưới đất đánh giá Khanh Ngũ, chỉ thấy Khanh Ngũ ngồi ở một cái ghế có bánh xe, hắn nghĩ nghĩ liền hiểu được, thì ra vị công tử ôn nhu này thế nhưng không thể đi lại, thật quá đáng tiếc!

Vậy thì, nếu mình có thể chữa khỏi chân cho hắn, cũng coi như đã báo đáp được ân tình của hắn rồi đi! Hồ ly tự mình chìm trong ảo tưởng ngây ngô nở nụ cười, xác định thỏ béo không có việc gì chỉ là đang ngủ say thì nó lại nâng móng vuốt be bé, chạy đến bên chân Khanh Ngũ, dùng đầu cọ cọ góc áo Khanh Ngũ, bắt đầu phô trương… làm nũng.

Xem ra hàng này không nhận ra mình. Khanh Ngũ nở nụ cười xấu xa, hắn nhân cơ hội vươn tay, xoay người sờ đầu hồ ly, hồ ly liền liếm liếm tay hắn đáp lại, một người một hồ ngay tức khắc gắn bó như keo như sơn.