Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 148: Tiệc trà xã giao của Đại Ngư




Khanh Ngũ đem Phong Vân Liễu kéo về giường. Lúc này tiếng chuông bên ngoài càng ngày càng gần bên tai, càng lúc càng vang giống như có đến trăm ngàn cái chuông cùng lúc rung lên, mang theo một cỗ ma lực khiến tâm thần người ta không yên, cực kỳ khó chịu.

Mà giờ phút này nội lực của Phong Vân Liễu không tốt lại bị từng hồi chuông khiến khí tức hỗn loạn nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.

Khanh Ngũ cầm một chiếc khăn tay sạch sẽ sạch đặt ở bên miệng hắn, cười nói: “Ta là giả vờ, ngược lại ngươi lại thật sự hộc máu. Phong Bát, dùng nội lực bảo vệ chủ nhân nhà ngươi giúp hắn chống cự trước trận tiến công của đợt chuông này đi.”

Phong Bát vội vàng nghe theo lời Khanh Ngũ đem Phong Vân Liễu ôm trong ngực đồng thời đặt tay trước ngực Phong Vân Liễu rót nội lực chuyển sang cho hắn.

Giờ phút này Phong Vân Liễu vô cùng suy yếu, cũng không có sức phản kháng, đành phải ngã vào trong ngực ảnh vệ, hai hàng lông mày nhíu chặt nhìn giống như đang cố gắng chịu đựng.

Mà lúc này Khanh Ngũ vung ống tay áo, cách không triển khai nội lực tắt ngọn đèn dầu trên bàn, ngay tức thời trong phòng rơi vào trong màn đêm đen.

Khanh Ngũ ngồi ở bên giường, nhìn ngoài cửa sổ nói: “Tối nay vì giết ngươi, tuyệt đối không chỉ có mười một người đâu. Trang chủ, ta thấy tốt hơn ngươi vẫn nên tạm lánh đi thì tốt hơn. Phong Bát, mang trang chủ đi ra mật thất đằng sau đi.”

Thì ra trong căn phòng này còn có một gian mật thất, nằm ở phía sau vách tường cạnh giường. Căn mật thất kia thiết kế cực kỳ tinh xảo, nếu không cẩn thận quan sát thì căn bản không thể nào phát hiện ra.

“Vậy Ngũ thiếu ngài…” Phong Bát muốn nói thêm gì nhưng đúng lúc bị Khanh Ngũ ngăn lại, “Ta đã có kế hoạch, các ngươi không cần hỏi nhiều.”

Phong Bát đành phải gật đầu, đưa tay đè cái chốt, mang theo Phong Vân Liễu chui vào.

Đợi bọn hắn ẩn thân vào bên trong xong, Khanh Ngũ mới ngồi trở lại trên chiếc xe lăn, lăn bánh ra cửa phòng, trong tay thủ sẵn mấy cái phi tiêu—— Mấy cái này là do Tiểu Thất đưa tới. Ngay từ đầu Tiểu Thất đã tẩm độc vào mũi tên, về sau đột nhiên nghĩ đến Khanh Ngũ chưa từng dùng qua phi tiêu lỡ chẳng may cắt phải tay chính hắn thì phải làm sao? Vì thế nửa đêm thức dậy đi tẩy độc trên phi tiêu đi.

Những phi tiêu này hình thoi, bên trên còn cẩn thận khắc bông hoa sen cực kỳ tinh mỹ. Ngón tay thon dài của Khanh Ngũ nhẹ nhàng vuốt chiếc phi tiêu, từ từ chờ đám sát thủ ghé qua.

Quả nhiên, nương theo tiếng chuông kia ngày một ồn ào có mấy đạo bóng đen đột nhiên hiện lên bên ngoài cửa sổ. Ngón tay Khanh Ngũ nắm chặt phi tiêu, động tác tao nhã hệt như nhặt lấy quân cờ.

Cửa sổ đột nhiên mở ra, thân ảnh tựa như quỷ mị, mắt thường chỉ nhìn thấy dư ảnh, ngón trỏ cùng ngón giữa Khanh Ngũ khẽ giơ lên, chỉ nghe ‘đương’ như chiếc kim rơi xuống mặt đất. Tia lửa lóe bốn phía, thanh cương đao chặn mang mũi phi tiêu —— chẳng qua người cầm đao bị đẩy lui về sau nửa bước, mà chiếc phi tiêu bạc kia vẫn bình yên nằm giữa kẽ tay Khanh Ngũ. Vừa rồi hắn vung phi tiêu, kịp thời chặn một đao hung mãnh.

“Hôm nay Phong Vân Liễu không thể chết trong tay các ngươi được.” Khanh Ngũ lạnh nhạt mở miệng.

Đang nói, mười một bả đao đồng loạt từ bốn phương tám hướng nhắm ngay cần cổ Khanh Ngũ.

Khanh Ngũ cười nhạt, thế nhưng từ trên xe lăn chậm rãi đứng dậy, bước từng một hướng đi ra ngoài. Mười một bả đao, mười một người ấy thế mà không có hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì từ trên người nam nhân này phát ra một loại khí tức nguy hiểm trước nay chưa bao giờ gặp khiến cho không ai trong bọn họ dám tùy tiện vung đao.

Chẳng qua là một nam tử dáng vẻ nho nhã vận bạch y, thân hình thon dài, thậm chí ngay cả bước đi cũng thong thả như vậy, lại nhìn khuôn mặt của hắn, nét trầm tĩnh dáng vẻ đơn thuần, dưới ánh trăng phảng phất tựa như tiên nhân nào có phát ra sát ý mãnh liệt như thế đâu chứ?

Khanh Ngũ đứng ở đình viện, nói: “Ta khuyên các vị đừng làm ra hành phí lãng phí tánh mạng của mình, Phong Vân Liễu không được chết được, mà hắn đã rời khỏi nơi này tránh khỏi trận chém giết này.” Nói tới đây, trong đôi mắt đẹp của hắn chợt lóe tinh quang, lại tiếp tục nói: “Nếu các vị lo lắng sau khi trở về, tổ chức lấy danh nghĩa vì nhiệm vụ thất bại mà tăng thêm trừng phạt, vậy ngay bây giờ hãy tự sát cũng đỡ bớt việc.”

” Khẩu khí lớn đấy!” Trong đám sát thủ rốt cục cũng có người thiếu kiên nhẫn, nhất thời bị Khanh Ngũ tức giận phải lên tiếng.

Khanh Ngũ khẽ cười, một bàn tay chắp sau lưng, thoạt nhìn qua bộ dáng của hắn cũng không giống người kiêu ngạo ăn nói ngôn cuồng, nhưng cũng chính là người vừa rồi đứng ra miệng mồm tự phụ.

“Chủ nhân, ta đến giúp ngươi đây.” Trên nóc nhà đột nhiên vang lên một giọng nói thanh thúy của người thiếu niên, chỉ thấy một thiếu niên mặc đồ đen từ nóc nhà nhảy xuống, mặt này mày này đẹp như hoa đào tháng ba thế nhưng trên mặt lại treo nụ cười khẽ mang theo tia khiêu khích cùng sát ý.

Lời còn chưa dứt, đao trong tay hắn đã nhanh như cắt phóng khỏi vỏ, lưỡi đao tắm máu. Một sát thủ ngay tức thì đã bị đâm trúng tim, thiếu niên kia lại tàn nhẫn mà cười nói: “Đám sát thủ bọn ngươi lại dám kề thanh đao bẩn thỉu kia lên cổ chủ tử nhà của ta, đó là tội ác tày trời!”

Dứt lời lưu loát rút đao ra, lấy đầy người mà cứ như chỉ là cắt một miếng dưa hấu bình thường.

Lấy thái độ thong dong cứ thế mà giết người, làm cả đám sát thủ không khỏi lạnh người.

“Tiểu Thất, chuyện ở tiền viện ngươi giải quyết xong rồi sao?” Khanh Ngũ đối với thi thể vừa ngã xuống nhìn như không thấy.

“Có ảnh vệ Đại Bảo ở đó, hơn nữa bọn họ chỉ có vài tên, đủ rồi.” Tiểu Thất cười lạnh, “Chủ lực đều ở trong này.”

Khanh Ngũ vuốt cằm đáp: “Muốn sống, hiện tại chạy về, nói bảo vệ Phong Vân Liễu, chính là ta Khanh Thục Quân.”

Những sát thủ hiển lộ nét mặt dữ dằn, lập tức vung đao chém thẳng vào Khanh Ngũ, phần còn lại chia làm đội hình hai tám đồng thời bao vây Tiểu Thất cùng Khanh Ngũ.

Khanh Ngũ lù lù bất động, nâng tay đón đao hóa giải chưởng lực, phi tiêu bạc lao vút ra, đao phong chưa kịp tới gần đã bị kình lực lạnh lẽo của Khanh Ngũ đánh tan.

Mặt đất xung quanh đều bịchấn động, mọi người chỉ cảm thấy lỗ tai ông ông, đầu óc mòng mòng, suýt nữa đứng cũng không vững, mà đám sát thủ kia cũng bị đánh bay xa mấy trượng, nhất thời tắt thờ bỏ mạng.

Mọi người nhất thời hoảng hốt, Khanh Ngũ cũng hơi kinh ngạc, trong khoảnh khắc thu chưởng, long khí trở về, hình rồng xoay quanh thân, trong phút chốc phải khiến cho Tiểu Thất trợn mắt há hốc mồm.

Rồng có bộ vuốt thật sự là… … …

Lợi hại!

Nhưng dù sao phản ứng của Tiểu Thất cũng cực kỳ nhanh, thừa dịp mọi người kinh hãi thế nhưng ngoan độc vung đao tung chiêu, nhất thời lại phóng qua đám người nọ. Trận hỗn chiến bắt đầu rõ ràng nghiêng về một phía —— một chưởng kia của Khanh Ngũ làm cả đám sát thủ kinh sợ, mà đao thế của Tiểu Thất vừa ác vừa điên cuồng khiến cho sát thủ kế tiếp lại thất bại.

Một hồi ác đấu, mười một danh sát thủ chỉ còn vài tên ít ỏi, những kẻ còn lại cũng ào ạt chạy khỏi cốc, mà Khanh Ngũ cũng bảo Tiểu Thất không cần đuổi theo.

Tiểu Thất liền vòng đến bên người Khanh Ngũ, ngồi xổm xuống cõng hắn vào nhà. Cũng không hay biết, những kẻ bại trận sau khi chạy ra cốc cố tình gặp phải bọn Tô Á đang mai phục ở ngoài, tức thì bị giết sạch cả đám.

Chém giết cả đem khiến cho trong ngoài sơn cốc đều là mùi máu tanh. Triệu Đại Bảo tranh đấu một đêm, chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, hưng phấn khó có thể tự chế, dù sao cũng trong độ tuổi nhiệt huyết, cảm xúc nhất thời khó có thể bình phục, tâm tình có chút kích động, không khỏi bắt lấy Long Cửu cánh tay nói: “Lần này ít nhiều cũng nhờ có các hạ giúp đỡ, không biết tôn tính đại danh của đại hiệp?”

Thì ra hai người kề vai chiến đấu cả đêm, Long Cửu còn chưa có tự giới thiệu.

Long Cửu cười tủm tỉm trả lời: “Thuộc hạ chính là ảnh vệ hoàng gia bên người điện hạ, tên là Long Cửu.” Khi nói chuyện, còn cố ý đem hai chữ hoàng gia nhấn mạnh, biểu hiện mình là ảnh vệ địa vị bất phàm.

Triệu Đại Bảo sửng sốt một chút, sau đó ngay lập tức bảo: “Mệnh lệnh đầu tiên của ta chính là, từ nay về sau ở trước mặt người khác không cho phép ngươi nói là ảnh vệ hoàng gia, chỉ có thể nói ngươi là biểu đệ của ta.”

Long Cửu vẫn là bộ dạng cười tủm tỉm trả lời: “Chủ nhân, tuổi thuộc hạ hình như có hơi lớn.”

Triệu Đại Bảo vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Tiểu biểu thúc, đã lâu không gặp.”

Long Cửu: “… …”

【 Phiên ngoại: Đại Ngư thần sớm

Lại nói, sau khi giải quyết xong đám sát thủ, Khanh Ngũ vốn định chuẩn bị trở về phòng ngủ bù, lại bị cha nuôi Đại Ngư quấy rầy sự thanh tịnh.

Đại Ngư công tử đứng ở đầu giường hắn gọi: “Tiểu Bạch Long, chúng ta đi uống trà đi.”

“Mới sáng sớm uống trà cái gì chứ?!” Khanh Ngũ đưa lưng về phía hắn, cuộn tròn trong ổ chăn, lấy chăn che kín mông lẫn mặt. Đối mặt với Đại Ngư công tử, hoàn toàn sẽ không còn phong độ của một con rồng tao nhã.

“Mau đứng lên, đi uống trà với ta, đây là tiệc trà xã giao rất quan trọng!” Đại Ngư ôm cánh tay, thậm chí nâng một chân dẫm cái chăn của Khanh Ngũ.

“Một cái cá còn uống trà cái gì!” Con rồng bịt kín chăn không tình nguyện ra khỏi ổ chăn.

Tiểu Thất chỉ có thể đứng ở một bên bất đắc dĩ mà nhìn hai cha con nhà này diễn trò.

Đại Ngư đem mặt dí lại gần Khanh Ngũ, tỏ vẻ thần bí cười nói: “Là tiệc trà thần thú đó a là tới tiệc trà xã giao có thể lấy được thứ tốt, mau đứng dậy, chậm trễ sẽ không tốt!”

“Không phải là đại hội yêu quái hay sao! Không đi! Không đi! Không đi!” Khanh Ngũ ở trong chăn gào thét, lại bị Đại Ngư túm ra rồi cầm một cái túi hương gì đó lắc lắc bên cánh mũi Khanh Ngũ, Khanh Ngũ lập tức đánh một cái hắt xì thiệt to.

“A —— thu!”

Vì thế một mái nhà tranh bay theo gió.

“Đây là cái gì!” Đuôi to vung vẫy, cánh mũi khó chịu, con rồng nào đó nổi giận nói.

“Chính là mùi hương lần trước lấy được của Kỳ tộc a.” Đại Ngư lắc lắc cái túi hương trong tay, đắc ý nói.

Bất mãn vung vẫy đuôi một hồi, rồng có bộ vuốt phân phó Tiểu Thất: “Ta đi một lát rồi về.”

Tiểu Thất đành phải đáp: “Ngũ thiếu đi đường cẩn thận.” Với tập tính bao che cho con của vị cha nuôi Đại Ngư này hẳn là sẽ không bạc đãi Lão Ngũ.

Vì thế Đại Ngư công tử cưỡi rồng đeo vuốt, dưới sự hướng dẫn của hắn, rồng có bộ vuốt xiêu vẹo bay lên trời cao, theo phương hướng hắn nói bay đi.

“Bộ vuốt của ta!” Rồng có bộ vuốt bay nửa đường chực nhớ ra.

“Ngu ngốc! Ngươi muốn trở thành trò cười trong đại hội thần thú chắc!!” Đại Ngư công tử khinh bỉ nói, “Đây chính là một đại hội rất nghiêm túc!”

“Nghiêm túc cái rắm, đại hội cao cấp nhất nhất trên đời này cũng chỉ có đại hội võ lâm.” Rồng có bộ vuốt hừ giọng nói. 【 người này là cố ý 】

Đại Ngư công tử: “… …”

Rồng có bộ vuốt dưới sự chỉ huy của Đại Ngư công tử trong lúc không hay không biết bay được một hồi lâu, càng bay càng cao, bên dưới mây mù lượn lờ cũng không biết bay đến địa giới nào. Lúc này chỉ nghe Đại Ngư công tử kêu lên: “Xuống phía dưới, chúng ta hạ xuống.”

Vì thế rồng có bộ vuốt cúi người xuống, xuyên qua tầng mây lớn trước mắt rõ ràng đã sáng sủa hơn nhiều. Rồng có bộ vuốt không khỏi phát ra một tiếng sợ hãi than.

“Thực đồ sộ!” Rồng có bộ vuốt nhịn không được dùng tiếng rồng ngâm phát ra tiếng.

“Này, đừng có dùng cái loại ngữ điệu như tên nhà quê này nói chuyện, bị người ta nghe được lại chê cười chết. Ngươi chính là Bạch Long tôn quý nhất trời đất này đó! Lát nữa phải nhớ rõ tại đại hội phải tự cao tự đại a!” Đại Ngư công tử dùng cái cán gõ hắn ót, bình tĩnh ngậm tẩu thuốc.

“Đem theo cái tẩu tới làm chi? Đừng có làm rớt bụi lên trên người của ta!” Rồng có bộ vuốt mắc bệnh sạch sẽ tới độ tối đa rồi.

“Đừng có lải nhãi nữa, đồ nhà quê.” Đại Ngư công tử phả ra một ngụm khói.