Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 118: Thì ra là ngươi




Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa

Đã qua nửa tháng rồi, Địch Cửu vẫn không tìm được cơ hội thích hợp nào để ra tay.

Địch Cửu cũng không dám tu luyện sâu, chỉ đành ở trong Thiên Tích Tức Lâu nghiên cứu trận pháp. Lúc ở Tiên Nữ Tinh thì Địch Cửu đã là một trận pháp đại sư cấp bốn rồi. Nhưng mà khi đó hắn lại không có thực hành luyện chế ra các loại trận kỳ, nói là đạt được trận pháp cấp bốn cũng chỉ có thể coi như đạt được trên mặt lí luận mà thôi.

Mấy năm nay, gần như lần nào chiến đấu thì Địch Cửu cũng luôn bố trí các trận pháp để hỗ trợ cả, cho nên cũng tự có lý giải riêng của bản thân về trận pháp rồi. Trừ mấy lần đầu tiên bố trí ra còn những lúc bố trí trận pháp sau này của hắn đã không còn bị bó buộc ở đống lý luận kia nữa, trong những trận pháp đó đều có thêm vào một chút sửa chữa của bản thân hắn vào.

Trình độ trận pháp của Địch Cửu vốn đã ở cấp bốn đỉnh phong rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá đến trận pháp đại sư cấp năm hết, thêm vào việc bế quan nghiên cứu nữa tháng nay nữa cho nên trình độ trận pháp của hắn vô cùng dễ dàng đột phá đến cấp năm rồi.

Gần một năm này Địch Cửu đã nghiên cứu ít nhất một ngàn cái ngọc giản nói về trận pháp, vì vậy hắn càng thêm rõ ràng rằng hiện tại ở trên Cực Dạ đại lục này có rất ít trận pháp Tông sư cấp bảy. Cho dù là trận pháp đại sư cấp sáu cũng đều như lông phượng sừng lân cả. Bây giờ hắn có thể bước vào hàng ngũ của trận pháp đại sư cấp năm thì cũng coi như là đứng ở đỉnh trên con đường trận pháp ở Cực Dạ đại lục rồi.

Lúc còn ở Tể quốc, trừ việc tu luyện ra thì trên phương diện học tập những thứ khác không ai có thể so được với hắn. Nhưng mà Địch Cửu vẫn rõ ràng rằng, trong vòng sáu năm hắn đã có thể đạt được thành tựu như vậy, thì nguyên nhân chủ yếu cũng không phải nằm ở năng lực học tập trời sinh của hắn mà là có liên hệ trực tiếp đến viên đá màu xám kia.

Nếu như dựa theo hiểu biết của hắn, thì đại đa số người dù hơn trăm tuổi cũng chưa chắc có thể bước vào hàng ngũ của trận pháp đại sư cấp bốn nữa, chỉ có những người ít nhất sống hơn hai trăm năm mới có khả năng đạt được thành tựu như vậy mà thôi.

Cho dù hắn có thông minh tới cỡ nào đi nữa thì cũng không thể nào thông minh hơn tất cả mọi người trên đại lục nhiều như vậy được.

- Cửu ca, cơ hội tới rồi.

Giọng nói kích động của Cảnh Kích từ cửa truyền vào.

- Tên Nguyên Hồn kia của Thích gia đi rồi sao?

Địch Cửu cũng vô cùng vui sướng đứng dậy hỏi.

Đối với bọn họ, cơ hội duy nhất để cướp được Thương Lâu Thích Gia chính là lúc cường giả Nguyên Hồn kia rời khỏi.

Cảnh Kích vô cùng khẳng định nói:

- Đúng vậy, tên kia khẳng định đã đi rồi, Thiên Mạc ở Cực Dạ đại lục đã mở ra, rất nhiều cường giả đều rời đi rồi, chính mắt đệ nhìn thấy tên Nguyên Hồn Cảnh kia rời khỏi Bắc Tích Thành.

- Thiên Mạc là cái gì thế?

Địch Cửu nghi hoặc hỏi.

Trong khoảng thời gian hắn nghiên cứu trận pháp này thì Cảnh Kích luôn ở bên ngoài tìm hiểu tin tức.

Cảnh Kích kích động lên tiếng giải thích:

- Cái này đệ cũng chỉ mới vừa biết nè. Nghe người ta nói thì ở Cực Dạ đại lục có một cái bí cảnh rất là thần bí, mà nó gọi là Thiên Mạc. Có nhiều người còn đồn là bí cảnh Thiên Mạc vốn không phải nằm trên Cực Dạ đại lục đâu, hơn nữa thời gian mở bí cảnh cũng không cố định nữa. Cũng chính vì vậy cứ mỗi lần bí cảnh Thiên Mạc mở ra là giống y như ngày hội cho các tu sĩ cuồng hoan vậy đó. Huynh có biết tại sao Thương Lâu Thích Gia lại có nhiều tu sĩ Nguyên Hồn vậy không? Gần như toàn bộ tu sĩ Nguyên Hồn của Thương Lâu Thích Gia đều là xuất hiện từ bí cảnh Thiên Mạc của Cực Dạ đại lục này đó.

- Ở bên trong Thiên Mạc có vô số tài nguyên tu luyện, còn có vô số bảo vật khiến người ta nằm mơ cũng muốn cướp được đó.

- Vậy lần cuối cùng Thiên Mạc mở ra là lúc nào?

Trong lòng Địch Cửu bỗng nhiên cũng muốn đi đến Thiên Mạc xem thử, so với việc ở chỗ này đối phó với Thương Lâu Thích Gia thì Thiên Mạc kia mới là chỗ hắn nên đến a.

- Là 575 năm trước, đệ còn nghe nói tu sĩ muốn đi vào bên trong bí cảnh Thiên Mạc kia phải dưới 100 tuổi mới được nữa. Tiếc là tụi mình không có cơ hội để vào đó.

Nói xong câu đó trong giọng nói của Cảnh Kích rõ ràng có chút không cam lòng.

Địch Cửu lại không hiểu

- Tại sao chúng ta không thể đi vào? Thiên Mạc kia cũng đâu phải của ai đó độc chiếm một mình đâu, không phải là chỉ cần tu sĩ phù hợp với điều kiện đó liền có thể đi vào hả?

- Không phải.

Cảnh Kích lắc đầu.

- Hầu như không có tán tu nào đi vào Thiên Mạc hết, mà cho dù có thì số lượng cũng rất ít. Đại đa số người đi vào Thiên Mạc đều là các đệ tử của tông môn, hơn nữa trước khi vào trong còn phải tiến hành so đấu giữa các tông môn nữa, tham gia thi đấu đều là các đệ tử thiên tài của các tông môn đó. Dựa theo kết quả thi đấu đó để xác định nhân số của các tông môn tiến vào bên trong Thiên Mạc.

Địch Cửu cuối cùng cũng hiểu ra vì sao Cảnh Kích nói bọn họ không có tư cách để đi vào Thiên Mạc rồi, bọn họ là tán tu, căn bản không có tư cách để đại biểu cho tông môn để tiến hành thi đấu.

- Mặc kệ là có đi được hay không, sau khi xử lý xong Thương Lâu Thích Gia ở Bắc Tích Thành xong chúng ta cứ đi đến chỗ bí cảnh Thiên Mạc kia nhìn thử xem.

Địch Cửu lúc này đã hạ quyết tâm tìm cách đi vào, loại chỗ tốt như vậy nếu như mà không vào được chắc hắn khó chịu chết luôn quá.

- Được, Cửu ca đi chỗ nào thì ta sẽ đi theo chỗ đó.

Cảnh Kích hưng phấn nói. Ở dưới sự ảnh hưởng của Địch Cửu, Cảnh Kích đã không phải là thiếu niên ngây thờ như lúc trước nữa. Bí cảnh Thiên Mạc kia nhiều người muốn tới như vậy, cậu ta không muốn đi vào mới là lạ đó.

- Đệ cũng ráng học thêm bùa chú nhiều một chút đi, chỉ có tiến bộ của đệ là chậm nhất thôi đó. Bây giờ ta đi bố trí bên ngoài Thương Lâu Thích Gia kia một chút.

Địch Cửu vỗ vỗ vai Cảnh Kích dặn dò.

Hắn nghiên cứu về mặt trận pháp, bây giờ đã là trận pháp đại sư cấp năm. Thụ Đệ nghiên cứu về đan dược, sau khi luyện tập với vô số linh thảo cấp thấp thì hiện tại cũng đã miễn cưỡng luyện chế được linh đan cấp hai rồi. Chỉ có mình Cảnh Kích là tốc độ chậm nhất, trừ tốc độ tu luyện nhanh ra thì cậu đã xài hết một đống tài liệu rồi mà chỉ có thể luyện chế được bùa cấp một mà thôi.

- Cửu ca, đệ không hạp với mấy thứ đó lắm.

Cảnh Kích xấu hổ sờ sờ ót.

- Ta đi trước đây.

Địch Cửu cũng không thèm quan tâm Cảnh Kích luyện phù gặp phải bao nhiêu khó khăn, hắn luôn cho rằng nghệ nhiều không áp thân (học nhiều tài nghệ cũng không làm chết được người)

...............

Thương Lâu Thích Gia ở Bắc Tích Thành đúng là vô cùng hoành tráng, bởi vì có thể ngăn cản thần niệm cho nên Địch Cửu phải chạy quanh chỗ này một hồi lâu mới điều tra xong cái Thương Lâu Thích Gia này.

Đây là Thương Lâu có quy mô lớn nhất hắn từng gặp, mấy thương lâu kia thường thì mấy khu thu mua linh thảo hay bán ra đan dược gì đó nhiều nhất là ở các phòng khác nhau mà thôi. Nhưng mà ở chỗ này lại đổi thành từng lầu khác nhau luôn.

Khu lầu bán đan dược thì toàn bộ chỉ liên quan đến đan dược, còn bán pháp bảo và bán công pháp cũng có từng khu lầu tương ứng riêng biệt. Trừ mấy khu lầu đó ra còn có một tầng trệt dùng để nghỉ ngơi mà mấy động phủ cho người Thích gia tu luyện nữa. Mà mấy tầng lầu này đều được nối liền bằng một thang trời bên ngoài hành lang, vừa mới nhìn sơ qua thì chỗ này giống như là một trung tâm thương mại lớn ở Địa Cầu vậy. Có chỗ để cho người ta tiêu tiền mua sắm cũng có chỗ cho người ta nghĩ ngơi thư giãn.

Bây giờ Địch Cửu đã là trận pháp đại sư cấp năm, sau khi đi quan sát một vòng hắn bắt đầu bố trí các loại sát trận và bạo liệt trận.

Hộ trận của Thương Lâu Thích Gia này cũng là hộ trận cấp năm, cho nên Địch Cửu cũng không giống như mấy lầ trước tùy tiện bố trí một cái bạo liệt trận thì coi như xong. Hắn chuẩn bị dùng thời gian mấy ngày để bố trí hoàn chỉnh một cái vây sát trận cấp năm và một cái bạo liệt trận cấp năm nữa.

Địch Cửu vừa mới bí ẩn bố trí xong mấy chỗ cơ sở của trận pháp thì liền nghe một tiếng cười lạnh vang lên bên tai hắn.

Địch Cửu bị dọa giật cả mình, lao thẳng về phía trước mấy chục thước mới quay đầu lại theo bản năng. Không cần tản thần niệm ra ngoài hắn cũng nhìn đã nhìn thấy rõ ràng, trước mặt hắn là một người ăn mặc vô cùng lôi thôi tóc tai lộn xộn.

Người này không chỉ tóc tai lộn xộn thôi đâu, bộ quần áo kia cũng không biết bao lâu rồi chưa thay nữa, trên người đã bắt đầu bốc ra mùi hôi. Hơn nữa lưng người này lại còng xuống thoạt nhìn giống như là một người ăn xin vậy.

Nhưng mà Địch Cửu lại không dám xem người này như mất tên ăn xin kia, đơn giản là tại vì hắn nhìn không ra thực lực của người này. Lấy kiến thức hiện tại của hắn, cho dù là tu sĩ Kim Đan viên mãn đứng trước mặt hắn thì hắn vẫn có thể cảm ứng được. Còn bây giờ hắn đoán không ra, cũng không cách nào cảm ứng được, vậy khẳng định người kia là một cường giả Nguyên Hồn hoặc có khi còn mạnh hơn cả Nguyên Hồn nữa.

- Tiểu tử ngươi đúng là lá gan không nhỏ a, đã liên tục xử lý hết mấy chi nhánh của Thương Lâu Thích Gia rồi mà bây giờ còn dám đánh chủ ý lên tổng bộ khu vực phía bắc của Thương Lâu Thích Gia nữa. Hắc hắc, hắc hắc..... Ngươi là tên to gan lớn mật nhất trong những tên mà lão già đây gặp được đó.

Trong lòng Địch Cửu trầm xuống, hắn cảm thấy da đầu mình đang run lên rồi, hơi lùi về sau theo bản năng, trong lòng hắn cũng đang không ngừng suy nghĩ biện pháp để chạy trốn. Nhưng rất nhanh Địch Cửu đã thấy tuyệt vọng, hắn không nghĩ ra cách nào để thoát khỏi ông già lưng còng này hết.

- Ngươi đừng suy nghĩ cách chạy trốn nữa, nếu như để ngươi chạy trốn trước mặt ta thì không bằng ta tự chôn mình luôn cho rồi.

Ông già lưng còng kia giống như nhận ra suy nghĩ của Địch Cửu, tỏ vẻ khinh thường.

Trong lòng Địch Cửu bây giờ chỉ có tiếc nuối mà thôi, tới bây giờ hắn mới hiểu ra thì ra chạy trốn cũng là một môn vô cùng quan trọng. Nếu như qua hôm nay mà hắn vẫn còn sống, hắn nhất định phải đi tìm hiểu một ít pháp thuật chuyên dùng để chạy trốn mới được.

- Không biết tiền bối là người phương nào? Những lời tiền bối nói lúc nãy vãn bối không hiểu gì hết?

Địch Cửu ôm quyền hỏi, hắn biết mình có chối cũng vô dụng nhưng mà hắn vẫn cứ không muốn thừa nhận đó.

Ông già lưng còng kia vung tay lên:

- Nhóc con ngươi không cần phải biết ta là người phương nào, ta dám cá nếu như ta không xuất hiện, chờ đến khi ngươi bố trí vây sát trận và bạo liệt trận xong thì ngươi đi vào trong đó cũng chỉ là đến nạp mạng mà thôi. Tiểu tử ngươi đúng là người không biết thì không sợ, ngươi có biết bên trong Thương Lâu Thích Gia có bao nhiều hộ vệ Kim Đan không hả? Không chỉ như vậy, ở trong đó còn có cả Nguyên Hồn tọa trấn nữa kìa, ngươi vậy mà còn dám tính kế tới chỗ này, ngươi ngại mình sống lâu quá rồi sao.

Nói xong mấy câu này, ông già lưng còng kia lại cười hắc hắc.

- Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ngươi chỉ đi phá Thương Lâu Thích Gia trong vòng một tháng mà thôi, nếu lúc đó mà ngươi còn dám động thủ tới chi nhánh thứ năm nào đó của Thương Lâu Thích Gia, thì bây giờ ngươi đã không còn mạng mà ở đây làm loại chuyện này nữa rồi.

- Thì ra là ngươi.

Địch Cửu cuối cùng cũng hiểu ra là ai đã giả mạo hắn đi cướp ba chỗ khác của Thương Lâu Thích Gia rồi.

CẦU BẤM THÍCH MỖI CHƯƠNG TRUYỆN VÀ ĐẨY KIM PHIẾU LEO TOP THÁNH BẢNG CHO MỌI NGƯỜI THẤY VÀ CÙNG ĐỌC.

- đa tạ đạo hữu mrbill và ThầnVương đã đẩy kp và ủng hộ cho truyện.