Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 101: Ai bao che cho con hơn ai?




Bởi vì Khanh Ngũ bị thương không nhẹ, Thương Minh Thư Vân cũng không muốn quấy rầy hắn nhiều, chờ xử lý miệng vết thương của Tiểu Thất và Khanh Ngũ xong xuôi, đút thuốc cho Khanh Ngũ uống, sau đó bảo mọingười rời khỏi gian phòng, để cho Khanh Ngũ nghỉ ngơi.

Thì ra giờ phút này mọi người vẫn đều bên trong Thần cung.

Lại nói diễn ra trận đấu kịch liệt giữa Khanh Tử Thần cùng với Khanh Ngũ Tiểu Thất thì lúc này Tào Cù Duy dựa theo sách lược của Khanh Ngũ, dẫn mọi người lẻn vào trong Thần cung tìm kiếm Thương Minh Thư Vân, sau một hồi bôn ba quanh co vòng vèo cuối cùng cũng phát hiện Thương Minh Thư Vân bị giam một chỗ sâu bên trong Thần cung.

Thì ra từ sau khi Thương Minh Thư Vân bị Khanh Tử Thần phế hết một thân võ công thì bị giam giữ ở bên trong Thần cung, cá tính Khanh Tử Thần cổ quái sau ngày bắt lấy Thương Minh Thư Vân, cũng là sai hắn chơi cờ, nói chuyện phiếm giải sầu, Thương Minh Thư Vân người này thông minh cỡ nào chứ, cũng biết đạo lý thích ứng trong mọi tình cảnh, cứ vậy thuận theo tính tình kia của Khanh Tử Thần, trong hai mươi năm qua cuộc sống cũng không kém. Chỉ là khổ nỗi tính cách Khanh Tử Thần thay đổi thất thường, không biết khi nào thì muốn lao ra khỏi Thần cung gây họa cho thế gian, mỗi ngày nhớ mong Khanh Vân Tung cứ thế cho nên một đầu tóc bạc trắng.

Khi hắn được cứu ra khỏi nhà đá, mới từ trong miệng Tào Cù Duy biết được đủ mọi việc liên quan tới đứa con trai ruột của mình là Khanh Ngũ, mà lúc này Khanh Ngũ đã được Triệu Đại Bảo cứu trở về, toàn thân đẫm máu lâm vào hôn mê, làm Thương Minh Thư Vân đau lòng đương trường hộc máu, một ngày một đêm không ngủ không nghỉ canh giữ ở bên giường chăm sóc.

Khanh Tử Thần đã chết, tất cả những thủ hạ của hắn cũng đều đã bị liên minh võ lâm sai người diệt cỏ tận gốc, giờ phút này liên minh võ lâm đã hoàn toàn đóng chiếm Thần Cung, ở bên trong thăm dò cơ quan bí mật cùng với bảo vật hiếm. Cả cung điện to như vậy sớm đã bị phân chia địa bàn, chỉ là sự tồn tại của Thương Minh Thư Vân trước đó đã bị Khanh Ngũ hạ lệnh giấu diếm. Hiện giờ hắn tuy đã được cứu ra, nhưng không thể không che dấu hành tung, để tránh bị nhóm người liên minh võ lâm phát hiện, lại bắt đầu một hồi tranh chấp.

Giờ phút này, nhân mã của Khanh Ngũ chiếm một góc Tây Bắc một chỗ tầm thường nhất trong Thần cung, là chỗ thích hợp để cho Khanh Ngũ dưỡng thương. Nơi này vốn cũng chỉ là mấy toà điện các, phòng bếp, cũng không phải nơi người ta sẽ giấu bảo tàng.

Ngày ấy khi diễn ra trận hỗn chiến đột nhiên trời nổi lên một trận mưa tầm tả đáng sợ, trời cao giáng xuống dị tượng của Long thần, hủy toàn bộ vách núi, cầu treo bằng dây xích cũng bị hủy hoại, cần phải đợi một đoạn thời gian mới có thể quay về cho nên mọi người tạm thời quyết định dừng chân nghỉ ngơi, sau khi thanh lý sạch sẽ đám thủ hạ của Khanh Tử Thần thì nghe nói thủ hạ của Khanh Ngũ đã dụ được Khanh Tử Thần xuất cung, nhưng không biết Khanh Tử Thần đã bỏ mình.

Các đại môn phái ở bên trong nghe phong phanh là Khanh Ngũ công tử bị thủ hạ của Khanh Tử Thần làm trọng thương, Tào Cù Duy liều mình che chắn, nhưng mấy kẻ trong mấy đại môn phái này thật sự quá mức khôn khéo, nhiều lần dây dưa, cuối cùng Thương Minh Thư Vân suy nghĩ một chiêu độc, hắn thế mà đi nhuộm tóc đen, lộ diện giả làm Khanh Ngũ quần nhau cùng với đám người này.

Lại nói tới việc nhiều năm trước Thương Minh cũng chính là người nhân vật trí dũng kiệt xuất truyền lệnh khắp chốn võ lâm, đùa bỡn thủ đoạn trong lòng bàn tay, lần này giả làm con trai giải quyết đám người võ lâm dây dưa quấn víu, tự nhiên không nói chơi, dưới sự trợ giúp của Tào Cù Duy, thế mà thật sự có thể giấu diếm được các vị chưởng môn, thậm chí xã giao khéo đưa đẩy ngay cả Khanh Ngũ với bước chân vào giang hồ không lâu cũng phải tự than thở không bằng.

Thấm thoát một ngày đi qua, toàn bộ ánh sáng bên trong Thần cung đều là nhờ một chỗ thấu quang ở bên trên đống núi thiên nhiên, bởi vậy vào đêm cũng chìm trong bóng tối, toàn bộ đều dựa vào thủy tinh dạ minh đặc biệt ở trong cung. Ban ngày Thương Minh giả làm con trai nhà mình, đến ban đêm sẽ chiếu cố cho con.

Khanh Ngũ mơ mơ màng màng ngủ một ngày, trong cơ thể ngưng tụ tâm pháp hơn nữa bị ảnh hưởng bởi hơi thở của Long thần, hai bên thôi động lẫn nhau, thương thế chuyển tốt cực kỳ nhanh chóng, sau một hồi điều dưỡng nội thương cứ thế mà khá hơn rất nhiều, có thể kê gối mềm cao một một chút để người đút dược.

Thương Minh tự nhiên ân cần niềm nở ôm hết mọi việc, tự mình bưng tô cháo chén thuốc sắc, bộ dáng cẩn thận đút từng muỗng từng muỗng làm cho đám người ở đây nhìn thấy cảm thấy có chút thổn thức ——giáo chủ Thương Minh ngày xưa uy phong hiển hách, thế nhưng cũng có lúc bày ra điệu bộ cầu khẩn như thế, sợ chỉ cần một xíu không tốt là chậm trễ con trai bảo bối.

Chỉ là khi đối mặt với đứa con y xì mình, loại hành động sủng nịch này, hẳn là… tự kỷ à?

Đút Khanh Ngũ ăn được cơm, lại ngàn lừa gạt dỗ dành để Khanh Ngũ uống thuốc nước, Thương Minh lấy lòng mở miệng nói: “Quân nhi, muốn ăn chút đường giảm vị đắng trong miệng không?”

“Cha thân, con cũng không phải là đứa nhỏ, đừng chiều chuộng như vậy.” Khanh Ngũ cũng có chút ngượng ngùng.

“Với cha của mình mà còn khách khí làm gì hả, đứa nhỏ ngốc.” Thương Minh cũng không rời đi, ngồi ở bên giường Khanh Ngũ, giúp hắn mát xa chân: “Thần Cung âm u không thấy mặt trời, chắc là chân Quân nhi không thoải mái, ta giúp con xoa xoa.”

“Cha thân, ngài không cần phải vất vả như thế, ngài cũng vừa mới được cứu ra, bị Khanh Tử Thần tra tấn nhiều năm như vậy, nên người nghỉ ngơi cho tốt là ngài mới đúng…” Khanh Ngũ nói tới đây, có chút suy yếu, thở hổn hển lại ngẫm nghĩ những người con khi nói chuyện trong trường hợp này có nên nói lời khách sáo hay không thì đã bị Thương Minh ngăn lại: “Con ngoan, đừng nói nhiều! Ai, Vân Tung dạy con hiểu lòng người như thế đúng thật là làm cho cha thân đau lòng.” Nói xong thế mà dí sát mặt lại đây, ở trên mặt Khanh Ngũ cọ cọ, dường như vẫn xem Khanh Ngũ là đứa bé mấy tuổi đầu như trước ấy.

Tức thì biểu tình của Khanh Ngũ (⊙⊙)

Hắn quả nhiên không nói, bởi vì đã hết chỗ nói rồi.

Thương Minh Thư Vân ngay lập tức thật cao hứng nói: “Quân nhi, con không ngại nếu cha thân gọi nhũ danh của con đi? Kỳ thật ta đã sớm đặt một tên rất hay cho con rồi, cả Vân Tung cũng không biết cho nên lại đặt cho con cái tên Thục Quân y hệt tên con gái rượu vậy.”

“Ấy… chỉ cần cha thân vui vẻ là được.” Khanh Ngũ cũng tò mò không biết tên của mình vốn dĩ là gì.

Tào Cù Duy cùng Triệu Thanh đang đứng ở một bên tức thì sắc mặt đều trở nên khác thường—— bọn họ là biết rõ cá tính của giáo chủ.

Tỷ như, năm đó giáo chủ nuôi một con mèo thế là đặt tên cho con mèo đó là “Mèo Bảo” nuôi con chim anh vũ thì kêu là “Thúy Bảo Nhi” nuôi con báo đen cứ thế mà đặt tên cho nó là “Mặc Bảo” … Vậy nhũ danh của Khanh Ngũ công tử là…

Khóe miệng hai người cũng không cầm được run rẩy một chút.

Quả nhiên, giáo chủ Thương Minh thân mật kêu lên: “Vậy từ nay về sau cha thân gọi con là ‘Bảo Bảo’ nha?”

Thật là độc, quả nhiên không hổ là cha con ruột thịt, khóe miệng Khanh Ngũ run rẩy vài cái sau đó khôi phục lại dáng vẻ tao nhã bình tĩnh, nhàn nhạt cười nói: “Trăm thiện lấy chữ hiếu làm đầu, cha thân là lớn nhất, tự nhiên người thích gọi là gì thì là thế, nhưng là… Có thể gọi lúc không có người ngoài được không ạ… Cha thân cha cũng biết mà, về sau con còn muốn tên tuổi nổi danh ở trong chốn võ lâm…”

“Tự nhiên, cha thân sẽ tùy trường hợp mà gọi.” Thương Minh cũng phác họa một nụ cười hoàn mỹ không thua gì Khanh Ngũ.

Ngay lúc tâm tình của cha Thương Minh nhảy nhót vui vẻ cực kỳ, đột nhiên ngoài cửa truyền đến một giọng điệu bất mãn: “Tô Á! Ngươi muốn chết sao! Thế nhưng trong lúc Sương nhi liều mạng với người ta lại đánh bất tỉnh ta! Nếu như Sương nhi có việc, ta nhất định sẽ đem người què Khanh Ngũ kia bầm thây vạn đoạn!”

Ngữ khí kia hung tợn, không phải Mai giáo chủ thì còn là ai?

Tô Á thì nói: “Thần tử sợ ngươi làm hỏng chuyện, nhảy vào cuộc chiến khiến cho thương vong cùng tiếc nuối không cần thiết, mới để cho ta làm như vậy, thần tử là vì bảo hộ ngươi, ngươi cái đồ lòng lang dạ sói, ngươi, chờ đó cho ta!” Một câu nói cuối cùng càng thêm hung ác, ẩn hàm ý nào đó không rõ.

Nói xong hai người liền gõ cửa tiến vào, Mai giáo chủ không đợi người ở bên trong nói chuyện đã một cước đá cửa xông tới, khiến cho Thương Minh Thư Vân nhíu chặt đầu mày.

“Sương nhi!” Vừa vào cửa, mọi tâm tư của Mai giáo chủ đều đặt ở trên người Tiểu Thất nằm ở một bên vẫn còn trong cơn mê thỉnh thoảng thốt mấy lời vô nghĩa ” mắt của Ngũ thiếu ô ô” gì đó.

Cõi lòng đau xót thê lương y xì như mỗ cha thân nào đó, rốt cục Mai giáo chủ cũng đem ánh mắt cừu hận chuyển hướng sang chỗ Khanh Ngũ: “Người què! Ta muốn giết ngươi! Là ngươi hại đệ đệ của ta!”

“Ngươi nói ai là người què?” Cha thân Thương Minh lập tức mặt trầm xuống, không dấu vết kéo cái màn giường, che chắn cho Bảo Bảo Khanh Ngũ ngoan ngoãn nhà mình.

“Nói ngươi đó! Người què đáng chết!” Mai giáo chủ trong tay không biết khi nào đã cầm mấy miếng độc châm, mắt lộ ra hung quang nhìn cha thân Thương Minh —— nhất thời tức đến khó thở, thế nhưng không phát hiện ra người trước mặt cũng chẳng phải Khanh Ngũ.

Thương Minh Thư Vân khóe miệng giương lên, sau đó đem mắt lia một vòng nhìn tình hình bốn phía chung quanh, chỉ thấy Triệu Thanh, Tào Cù Duy nhanh chóng đợi lệnh của hắn, mà Tô Á lại như đối với Mai giáo chủ như hổ rình mồi, hồ ly lão cha Thương Minh lúc bấy giờ ngậm một tia cười, tình hình trong phòng này nhìn thế nào thì ai có lợi thế hơn, không cần nói cũng biết.

Mai giáo chủ là con lang đang bảo vệ con.

Nhưng mà hiện giờ bóng ma đang chắn ở trước mặt hắn lại là

Con Godzilla thành tinh một lòng che chở cho con của mình!

@câu cuối… quá không biết thế nào mới hợp hơn.