Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 138: Rơi vào bẫy của con rồng hay bày ra vẻ




Bích Đồ túm lấy Uyên Phong lắc, lắc đến độ Uyên Phong sắp sửa ói ra, phải thấp giọng gào lên: “Ngươi cái tên ngu ngốc này! Hắn ho khan sao ngươi không vuốt lưng cho hắn! Hắn hộc máu vì sao ngươi không chuyển vận nội lực giảm bớt cơn đau cho hắn! Hắn ngồi suốt một đêm vì sao ngươi không lấy tấm thảm đến cho hắn giữ ấm! Chẳng những thế ngươi thế mà còn trợn mắt đứng nhìn hắn ăn phần cơm có độc!! Ngu xuẩn!! Thần tử bị ngươi giết chết rồi!!”

“Ta… Ta thật sự không biết…” Uyên Phong khóc không ra nước mắt.

“Trong cơm không có độc, là bọn người Kỳ vương âm thầm bày mưu đặt kế đi.” Mỗ phúc hắc dùng tay gõ nhẹ trán, “Hơn nữa phái một thằng nhóc chưa từng trải sự đời trông giữ ta, vậy trong đó cũng có thâm ý khác.”

“Hừ, thật sự là khiến người ta khó hiểu, có điều, dù sao mọi chuyện ta chỉ cần nghe ngươi phân phó là được.” Tiểu Thất đáp.

“Vậy ngươi thay ta gửi cho Kỳ vương một phong thư, thử dò xét ý tứ của hắn xem sao ——Phong thư này bắt buộc chỉ cho một mình hắn biết thôi.” Khanh Ngũ nói, “Buổi tối chúng ta ăn cháo lá sen chưng thịt đi!”

“Bởi vì nghe thấy con phố đầu tường có người rao hàng đúng không? Rốt cuộc ngươi đang tập trung tinh thần vào cái thứ gì vậy hả!” Tiểu Thất = =

“Chẳng nhẽ ngươi không nghe thấy hửm?” Khanh Ngũ liếc hắn.

Cho nên nói, chủ nào tớ nấy thôi.

Triệu Đại Bảo tỉ mỉ giú Đại Ngư công tử hóa trang một hồi, vốn Đại Ngư công tử nguyên bản tóc tai bù xù nghiễm nhiên trong một chốc đã trở thành một vị quý thiếu, Đại Ngư công tử thật cao hứng: “Chúng ta đi cứu tiểu Bạch Long đi!”

“Hắn không cần cứu, hắn quỷ lắm, chúng ta đi dạo phố ăn cơm thôi!” Đại Bảo vỗ vỗ bả vai Đại Ngư công tử, lập tức lôi kéo hắn ra cửa.

Trên đường, đúng lúc đụng phải Tiểu Thất đang xếp hàng mua cháo chưng thịt nổi danh nhất Tô Thành, sau khi nghe ngóng mọi việc Triệu Đại Bảo mới biết được mỗ phúc hắc đang ngồi tù còn muốn kén cá chọn canh, vì thế mở miệng: “Thuận tiện lấy quần áo sạch sẽ để cho hắn tắm rửa luôn đi! Thuận tiện cầm theo đệm chăn cùng bộ vuốt theo đi.”

Tiểu Thất: “… … Được rồi. Nếu như là một người ảnh vệ khác tuyệt đối sẽ không dám đem nhiều thứ như vậy đi, nhưng may mắn cho các ngươi bởi vì ta đây thuộc vào hàng đệ nhất ảnh vệ. Hừ.”

“Bộ vuốt là cái gì?” Đại Ngư công tử nắm chắc trọng điểm.

Tiểu Thất cùng Đại Bảo: “… … …”

Vì thế ngày đó khi biết được chân tướng của bộ vuốt, Đại Ngư công tử vẫn luôn toe toét chằng biết mỏi miệng.

Khanh Ngũ đáng thương qua miệng mồm của vị Đại Ngư công tử đã vinh dự thăng cấp thành “chuyện đáng cười nhất của năm trong yêu giới ”.

Uyên Phong mày ủ mặt ê quay về địa lao, mang theo Bích Đồ vẻ mặt khó chịu, nhìn ra được hắn bị Bích Đồ giáo huấn không nhẹ.

“Bích Đồ?” Khanh Ngũ có chút kinh ngạc.

“Bái kiến thần tử.” Bích Đồ quì một gối hành lễ, đồng thời lôi kéo Uyên Phong quỳ theo, mang theo đau đớn kịch liệt nói: “Là ta đã tới chậm, khiến thần tử phải chịu khổ rồi!”

“Không có việc gì.” Khanh Ngũ vừa dứt lời, Bích Đồ liền ra mệnh Uyên Phong mở cửa lao ra, dẫn đầu bước nhanh đi vào. Vào lúc thấy rõ trên vạt áo của Khanh Ngũ nhiễm vết máu, Bích Đồ nhịn không được đỏ mắt —— Thân là thần tử thần thánh của Kỳ tộc, tại sao lại phải chịu người lăng ngược đến như vậy?

“Ta không sao, ngươi không cần khổ sở.” Khanh Ngũ vội vàng khuyên giải an ủi, lại nói, “Cũng không liên quan tới Uyên Phong, ngươi cũng đừng trách cứ hắn.”

“Thần tử, đắc tội.” Bích Đồ tiến lên một bước, đem Khanh Ngũ từ trên xe lăn ôm ra chiếc giường bên ngoài, lập tức cầm lấy tay Khanh Ngũ bắt mạch, hỏi han: “Thần tử có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

Khanh Ngũ lắc đầu, Bích Đồ bắt mạch nửa ngày cũng không soi ra được gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Uyên Phong ủy khuất đứng ở một bên, không biết làm sao.

Kéo xong tấm thảm phủ lên trên người Khanh Ngũ xong xuôi, Bích Đồ mới nói: “Thần tử, mấy ngày nay người không có mặt, trong kỳ tộc đã xảy ra biến hóa rất lớn.”

Khanh Ngũ: “Nói nghe một chút.”

Bích Đồ nén đau thuật lại: “Đầu tiên An Linh mang thân tín của nàng xông vào Trung Nguyên sát hại người dân vô tội, sau đó lại muốn mưu hại ta, may mà ta ngất né tránh được một kiếp. Nhưng bởi vì thương thế quá nặng nên không thể nào đuổi kịp bọn họ. Đến khi bọn họ trở lại Kỳ tộc liền lan truyền tin đồn khắp nơi nói ngài là thần tử giả giết hại tộc dân, mặt khác còn tìm một con rối làm thần tử, nhân đó mượn danh nghĩa đó để soán quyền, khiến cho lão Kỳ vương phải thoái vị, nâng đệ đệ An Linh là An Lẫm lên làm tân vương

Nhưng An Lẫm chẳng qua cũng chỉ là một con rối mà thôi, kẻ chân chính thao túng quyền lực vẫn là An Linh, hiện giờ nàng ta điều binh tiến quân vào Trung Nguyên. Sau khi thương thế tốt lên ta vẫn luôn ẩn núp theo dõi động tĩnh, hy vọng có thể liên lạc với thần tử.”

Khanh Ngũ nhắm mắt nói: “An Linh thật sự là một nữ tử có tâm kế, lúc trước hạ độc ở trong dược của ta, chỉ sợ cũng do nàng bày mưu. Bởi vậy lúc trước ta mới thuận thế ngất đi nhằm thoát khỏi phiền nhiễu, chỉ là thật không ngờ nàng ta được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, dã tâm cũng thật lớn.”

Uyên Phong đứng một bên nghe mà hết sức sửng sốt, đối với hắn mà nói, nhân tâm hiểm ác thật sự là làm cho người ta sợ hãi đồng thời cũng quá mức xa lạ.

“Bây giờ có thể đã đủ lực để ngăn cơn sóng dữ, cũng chỉ có mỗi thần tử ngài!” Bích Đồ đối với trí tuệ của Khanh Ngũ vẫn luôn mang theo sự sùng bái thật sâu, nhất là sau khi hắn âm thầm lưu lại túi gấm cứu mình một mạng.

Khanh Ngũ đáp: “Ta đang hoài nghi, Kỳ vương An Lẫm vốn dĩ có mối bất hòa với An Linh. Nếu ta đoán không thầm thì đây chính là cánh cửa đầu tiên có thể giúp chúng ta đột phá trừ kẻ gian.”

“Cho dù An Lẫm có là con rối thì cũng không có thực quyền gì cả, thần tử ngài chủ động đưa mình vào miệng hổ, chính là giúp cho An Linh nhanh chóng thực hiện được mưu đồ của mình thôi a!” Bích Đồ cực kỳ lo lắng.

Khanh Ngũ lại nói: “An Linh từ lâu đã ý đồ soán quyền, đây cũng chẳng phải chuyện ngày một ngày hai, chỉ sợ trước khi ta xuất hiện thì nàng cũng đã lên kế hoạch từ lâu rồi. Nhưng lúc trước nhìn nàng ta không tiếc chặt đứt cổ tay cũng muốn một lòng khẳng định sự ngờ vực với ta là có thể biết, nàng đã sớm rải tin đồn cũng như gieo ngôn luận để mê hoặc nhân tâm trong tộc đối với tín ngưỡng thần tử rồi

Nhưng đáng châm chọc chính là hiện giờ nàng ta thao túng Kỳ tộc, ngược lại vẫn là lợi dụng tín ngưỡng lòng dân đối với thần tử. Từ đó đủ thấy tín ngưỡng trong Kỳ tộc cũng không phải có thể dễ dàng dao động như nàng ta suy nghĩ, mà đã ăn sâu bén rễ.

Cho nên cuối cùng dù là kẻ giảo hoạt như nàng ta cũng đành phải buông tha. Thì ra cho dù có một kế hoạch hoàn hảo tỉ mỉ đi nữa thì muốn thuận thế cũng sẽ tự mình lâm vào trong kế mà thôi. Lúc này thử nhìn một màn này mà xem, chỉ cần ta có thể đứng ở trước mặt nguyên lão cùng tộc dân Kỳ tộc, trước toàn thể mọi người vạch trần lời nói dối của nàng ta là đủ vây khốn nàng ta —— Cái nhược điểm này, nàng ta sớm đã đoán trước, cho nên không tiếc trả giả mà đâm lời bịa đặt đổ tội lên người ta, bôi nhọ ta, giết chết ta, mục đích chính là không để cho ta có cơ hội xuất hiện trước mặt đoàn trưởng lão

Hiện giờ ta đã thỏa mãn tâm nguyện của nàng, chủ động đâm đầu vào dưới vuốt của nàng, không những tránh làm loạn trận tuyến nàng đã vạch ra, đồng thời cũng đỡ phiền nàng ta xuất ra cái quỷ kế ác độc hơn, làm hại thêm biết bao người khác, có thể làm giảm bớt thương tổn bên quân nàng ta đặt ta vào trong phạm vi khống chế. Về phần nàng có thể giết được ta hay không, vậy phải xem bản lĩnh của nàng rồi!”

Bích Đồ cùng Uyên Phong đều bị ngôn luận của Khanh Ngũ làm đứng hình, đến nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần. Uyên Phong càng không thể ngờ được nam tử gầy yếu tao nhã này thế nhưng còn cất giấu một kho trí tuệ thâm trầm như vậy, trong ánh mắt đối với Khanh Ngũ tràn ngập kính ngưỡng.

Bích Đồ kính nể Khanh Ngũ trí tuệ rất nhiều, thế nhưng cũng đã có chút lo lắng: “Muốn vạch trần lời nói dối của thần tử giả và An Linh, nhất định phải nắm giữ chứng cớ, nhưng thần tử giả hiện giờ bị An Linh bảo hộ gắt gao, hơn nữa còn những tộc dân không rõ chân tướng, cố chấp một lòng một dạ tin vào tín ngưỡng, căn bản là không có khả năng tiếp cận, chúng ta phải làm sao mới lấy được căn cứ chính xác chứng minh kẻ thần tử giả kia chứ?”

“Đã có An Lẫm, cũng chính là cửa khẩu đầu tiên cần phải đột phá mà ta vừa nói đó a.” Khanh Ngũ đáp, “Nếu ta đoán không nhầm thì đêm nay hắn sẽ tìm đến muốn cùng ta hợp tác.”

“Thần tử thánh minh!” Bích Đồ cảm khái, suy nghĩ của Khanh Ngũ quả nhiên không phải thứ mà mình có thể đánh đồng được.

“Đã mang đồ vật đến.” Tiểu Thất thình lình ở phía sau bọn họ nói một câu, làm hai người sợ tới mức dựng đứng lông tóc, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Thất cõng theo cái bọc hành trang to bổ chảng xuất hiện chẳng khác gì ma quỷ.

Nếu đã để lộ thân phận, Bích Đồ cũng đang ở đây, Khanh Ngũ cũng không thể gạt người cậu bạn nhỏ Uyên Phong người ta được nữa, chỉ có thể cười gượng hai tiếng. Bích Đồ cũng nhận ra Tiểu Thất, thở phào một hơi, giải thích với Uyên Phong hai câu. Vì thế Uyên Phong lại dùng ánh mắt cực kỳ thần kỳ đánh giá Tiểu Thất xấp xỉ tuổi mình.

Vì thế Tiểu Thất cùng với Bích Đồ và Uyên Phong, ba người cùng nhau động thủ bố trí nhà tù, trải thảm xa hoa bày tránh cái giường xa hoa, có điều Uyên Phong ngơ ngơ ngác ngác móc từ trong bao quần áo kéo ra cái bao móng bự bự, vẻ mặt không rõ hỏi: “Thần tử dùng cái này làm cái gì? Chất liệu vải dệt thật đẹp a! Là khăn quàng cổ sao? A, còn có bốn cái nhánh rẽ nữa nè, thiệt là giống cái bao tay!”

Khanh Ngũ: “… …”

Mắt thấy Bích Đồ cùng Uyên Phong đều mang theo bộ mặt tò mò không rõ cho nên Khanh Ngũ lại mang theo vẻ mặt xấu hổ, Tiểu Thất đành phải đáp: “Đó là đồ dùng của ta.”

“Dùng để làm cái gì?” Uyên Phong ngơ ngác hỏi.

“Bao tay… Chống bụi phòng bẩn …” Tiểu Thất khóe miệng run rẩy một chút đáp.

“Gì?”

“Được rồi, chắc tất cả mọi người đói bụng rồi đi, chúng ta ăn cơm đi!” Khanh Ngũ vội ho một tiếng, kéo cái đề tài đáng chê cười trong yêu giới đi xa.

Thế là lại rơi vào bẫy của con rồng nào đó rồi.