Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 180: Đình viện thần bí




Lúc trước Khanh Vân Tung bái Loan Phượng công tử học nghệ, mà điều kiện công tử thu đồ đệ cực kỳ nghiêm khắc, không những yêu cầu mỹ mạo, ngoài ra người không có trí tuệ cũng sẽ không nhận. Cuối cùng cũng chỉ nhận ba đồ đệ là Lâu Hiên Dật, Khanh Vân Tung và Mai Tiểu Phương, Khanh Vân Tung đứng hàng thứ hai.

Trong ba người thì võ công của Lâu Hiên Dật cao nhất nhưng bởi người này si mê võ học tính cách bất thường, cuối cùng sau khi đánh thắng sư phụ Loan Phượng công tử liền rời khỏi sư môn, bước chân vào giang hồ.

Thương Minh Thư Vân nhận ra người này là bởi vì năm đó Lâu Hiên Dật cũng cảm mến Khanh Vân Tung, cũng được xem là nửa tình địch của mình.

Hai người đã từng vì Khanh Vân Tung mà có cái gọi là cuộc phân tranh giữa những người quân tử, Lâu Hiên Dật chỉ kém Thương Minh Thư Vân bại với, bị Thương Minh hẫng tay trên ôm mỹ nhân về, những quanh co trong đó, Khanh Vân Tung cũng chưa từng hay biết.

Bởi vậy khi nhìn thấy Lâu Hiên Dật, trong lòng Thương cha vẫn có chút ăn không tiêu nuốt không trôi. Đêm hôm khuya khoắt, tên Lâu Hiên Dật này núp ở trong tối nhìn lén mình với Bánh Ú thân thiết, rốt cuộc mang theo tâm tư gì? Lại nghĩ tới chuyện riêng tư của mình và Bánh Ú lại bị người nghe được, Thương cha nhất thời vẫn chưa nghĩ ra cách ứng phó.

Có điều, Lâu Hiên Dật núp trong góp nghe lỏm cũng không khá khẩm hơn tý nào, vừa rồi bị một tiếng rống của rồng có bộ vuốt khiến cả người đông lạnh, đời này sẽ thành ác mộng của hắn đi?

Mặc dù trong đám tinh thú, bạn rồng có bộ vuốt chỉ là một con rồng ngốc đặc biệt thích hành động một mình nhưng đặt ở trên thế gian thì cũng là một kẻ tâm tư nhạy bén phúc hắc. Lúc này con ngươi hắn xoay động liền nhìn ra được tâm trạng rối rắm của Thương cha, lường trước Lâu Hiên Dật nhất định từng có gút mắt với hai cha.

Hắn cũng biết chuyện yêu đương của trai gái trong giang hồ rất khó chơi, nhưng bạn rồng cũng hiểu nếu như nam nhi giang hồ có gút mắt tình cảm với nhau, còn phiền toái hơn so với việc dây vào mười phụ nữ, vì thế cũng không tiện lắm miệng, nhân tiện nói: “Cha thân, ta trở về ngủ trước, mọi người từ từ nói chuyện, khí lạnh ta đông cũng không rắn chắc, băng này tan nhanh lắm.”

Vì thế vẫy vẫy cái đuôi ý bảo Tiểu Thất leo lên trên người mình, nghênh ngang bay đi.

Khanh cha cùng Thương cha ở trên đỉnh núi thảo luận một hồi, làm cách nào khiến tuyết trên người Lâu Hiên Dật tan đi, cuối cùng hai người chặt vài khúc cây, nhóm lửa làm tan băng.

Khanh Vân Tung nằm mơ cũng không nghĩ ra, Đại sư huynh bụng dạ khó lường tâm tư thâm sâu lại có một ngày bị người ta đặt trên giàn lửa nướng một ngày, cảm giác này thật sự là cực kỳ quỷ dị.

Cứ thế nướng một canh giờ, hơn nữa Thương cha vận công thúc giục, khối băng dần dần tan thành nước. Lâu Hiên Dật không hổ là tuyệt đỉnh cao thủ, thế nhưng rất nhanh liền mở mắt, cắn môi phát ra hai chữ: “Vân Tung…”

“Đại sư huynh, ngươi già rất nhiều rồi. Có rất nhiều tóc bạc.” Khanh Vân Tung ngồi xổm bên cạnh hắn, nghe hắn kêu mình liền đáp lời lại.

Vì thế sắc mặt của Đại sư huynh càng thêm khó coi.

Thương cha (⊙⊙) đúng vậy, Bánh Ú chính là làm người nghẹn chết không đền mạng!

Qua một lúc lâu, rốt cục Đại sư huynh cũng có thể nói chuyện, hắn nói chuyện cũng không liền mạch: “Nhiều năm rồi không gặp, ngược lại ngươi một chút cũng không thay đổi. Vẫn giống y như năm đó… Thôi quên đi, nếu chúng ta đã định trước vô duyên, ta cũng không muốn cưỡng cầu cái gì.”

Nếu không bắt buộc cái gì, còn núp một bên nhìn lén cái gì? Thương cha oán thầm. Vì thế cố ý đứng ở phía sau Khanh cha lúc lắc, chứng minh sự tồn tại của mình.

“Ta nhìn thấy ngươi! Thương Minh Thư Vân!” Đại sư huynh nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi đừng tưởng ngươi thắng được Vân Tung thì đắc ý dào dạt! Ta chỉ là tôn trọng ý nguyện của Vân Tung thôi!”

“Vậy hai người nói chuyện đi, ta đi ngủ.” Khanh Vân Tung phản cảm nhất chuyện bị người ta xem như đàn bà mà tranh giành tình nhân này. Thế nhưng trực tiếp bỏ lại hai tên tình địch căm thù hằn học nhau, phất tay áo rời khỏi hiện trường.

“Tính tình Bánh Ú chính là như vậy.” Thương cha nhếch miệng mỉm cười, nhìn lại Đại sư huynh đang bị nghẹn, lập tức bổ sung: “Vân Tung hắn đã là là cha của mười mấy đứa nhỏ. Hắn còn có sáu bảy vị phu nhân.”

“Ta đã sớm biết! Không cần ngươi phải lắm miệng uốn lưỡi, đường đường là Thương Minh giáo chủ, thế nhưng y hệt như phụ nữ có chồng!” Đại sư huynh oán hận, trong lòng nhất thời nảy lên chuyện tranh giành tình nhân mấy chục năm trước, lại nhớ lại con rồng vừa rồi làm cho người ta sợ hãi kia liền im bặt.

Thấy sắc mặt của hắn thay đổi, khôn khéo như Thương Minh Thư Vân tự nhiên đoán được chuyện hắn đang nghĩ tới, nhưng không nói chỉ chờ hắn mở miệng.

“Lần này t đây đến, vốn là có chuyện muốn nhờ Vân Tung cũng không phải muốn nhìn thấy chuyện riêng tư của hai người các ngươi…” Đại sư huynh nhắm mắt lại, “Dị tượng ban nãy, rốt cuộc là cái gì?!”

“Đó là cơ quan huyền thuật trong thánh giáo.” Thương Minh Thư Vân giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.

“Ăn nói xằng bậy!! Rõ ràng ta nhìn thấy con rồng kia nói chuyện với các ngươi! Hắn còn gọi ngươi là cha!” Đại sư huynh lập tức mất bình tĩnh, chẳng qua Đại sư huynh chính là Đại sư huynh, chỉ rối rắm một lát liền ổn định lại, quay lại đề tài: “Ta vô tình dò hỏi bí mật các ngươi, ta chỉ muốn đến xin giúp đỡ.”

Về điểm này Thương Minh Thư Vân vẫn rất bội phục hắn, vì thế nói: “Ngươi là Đại sư huynh của Vân Tung, mặc kệ quan hệ giữa hai người chúng ta thế nào, nếu giúp được ta sẽ thay Vân Tung tận lực giúp ngươi, ngươi nói thử xem, chỉ cần ta đủ khả năng.”

“Ta muốn dược vật bí mật trân quý của Khanh gia bảo —— dung tuyết lộ để cứu một người.” Đại sư huynh nói.

“Dung tuyết lộ vừa là giải dược đồng thời cũng là kịch độc, chỉ cần dung lượng sai lầm một tý sẽ khiến người dùng mất mạng, ngươi thật sự muốn đồ vật nguy hiểm như vậy?”

“Ngoại trừ dung tuyết lộ, thiên hạ không có phương pháp nào cứu được hắn.” Thần sắc của Đại sư huynh ngưng trọng.

“Ta có thể hỏi một chút, người đó rốt cuộc là ai không?” Thương Minh Thư Vân hỏi.

“Là sư phụ ta —— Loan Phượng công tử. Nhưng hắn không muốn để Vân Tung biết chuyện này, cho nên mong ngươi giữ bí mật.”

Thời điểm rồng đeo bộ vuốt quay trở lại Khanh gia bảo thì Đại Bảo đã ngủ vù vù. Huyền Giao vẫn như trước trong tình trạng bị *** dằn vặt, đành phải tới bên cạnh giếng múc nước làm lạnh.

Ngày kế, đại hội tinh thú kết thúc đồng thời nhóm tinh thú cũng đã lên đường đi tiêu diệt ma, bởi vậy tạo thành kỳ quan rồng nước cuốn, bên trong thủy vực Khanh gia bảo xuất hiện cột nước dâng cao tận trời khiến cho đám người trong Khanh gia bảo thấp thỏm lo âu.

Bởi vì tối hôm qua Đại Ngư công tử cùng Đại Bảo ngọt ngào cho nên ngủ say như chết, vì thế mà bỏ lỡ mất trận chinh chiến lần này.

“Huyền Giao, huynh trưởng ngươi dẫn người đi tiêu diệt ma, rốt cuộc ma kia là cái dạng gì?” Rồng đeo bộ vuốt tò mò nhìn Huyền Giao dò hỏi.

“Là ma vật mang đến khô hạn, loại ma vật này chính là một loại cương thi, tên là H Bạt, không nằm trong danh sách tinh thú cũng tức là nó là vật chết hình thành từ oán khí của phàm nhân. Lúc hắn di chuyển cũng là lúc sẽ mang đến nạn hạn hán.” Huyền Giao giải thích, cho dù làn da hắn ngăm đen nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dung tiều tụy của hắn, đó là kết quả của việc bị *** tra tấn.

“… … Huyền Giao, ta tặng ngươi một món lễ vật được không?” Khanh Ngũ quan sát Huyền Giao một trận, liền hạ giọng nói.

“Long công tử muốn tặng ta cái gì? Ta cũng không cần thứ gì.” Đầu óc Huyền Giao xoay chuyển một vòng rồi trả lời.

Vì thế Khanh Ngũ gọi Tiểu Thất qua, ở bên tai Tiểu Thất nói thầm nói thì một trận, sắc mặt Tiểu Thất nhất thời suy sụp: “Ngươi muốn ta đi lấy mấy thứ này, thể diện của ta…”

“Chức trách của ảnh vệ là cái gì?” Khanh Ngũ sắc mặt ngay thẳng hỏi.

“Ta đã biết…” Tiểu Thất = = vì tuân thủ đạo nghĩa của một người ảnh vệ ngay cả mạng hắn cũng không tiếc, tự nhiên ngay cả mặt mũi cũng phải ném sạch! Khanh Ngũ! Xem như ngươi lợi hại!

Tiểu Thất nhanh chóng rời khỏi hiện trường, đến khu chợ dưới chân núi lượn một vòng, dựa theo yêu cầu Khanh Ngũ choàng lớp khăn quàng cổ thật dày vào một cửa hàng mặt tiền bí mật, nhăn nhó gọi chưởng quầy tới.

“Khách quan, ngài muốn mua thứ gì?” Thần sắc của chưởng quầy cũng có chút thần bí.

“Ta muốn cái kia cái kia…” Tiểu Thất ép giọng nói cực kỳ thấp.

Chưởng quầy lập tức hiểu ý, cười mỉa: “Vậy khách quan ngài muốn chủng loại nào?”

“Cái thứ này còn có chủng loại nữa à?” Tiểu Thất (⊙⊙)

“Đương nhiên, có gỗ mộc, có cái làm từ ngọc, có vàng nạm ngọc, có món làm từ gỗ tử đàn, có Phỉ Thúy mã não …” Chưởng quầy thuộc làu như lòng bàn tay.

“Bằng ngọc.” Tiểu Thất nhớ rõ chủ tử nhà mình muốn ngọc. Hắn bảo chất liệu ngọc xúc cảm tốt, nnd, hay là hắn từng thử dùng qua rồi?

“Cái này.” Chưởng quầy khoa tay múa chân, Tiểu Thất than thở một câu: “Trời ạ, còn đắt hơn cả một tòa nhà!”

“Hắc hắc, khách quan, chính là cái giá này, ngài muốn thì mua, khỏi trả giá, chơi không nổi thì cũng đừng đụng vào.” Chưởng quầy còn tốt bụng khuyên nhủ.

Rốt cục, Tiểu Thất mang theo một đống lớn đồ về tới Khanh gia bảo. Cái đống này đều là đồ đưa cho Huyền Giao, Huyền Giao đang muốn từ chối, Khanh Ngũ liền kêu Tiểu Thất đem đống đồ đó chuyển vào trong phòng Huyền Giao, nói có thể cởi giải nút thắt trong lòng Huyền Giao.

Rốt cuộc là cái gì chứ? Huyền Giao không hiểu trở lại phòng mình, đem bao đồ mở ra, chỉ thấy bên trong bày đủ một giường, còn có một quyển hướng dẫn cách sử dụng thật dày.

Đợi đến lúc Huyền Giao mở ra cuốn sách hướng dẫn, hắn chấn kinh rồi.

Con người… năng lực của con người thật sự là quá mạnh mẽ!!!!

Trong cảm nhận của đám hạ nhân trong Khanh gia bảo thì đình viện của Khanh Ngũ là một nơi làm người ta khó hiểu. Trước kia, lúc Ngũ thiếu không bị người chú ý, tất cả mọi người xem nhẹ khu đình viện yên ắng này. Có điều, không biết bắt đầu từ lúc nào thì bên trong đình viện kia lục tục truyền ra thanh âm rất quái dị.

Giống như tiếng rồng ngâm, lại hệt như tiếng hổ gầm, có đôi khi có cảm giác giống như bên trong có thật nhiều người, nhưng khi gã sai vặt đưa cơm tới cũng không thấy được người nào khác. Có đôi khi lại đột nhiên trồi ra rất nhiều người xa lạ, đều nói là bạn của Ngũ thiếu, không ai nhìn thấy những người này là tiến vào đại môn đình viện đóng chặt thế nào—— hay là bọn họ đều là nhân sĩ giang hồ?

Kỳ lạ chính là Khanh Ngũ chưa bao giờ cho phép hạ nhân tự tiện tiến vào trong đình viện của mình, bên người cũng chỉ có ảnh vệ Mạc Tiểu Thất cùng với Triệu Đại Bảo có thể tùy ý ra vào.

Nghe nói, đám hạ nhân không có mắt dám làm trái lệnh cấm của Ngũ thiếu, chưa đến canh giờ đưa cơm đã tự tiện tiến đến dọn dẹp, kết quả nhìn thấy bên dưới tàng cây thế nhưng có một con hổ to lớn trắng như tuyết đang nằm!!

Làm hắn sợ tới mức tè ra quần, cướp đường mà chạy còn có một tỳ nữ kể lại, có một lần trong lúc nàng vô ý đi ngang qua cửa sân nhà Ngũ thiếu liền trộm nhìn thoáng qua khe cửa, kết quả thấy một con rồng bạc đang lượn lờ! Làm nàng ta sợ tới mức ngay lập tức ngất xỉu còn có cái hồ rất tà môn. Nghe đồn trong đình viện của Ngũ thiếu xuất hiện một con cá thật bự đạp nước ở trong hồ nước nhỏ hẹp—— vì thế tin đồn trong viện của Ngũ thiếu bị yêu quái nháo loạn, trở thành một ổ yêu quái trong Khanh gia bảo.

Hạ Lưu Huỳnh trú lại trong Khanh gia bảo vài ngày nghe qua nhiều tin đồn nhảm này, sinh ra hứng thú với Khanh Ngũ, dị tượng xảy ra vào đêm nọ trên đại điện Khanh gia bảo xác thực cũng có chút mơ hồ, nếu đã tới đây, sao có thể không thăm dò thử một phen?

Vì thế ban đêm, thừa dịp đêm đen, Hạ Lưu Huỳnh thay y phục dạ hành, do thám đình viện Khanh Ngũ nhằm cởi bỏ bí ẩn lớn nhất trong Khanh gia bảo.

Mà một đêm này, Huyền Giao bị những kỹ *** kỳ diệu của đám người phàm mê hoặc, vì muốn giải tỏa dục vọng tràn đầy, rốt cục sau một phen giãy dụa đã phải đầu hàng quyết định tự mình thử một lần!