Khanh Ngũ ở trong phòng ngâm chân, viên đá kết băng vốn giấu ở trong ống tay áo đã bị hắn bắn vào trong bồn nước, bởi vì Mạc Tiểu Thất hiển nhiên không cần hắn giúp đỡ.
Mạc Tiểu Thất này thật sự là càng ngày càng nằm ngoài dự đoán của hắn. Tào sư phụ quả nhiên không hổ là ảnh vệ đứng hàng thứ ba trên bảng bài danh, đệ tử do hắn dạy dỗ cũng không đơn giản.
Mạc Tiểu Thất sắc mặt âm u đẩy cửa bước vào, vừa vào cửa liền hỏi: “Chủ nhân, ngươi cũng biết chuyện ảnh vệ thử luyện?”
“Biết.” Khanh Ngũ cũng không phủ nhận, “Ngươi thông qua thử luyện.”
“Ta suýt nữa giết bằng hữu ngày xưa!” Mạc Tiểu Thất ánh mắt lạnh như băng, “Chỉ vì thử luyện ngu xuẩn này!”
“Ngươi bất mãn sao?” Khanh Ngũ ôn hoà hỏi.
“Thân là ảnh vệ, ta không có quyền cảm thấy bất mãn.” Mạc Tiểu Thất quì một gối xuống, “Bất luận là tình huống gì, bảo hộ an toàn chủ nhân đều là chức trách hàng đầu của ta! Nhưng ta hy vọng thanh đao của mình chém giết chính là địch nhân, mà không phải những người vô tội.”
“Đây là quy củ hàng trăm năm qua của Khanh Gia bảo cũng không phải là chuyện mà dùng một câu của ta là định đoạt được.” Khanh Ngũ đáp, “Thông qua thử luyện, ngươi là có thể đi kho binh khí chọn binh khí cùng với trang bị.”
Mạc Tiểu Thất lặng lẽ đè nén lại nhịp đập mãnh liệt trong ***g ngực mình, hắn biết đi vào kho binh khí có ý nghĩa thế nào.
Từ giờ phút này, hắn mới ảnh vệ là chân chính! Một khi bước chân vào kho binh giới chọn lựa thần binh lợi khí đi theo cả đời mình, từ giờ phút đó trở đi sinh mệnh gắn liền với việc chém giết, bảo hộ chủ nhân, lúc này đây chính là lúc cánh cửa ảnh vệ mở rộng!
Cho nên, thời điểm Tiểu Thất nghiêm túc hành lễ bước ra khỏi cửa, trên mặt của hắn treo lên cái nụ cười kéo rộng tới cả mang tai khác một trời một đất với vẻ mặt lạnh băng lúc nãy ——không khí vừa rồi thật sự thật quá tốt đi!! Kia chính là cảm giác ảnh vệ mà hắn bao lâu nay tha thiết ước mơ! Sau khi liều mình nhiệt huyết sục sôi chiến đấu, dùng khẩu khí đứng đắn chấp nhiếp chủ nhân, sau đó tiêu sái xoay người ẩn vào trong màn tối, quá là phong độ! Cái cảm giác anh hùng tịch mịch này nè! A a a a a a!
Nói thật, mấy người Triệu Thập Ngũ kia… quả thật thiếu đòn, từ sau khi bọn họ trở thành ảnh vệ chính thức, mỗi khi thấy mình là cái lỗ mũi hếch tận trời rất đáng giận, rất khó gần cả ngày dùng thân phận ảnh vệ chính thức tới cửa ra uy với nhóm ảnh vệ dự, ngay cả vụ năm ngoái thiếu mình mười hai lượng bạc cũng chưa trả!! Mạc Tiểu Thất hối hận vừa rồi không đánh thêm mấy tên khốn kiếp kia … thêm mấy quyền.
Ngày hôm sau Khanh Ngũ mang Tiểu Thất đi tới thánh địa trong lòng ảnh vệ —— Kho binh khí nhà họ Khanh chọn binh khí.
Tiểu Thất miệng vẫn luôn toe toét ngay cả nửa đêm đi tiểu cũng ngây ngô cười.
Kho binh khí, trải qua hai trăm năm mới xây dựng xong hoàn chỉnh, nghe nói bên trong có vô số thần binh trân quý, còn nghe mỗi một một thần binh đều có võ công tâm pháp riêng, mỗi một ảnh vệ chuẩn bị riêng một thần binh khác nhau người có thể vào trong đó, ảnh vệ đó chính là người có năng lực, cũng đại biểu cho việc tánh mạng cả đời bán cho chủ nhân, quyết không hai lòng.
Mạc Tiểu Thất sở dĩ khát khao vào trong nơi này, cũng bởi vì sư phụ khi còn sống tâm tâm niệm niệm, dặn dò Mạc Tiểu Thất khi tiến vào kho binh khí, nhất định phải chọn lựa một bảo đao tên là “Vũ Nguyệt Nhận”, sư phụ nói chỉ có cây đao kia mới thích hợp với hắn nhất.
Mặc kệ thế nào, Mạc Tiểu Thất chính là vô cùng kích động. Càng kích động thì biểu tình Tiểu Thất ở trước mặt chủ nhân lại càng trở nên nghiêm túc, nghiễm nhiên đắm mình chìm trong ảo tưởng làm hết phận sự của một người ảnh vệ siêu cấp.
Khanh Ngũ = =
Đang mở miệng muốn nói, ngươi cái đứa nhỏ xấu xa này bày cái mặt nghiêm túc như mấy lão già này là để làm cái gì. Nhưng nhìn Tiểu Thất quay mặt đi liền bật người cao hứng mà toét cả cái miệng, vì thế đem những lời này nuốt trở vào.
Mạc Tiểu Thất sau khi dùng xong hai ba bát cơm, vô cùng cao hứng đi theo chủ nhân tới kho binh khí, nói còn muốn duy trì vẻ mặt nghiêm túc trước mặt chủ nhân, còn đúng thật là phải che dấu cảm xúc mừng như điên trong lòng quá là vất vả, nhiều lần Mạc Tiểu Thất miệng không tự chủ được mà há rộng, cũng may hắn đi ở phía sau Khanh Ngũ, bằng không Khanh Ngũ sẽ nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn giờ phút này không biết quái dị biết bao nhiêu nữa.
Kho binh khí Khanh Gia bảo nằm trong ở chỗ sâu trong khu nhà bỏ hoang, chung quanh cỏ dại mọc thành bụi xem ra đã bỏ hoang rất nhiều năm, nhưng khi xuyên qua một cánh cửa kiểu cổ lắc lư kọt kẹt, đưa cho thủ vệ huyền bí giữ cửa một tấm lệnh bài thì cảnh trí đằng sau lại càng ngày càng khiến cho Tiểu Thất giật mình.
Kho binh khí thoạt nhìn thì như nằm ở trong lầu các hoang nát nhưng kì thực đây chẳng qua là lớp vỏ ngụy trang. Kho binh khí thực sự nằm sâu dưới nền đất, được xây dựng dựa vào thạch động thiên nhiên, con đường quanh co bên dưới không biết sâu bao nhiêu, hai bên thạch bích được cắm đuốc ánh sáng mờ mờ chiếu những nơi gần đó.
Cũng may đường đi bên dưới thông đạo bằng phẳng không có bậc thang, xe lăn của Ngũ công tử không có chướng ngại gì. Tiểu Thất nhìn hai bên thạch bích còn được khảm các loại hình quái thú dữ tợn đang muốn vươn tay sờ, Khanh Ngũ ngăn cản nói: “Đừng đụng, có cơ quan.”
Tiểu Thất rút tay lại, lúc này thành thành thật thật đẩy xe lăn.
Cũng không biết đến đã đi bao lâu rồi, trước mắt rất quang đãng!
Thì ra cuối hành lang quanh co dưới nền đất thông với một cái động lớn không đáy sáng choang, đáy động rộng lớn không nhìn thấy đấy có vô số cột đá thiên nhiên từ dưới nền đất ngoi lên đứng sừng sững, nghiễm nhiên chính là hoa mai thung thiên nhiên to lớn, mà hành lang đi thông qua một bãi đá nhỏ hẹp, dưới bãi đá lại là khe rãnh vạn trượng, đường kính đại động dưới nền đất khoảng chừng trăm trượng, mặt trên lại là vô số mũi châm chằng chịt buông rũ như những chiếc chuông nhỏ, quanh thân trên thạch bích có huỳnh thạch thiên nhiên có thể tự phát sáng, cảnh tượng trước mắt vô cùng nguy nga hung vĩ làm cho Tiểu Thất không tự chủ được há to miệng.
Điểm kỳ lạ chính là trên những cột đá chi chít như sao trời cắm đầy các loại binh khí, thản nhiên tỏa sáng dưới huỳnh thạch tia sáng sáng lấp lánh như đom đóm, nhưng chiếu đủ có thể thấy mỗi một thanh thần binh hiếm có trên đời.
Khanh Ngũ bảo: “Tiểu Thất, đây chính là vực sâu Sát Lục, những cột đá phía trên kia chính là vô số lợi khí giết người mà tổ tiên bao đời của Khanh sưu tầm, ngươi đi chọn lựa một món thuận tay đi. Bất quá cẩn thận một chút nếu ngã xuống là tan xương nát thịt đó.”
Tiểu Thất mỉm cười: “Nếu Tiểu Thất ngã xuống, vậy cũng thuyết minh Tiểu Thất không làm được trò trống gì, hẳn là nên ngã chết!” Dứt lời nhảy dựng lên, cũng không quay đầu lại nhảy thẳng xuống vực sâu —— nơi đó có một cây cột đá sâu chừng mấy chục trượng cho dù là cao thủ hàng đầu, nhảy xuống mà không có lực cũng khó có thể đập xa như vậy.
Quả nhiên, thân ảnh Tiểu Thất sau khi nhảy ra bảy tám trượng rốt cục cũng thất lực, thẳng tắp rơi thẳng xuống, cuối cùng biến mất dưới vực sâu vạn trượng khuất mình trong bóng tối… …
Khanh Ngũ hơi hơi nhíu mày.
Phải biết người có thể bước chân vào kho binh khí thì ắt cũng là ảnh vệ tinh anh trong tinh anh, lần này là hắn dùng quyền hạn của mình đi cửa sau, mới có thể để cho Tiểu Thất tiến vào trong cấm địa Khanh Gia bảo này.
Chính là người có đoạt được binh khí nhất định phải có thân thủ cực kỳ bất phàm, bằng không chỉ với địa hình cực kỳ quỷ dị nơi này thôi dù có mấy cái mệnh cũng không đủ dùng, hy vọng hắn không nhìn sai Tiểu Thất —— ngày đó ở trong sân đánh lui ba gã ảnh vệ, thân thủ của Tiểu Thất khiến hắn tin tưởng tên đó có đủ tư cách bước chân vào vực sâu Sát Lục, tiểu quỷ này làm sao có thể dễ dàng chết ở chỗ này?