Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 107: Đầu độc Khanh Ngũ




Đoàn người Tào sư phụ chuyển cha con Thương Minh hôn mê xuống núi. Tới trấn nhỏ dưới chân núi, mà nơi sớm đã thành một thị trấn hoang tàn không một bóng người, thì ra đã nhiều ngày mưa to kéo dài dẫn đến núi lở, dị tượng nối đuôi làm dân chúng nơi đây sợ tới mức không dám ở lại, dân chúng nơi đây đã tuôn hết đồ đạc bỏ đi nơi khác hết rồi. Vừa mới trên đường đi bọn họ gặp bọn người Bích Đồ đang chờ ở đó, vì thế cả bọn chuyển cha con Thương Minh đến doanh trướng Kỳ tộc cách đây cũng không xa.

Sau khi Tiểu Thất tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là đi tìm Khanh Ngũ, thế nhưng lại phát hiện Khanh Ngũ vẫn còn mê man nằm trên cái giường cạnh mình. Miệng vết thương trên người vô cùng thê thảm nhưng hắn cắn chặt răng thật vất vả mới nhịn không kêu ra tiếng, vốn định đi qua nhìn người một chút, không ngờ lại phát hiện bên cạnh Khanh Ngũ có một người khác đang nằm.

Hàng kia đường hoàng vắt ngang cánh tay ôm Khanh Ngũ trong ngực, dùng phương thức nghiêng người ôm sát ôm lấy Khanh Ngũ mà ngủ, Tiểu Thất = = định thần nhìn lại, đây không phải cha thân xúi quẩy của Khanh Ngũ đó sao?

Đúng là cụt hứng!

Tuy có cùng một khuôn mặt như Khanh Ngũ nhưng Tiểu Thất rất muốn đá văng hàng kia. Đúng lúc này Khanh Ngũ mở mắt, nhìn Tiểu Thất nói: “Cuối cùng ngươi đã tỉnh.”

“Ngũ thiếu!” Tiểu Thất vui vẻ đi qua.

Khanh Ngũ nhìn hắn mỉm cười, đạo: “Tiểu Thất, chúng ta cuối cùng cũng qua một cửa này. Lúc trước nói ngươi không sai, ngươi thật sự là thiên hạ đệ nhất ảnh vệ.”

“Đó là đương nhiên!” Tiểu Thất cúi xuống thân, nhẹ nhàng hôn hôn trán của hắn, “Về sau sẽ không bao giờ để cho ngươi bị thương!”

Vì thế hai người ngay trước mặt cha thân thoạt nhìn thì đang mê man kì thực đã tỉnh từ sớm mà bắt đầu ngọt ngào ân ái. Khanh Ngũ hôn hôn hai gò má của Tiểu Thất, sau đó ngay lập tức quay đầu nhìn Thương Minh Thư Vân đang giả bộ ngủ, vội ho một tiếng: “Cha thân, nên đứng dậy ăn cơm.”

“Bảo Bảo ngoan, các ngươi cứ tiếp tục, không cần lo cho ta.” Cha thân Thương Minh khóe miệng cong cong, xoay người sang chỗ khác.

Tiểu Thất vội vàng nói: “Ta đi ra ngoài gọi người đưa cơm đến.”

“Không vội.” Khanh Ngũ giữ chặt Tiểu Thất, ở bên tai của hắn thì thầm vài câu.

Cha thân Thương Minh tự nhiên nghe được, cười lạnh một tiếng nói: “Kỳ tộc hiện giờ vẫn tận sức làm bộ, khiến người buồn nôn.”

“Cha thân, càng như vậy, hài nhi mới càng có thể cùng người hợp tác, nếu đối phương thật sự không nhiễm khói lửa nhân gian vậy thì hài nhi đúng là vô kế khả thi.” Khanh Ngũ nói.

Từ khi Khanh Ngũ bị đưa vào doanh trướng Kỳ tộc, ước chừng hôn mê suốt bảy ngày, đến ngày thứ ba bắt đầu sốt cao không ngừng, thuốc và dùng kim châm cứu cũng không có công hiệu, mà ngay cả Triệu Thanh cũng đã bó tay không có biện pháp.

Vì kéo dài tánh mạng cho Khanh Ngũ, Bích Đồ không thể không đi bái phỏng An Linh công chúa Kỳ tộc vẫn luôn bị tạm giam. Cô nàng lần trước từng bởi vì uy hiếp Khanh Ngũ mà bị Tô Á một đao chắt đứt cổ tay.

An Linh lúc này tóc tai bù xù, cổ tay bị gãy bao một tầng vải trắng thật dày, trên mắt cá chân còn bị đeo xiềng xích. Thiếu nữ xinh đẹp ngày xưa chẳng còn một phần, cả người thoạt nhìn hết sức thê thảm.

“An Linh, ta tới thăm ngươi.” Bích Đồ đi vào bên mở cửa ***g sắt ra.

“Ta nghe nói, Khanh Ngũ đã bình yên trở lại, như vậy có phải đã đến lúc ta đền tội rồi hay không?” An Linh cười lạnh nói.

Bích Đồ lắc đầu nói: “Cũng không phải, hiện giờ tánh mạng thần tử nguy kịch, phải có tử minh ngọc trên người ngươi.”

“Vì thế lúc này mới nghĩ đến ta?” An Linh ngẩng đầu, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Bích Đồ, đạo: “Ngươi vẫn còn sùng bái tín ngưỡng hắn như vậy sao. Ngươi cũng biết, Khanh Ngũ căn bản là cái tên lòng muông dạ thú! Ngươi đã quên tràng cảnh chết chóc mấy trăm năm trước của Kỳ tộc rồi sao? Tên Khanh Ngũ sẽ lại đẩy Kỳ tộc rơi vào tình cảnh tương tự như vậy!

Ngươi thử nhìn lời nói và việc làm của hắn đi, hắn đã lợi dụng chúng ta đến trình độ cỡ nào rồi! Thế mà ngươi còn sùng bái hắn như thế! Mỗi con dân cao quý trong Kỳ tộc vốn dĩ thiện lương không tranh giành với đời nhưng bởi vì tên ác ma đó một lần nữa lại bị hủy diệt!”

Bích Đồ lắc đầu giận dữ nói: “An Linh, những lời này không phải là lời ngươi nên nói, giao tử minh ngọc cho ta!”

An Linh nói: “Bích Đồ, ngươi phải suy xét cho rõ ràng, tử minh ngọc là thánh vật truyền tộc, ngươi thật sự muốn dùng nó để cứu một tên ác ma sẽ hủy diệt Kỳ tộc sao? Ngươi quên lời tiên đoán của sư Thiên Mệnh rồi sao?”

“Ai, kể cả vậy, nhưng hắn vẫn là thần tử của chúng ta a!” Bích Đồ bấu chặt ngón tay, “Hơn nữa hiện tại hắn cũng không làm gì tổn hại tới Kỳ tộc. Nếu thật sự hắn đúng như lời tiên đoán, trở thành thần hủy diệt Kỳ tộc thì đến lúc đó ta sẽ… sẽ chấm dứt… trước khi hắn trở thành ác ma…”

“Tốt! Đây chính là cam đoan của ngươi!” An Linh lập tức tháo xuống chuỗi vòng đeo trên cổ, lấy viên bảo thạch màu tím trên vòng cổ ném cho hắn.

Khối bảo thạch màu tím trong suốt bóng mượt ở trong tay Bích Đồ biến thành bột phấn, cuối cùng hòa vào trong bát dược sắc cho Khanh Ngũ. Thì ra khối bảo thạch này thế nhưng còn có tác dụng cải tử hồi sinh.

Có điều Khanh Ngũ trong lời đồn đang trong tình trạng hấp hối hôn mê sốt cao mấy ngày nay, giờ phút này lại thừa dịp đêm vắng người say, gặm gà quay Tiểu Thất trộm đưa tới.

“Đây là món gà cái bang 1 do Tào sư phụ tự tay chế biến đó, thế nào, mùi vị không tệ đi?” Tiểu Thất múc thêm một chén canh gà nữa cho hắn.

“Không tồi.” Khanh Ngũ giả bộ hôn mê suốt một ngày đêm, giờ phút này thèm nhỏ dãi món gà quay thơm mềm này, ăn mà khóe miệng ịn đầu mỡ. Có điều hắn còn không quên kéo một cái chân gà xuống để dành cho Tiểu Thất, “Ngươi ăn cơm chưa?”

“Ta ăn rồi.” Tiểu Thất tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng nhìn Khanh Ngũ ăn ngon quá vẫn là nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, lập tức cũng nhận lấy chân gà gặm.

Ăn uống no nê, Khanh Ngũ mới tiếp tục nằm xuống giả bộ bệnh. Mà Tiểu Thất cũng nằm ở bên cạnh hắn phụ trách bảo hộ, hai người nằm chung một cái đệm, Tiểu Thất nghiêng người mặt đối mặt Khanh Ngũ, nhịn không được vươn cánh tay vắt ngang thắt lưng Khanh Ngũ.

Khanh Ngũ eo thon dài, ôm rất thoải mái, cứ như vậy mà ôm hắn cứ giống như là đang dang rộng đôi tay ôm lấy thế giới này vậy.

Rất an tâm.

Tiểu Thất ngửi được mùi thơm ngát thản nhiên trên người hắn, nhịn không được rầm rì: “Ngũ thiếu a Ngũ thiếu, sao ngươi có thể mê người như thế?”

Khanh Ngũ mỉm cười, mặc cho hắn giở trò trên người mình.

Đúng lúc này, bên ngoài trướng lều truyền đến tiếng bước chân, Tiểu Thất vội vàng kéo chăn cho Khanh Ngũ còn mình thì đi ra, xoa xoa đôi mắt làm bộ như đang trông coi rất mệt mỏi.

Người tới là Bích Đồ cùng người hầu theo sau bưng chén thuốc.

Bích Đồ sai người thắp đèn, kích động nói: “Ngũ thiếu được cứu rồi! Ta tìm được tử minh ngọc! Nhất định có thể cứu sống thần tử!”

“Thật sự?!” Tiểu Thất lộ ra kinh hỉ biểu tình, chỉ thấy Bích Đồ bưng chén thuốc trân quý đầy tràn đưa đến trước mặt Khanh Ngũ. Nhưng mà hiện giờ Khanh Ngũ hôn mê, sao có thể tự mình uống hết bát dược này chứ?

Tiểu Thất nhíu mày đáp: “Để ta!” Nói xong nhận chén thuốc, tự mình uống một hớp lớn, song lấy phương thức dùng miệng mướn rót từng ngụm vào trong miệng Khanh Ngũ.

Động tác kia ở trong mắt người bên cạnh, đúng là ướt át không nói nên lời.

Rốt cục dưới sự cố gắng của Tiểu Thất, Khanh Ngũ uống gọn bát thuốc không thừa một giọt. Bọn Bích Đồ không dám rời đi, lẳng lặng chờ đợi, Triệu Thanh cũng nghe tin cũng đến đây xem xét.

Quả nhiên không bao lâu, Khanh Ngũ vẫn luôn hôn mê đột nhiên có động tĩnh, chỉ thấy vành mắt của hắn hơi hơi rung động, chỉ chốc lát sau thế nhưng chậm rãi mở mắt ra.

“Ngũ thiếu!!” Tiểu Thất vui vẻ kêu to.

“Tiểu Thất…” Khanh Ngũ suy yếu gọi một tiếng, miễn cưỡng nở một nụ cười mỉm, đột nhiên ———

hộc ra một ngụm máu tươi!

“Tại sao có thể như vậy!” Tiểu Thất mở to hai mắt, hắn nắm chặt tay Khanh Ngũ, chỉ thấy Khanh Ngũ ngay lập tức run rẩy kịch liệt, còn chưa đợi bọn Triệu Thanh cấp cứu lại nhắm mắt!

Triệu Thanh thăm dò mạch tượng, thế mà là đoạn khí! Dò lại lần nữa thế nhưng không có động tĩnh gì, tim cũng ngừng đập!!

Khó có thể tin!! Khanh Ngũ cứ như vậy rời khỏi nhân thế!

————————————————————————————————

Khanh Ngũ bất thình lình qua đời, dẫn phát một loạt bi kịch. Ngày thứ hai, Tiểu Thất đi theo Khanh Ngũ, thắt cổ tự sát. Thương Minh Thư Vân vì quá bi phẫn kéo theo nội thương, hộc máu té ngã, sau khi tỉnh lại thế mà một đầu tóc bạc, mất hồn mất vía, điên điên khùng khùng, gặp người la hét ầm ĩ đòi Bảo Bảo ngoan của hắn. Mai giáo chủ giận tím mặt, muốn giết sạch mọi người tuẫn táng cho đệ đệ, bị Tô Á bắt đi sống chết không rõ.

Triệu Đại Bảo thê thê thảm thảm, cùng mọi người đem Khanh Ngũ cùng Tiểu Thất hợp táng, toàn bộ doanh trướng từ trong tới ngoài phủ kín mây đen sương mù.

“An Linh! Vì sao ngươi lại đưa ta tử minh ngọc giả!?” Bích Đồ thống khổ chất hỏi An Linh đang bị giam.

An Linh thần sắc bình tĩnh nói: “Ta đưa cho ngươi là tử minh ngọc thật, nếu ngươi không tin có thể giết ta.”

“Nếu là thật, vì cái gì thần tử lại chết!” Bích Đồ hỏi.

An Linh chậm rãi trả lời: “Tử minh ngọc mặc dù là thánh vật, nhưng khi tử minh ngọc gặp phải Ly Hồn Thảo thì ngay lập tức sẽ tạo thành một loại độc tố chết người. Vì thế chỉ có thể nói đã có người bỏ Ly Hồn Thảo vào trong bát dược Khanh Ngũ.

Về phần hạ độc người là ai, ta cũng không biết, chỉ có thể nói, là người trong số chúng ta—— Ly Hồn Thảo là thứ chỉ có Kỳ tộc mới có, nói không chừng là do Đại Tế Ti nhà ngươi tự mình giở trò quỷ.”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó!! Trong số chúng ta sao có người muốn hại chết thần tử!” Bích Đồ nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên rút ra bội đao tùy thân bên hông, kề cổ An Linh.

“Ngươi thế mà bỏ được a? Bích Đồ, được rồi, vậy ta đây đơn giản thỏa mãn tâm nguyện của ngươi, thú nhân thần tử là do ta giết, như vậy ngươi là có thể tự tay đâm ta! Thẳng tay đâm chết nữ nhân ngươi đã từng chính mồm nói yêu nhất!” An Linh ngang nhiên nói.

“An Linh… Đừng ép ta!” Bích Đồ ngón tay run nhè nhẹ.

An Linh hai mắt trừng trừng, nước mắt thi nhau rớt xuống, nàng nâng cổ tay bị tàn phế của mình duỗi đến trước mặt hắn, khàn khàn nói: “Ngươi nhìn xem! Chính là vì vị thần tử lòng đầy dã tâm được ngươi cung phụng mà ta bị hại như thế này! Bích Đồ, trong lòng của ngươi chỉ có hắn sao? Chỉ có thần tử của ngươi thôi sao?”

“Nhưng mà! Thần tử chết! Tâm nguyện nhiều năm qua của Kỳ tộc chúng ta…” Bích Đồ nhắm mắt lại, cũng thống khổ rơi nước mắt.

Lúc này, xa xa đóng trại ở một chỗ nào đó trên vùng ngoại ô, một nhà người nào đó tiếp tục chẳng biết xấu hổ nhóm lửa nấu lẩu.

“Rốt cục cũng tạm thời thoát thân khỏi cuộc tranh đấu trong nội bộ Kỳ tộc, trong khoảng thời gian này, cứ mặc cho bọn hắn tự mình mâu thuẫn, ” Khanh Ngũ “đã chết rồi mà còn sống lại” phúc hắc nói, “Mà ta cũng có thể giúp cha thân thân cùng Khanh cha thân gặp lại, thật sự là nhất cử lưỡng tiện. Lần này ít nhiều nhờ cha thân hỗ trợ phải giả điên cứu chúng ta quả thật là làm khó cho cha thân!”

“Giả điên gì đó cũng rất thú vị.” Cha thân Thương Minh tỏ vẻ giả điên không hề áp lực, ” Rốt cục ta cũng có thể quang minh chánh đại ở trước mặt người khác gọi con là Bảo Bảo ngoan.”

“… Hừ hừ.” Khanh Ngũ khóe miệng run rẩy một chút.

“Nhưng vì cái gì muốn ta dùng cái phương thức thắt cổ này tự sát?” Tiểu Thất than thở.

Triệu Đại Bảo đáp: “Bởi vì giả tạo vết máu thật sự rất phiền toái, chỉ có thắt cổ là mau lẹ nhất.”