Thiên Hạ Chi Tranh: Hồng Nhan Mộng

Chương 2: Nổi gió (2)




Trở về Hải Lê Cung, Thương Nguyệt liền tiến vào thư phòng luyện thư pháp. Đây là thói quen kiếp trước của nàng, cho dù bận như thế nào mỗi ngày nàng đều sẽ dành ra nửa canh giờ để luyện thư pháp.

Tầm hai khắc, không khí trong phòng bỗng xao động. Bút trên tay nàng thoáng dừng một chút, thanh âm nhàn nhạt: "Xuất hiện đi."

Giống như từ trong khoảng không bước ra, một hắc y nhân đeo mặt nạ xuất hiện, sự tồn tại của hắn tựa như ảo ảnh vậy, hư hư thực thực.

Thương Nguyệt dời tầm mắt lên người hắn, không khỏi suy ngẫm.

Đông Phương Thương Nguyệt, nếu nói nàng ta ngu dốt hủ lậu thì nàng ta lại có một thân công phu trác tuyệt. Tuy theo trí nhớ là được truyền thụ từ phụ phi của nàng ta nhưng chung quy cũng phải khổ luyện mười năm, không thể một bước lên mây. Nói không phải? Vậy đám ám vệ thân thủ phi phàm này như thế nào lại bị nàng ta đưa đi khắp nơi thăm dò nhà nào có mỹ nam, nhà nào có mỹ tửu, thật sự là đại tài tiểu dụng.

" Việc chủ nhân dặn dò Thập Nhất đã làm xong, thỉnh chủ nhân xem xét." Nói xong hắn cứng nhắc đưa lên một xấp giấy.

Thương Nguyệt tiếp nhận cũng không có mở ra xem. Đây là mấy ngày trước Thương Nguyệt nhờ hắn mua cho nàng một ít sản nghiệp bên ngoài, theo như ký ức của Đông Phương Thương Nguyệt thì Thập Nhất làm việc rất có năng lực, sẽ không để nàng bận tâm.

" Thân thủ ngươi so với đám ám vệ của mẫu hoàng ta thì như thế nào?" Thương Nguyệt trầm ngâm một hồi rồi nói.

Thập Cửu cung kính đáp: " Nếu là cận thân ám vệ thuộc hạ chỉ có thể lấy một địch ba."

Nàng khẽ nâng mày, khóe môi nhếch lên, cận thân mà còn lấy một địch ba vậy bình thường ám vệ thì sao? Nàng cảm thấy thân thế của phụ phi nàng thật sự rất đáng suy ngẫm.

" Vậy ngươi giúp ta tra một chút hôm nay là ai động tay với Thái nữ." Trận phong ba này không biết bao giờ mới kết thúc, nàng hiện tại đã là Đông Phương Thương Nguyệt chưa biết chừng sẽ bị cuốn vào, đề phòng trước vẫn hơn.

Thập Cửu nói: " Thuộc hạ tuân lệnh."

Nàng nhắc nhở: " Ngươi cẩn thận một chút, đừng để mẫu hoàng phát hiện là ta nhúng tay vào."

Thập Cửu gật đầu: " Thuộc hạ rõ."

" Vậy ngươi đi đi." Nàng phất tay.

" Dạ." Tức thì hắn như một cơn gió, biến mất vô tung vô ảnh.

Mấy ngày trôi qua, triều đình bỗng yên tĩnh hẳn. Giống như trước khi bão đến, trời lặng bất thường.

" Tuyên ngũ công chúa tấn kiến!"

Thương Nguyệt hôm nay vận một bộ phượng bào màu đen, tóc nàng búi cao, một đôi mâu phượng luôn cong cong mỉm cười, tựa hồ như thế gian này đều thu hết vào đôi mắt ấy.

Văn Đức điện hôm nay đều tề tựu đủ bảy vị công chúa, kể cả tam công chúa Đông Phương Thương Tuyết vừa từ phía Tây cứu nạn trở về. Ngồi sau ngự án là Phỉ đế Đông Phương Diệu, đứng từ trên xuống dưới, hai bên là Thái sư Âu Dương Mặc và Đại Lý Tự Thiếu Khanh Âu Doãn, tiếp đó các vị công chúa.

" Ngũ nhi tham khiến mẫu hoàng, mẫu hoàng vạn tuế, vạn tuế."

Đông Phương Diệu phất tay: " Bình thân."

" Đa tạ mẫu hoàng."

Mắt thấy các vị công chúa đã đến đủ, Đông Phương Diệu hướng Âu Doãn: " Bắt đầu được rồi."

Âu Doãn nghe thấy liền tiến lên một bước, trước tiên là làm lễ hướng Đông Phương Diệu sau đó là các vị công chúa, bà ta cẩn trọng nói từng tiếng: " Bẩm hoàng thượng, mấy ngày qua vi thần đã thẩm tra tất cả những người có liên quan trong buổi đi săn của Thái nữ điện hạ. Thần phát hiện được hôm ấy chỉ có một mình người trong phủ của đại điện hạ liên hệ với mã phu của Đông cung. Mã phu đó cũng đã khai nhận là Tuân Hộ của phủ đại điện hạ mua chuộc hắn hạ thuốc vào khoái mã của Thái nữ điện hạ, khiến nó cuồng loạn làm bị thương ngài ấy."

Lời này vừa dứt, đại công chúa Đông Phương Thương Lan liền hốt hoảng quỳ xuống: " Thần nhi bị oan! Thần nhi không có!"

Đông Phương Diệu liếc Đông Phương Thương Lan một cái, nói: " Ngươi nói tiếp."

Âu Doãn lập tức cung kính: "Vi thần nhìn thấy kết quả, cảm thấy không ổn nên không dám báo với hoàng thượng liền to gan tiếp tục tra xét. Hóa ra Tuân Hộ kia lẫn mã phu đều bị người khác mua chuộc, mà ngựa điên cũng không phải bị bỏ thuốc. Hiện tại đang mùa giao phối của ngựa, sau khi đi một chuyến đến Nam sơn vi thần to gan khẳng định sở dĩ ngựa bị phát điên là vì có kẻ dẫn dụ ngựa cái đến hoang ái tại Nam sơn khiến khoái mã của Thái nữ điện hạ không nhịn được phát cuồng."

Bà ta dừng một chút: " Bất quá Nam sơn là đất của hoàng gia, xưa này đều không có xuất hiện ngựa hoang. Vi thần lần theo manh mối mới biết hóa ra có kẻ dẫn sói đến chiếm địa bàn của ngựa hoang khiến chúng buộc phải tiến vào Nam sơn, mà kẻ đó chính là Du Cẩn."

" Du Cẩn?" Mọi người đồng loạt hô, ánh mắt lập tức đổ dồn vào tứ công chúa Đông Phương Thương Lam.

Nguyên Du Cẩn chính là gia thần của mẫu tộc Đông Phương Thương Lam, Du gia.

" Thần nhi không có!" Đông Phương Thương Lam vội vàng lao lên, hô. Nàng ta quay qua Âu Doãn: " Ngươi ngậm máu phun người, bổn vương không hề sai Du Cẩn làm những chuyện đó!

Đông Phương Diệu nhìn cũng không nhìn nàng ta, phất tay: " Lôi ra."

Đông Phương Thương Lam hoảng hốt: " Mẫu hoàng! Thần nhi bị oan, thần nhi không có, mẫu hoàng..." Nàng ta bị hai bên binh lính kẹp chặt kéo ra ngoài, vừa vùng vẫy vừa kêu gào.

Mắt thấy Đông Phương Thương Lam đã bị kéo ra rất xa, thanh âm cũng không còn nghe thấy, Đông Phương Diệu mới lên tiếng: "Thiên hạ này là của trẫm, các ngươi tranh đua nhau như thế nào trẫm không quan tâm nhưng trẫm không thích có người muốn quyết định thay trẫm. Các ngươi hiểu chưa?" Từng chữ một âm trầm, lạnh lẽo.

Lời này nói ra đám công chúa đều vô cùng sợ hãi. Đồng loạt hô: " Thần nhi hiểu rõ."

Đông Phương Diệu mệt mỏi nói: " Được rồi, các ngươi lui ra hết đi." Bà ta dừng một chút, ánh mắt hướng tới Thương Nguyệt: " Lão ngũ, ngươi ở lại."

Đám công chúa lập tức đổ dồn ánh mắt người nàng nhưng không ai dám ở lâu đều mau chóng lui ra.

Đông Phương Diệu lúc này mới đánh giá Thương Nguyệt một lượt, tựa hồ mấy ngày không gặp nữ nhi vô năng này của bà giống như thay đổi rất nhiều. Bà nói: "Mấy ngày nữa là ngày dỗ phụ phi của ngươi, ngươi thay ta đi Thiên Âm Tự một chuyến, cầu siêu cho ông ấy."

Thương Nguyệt nhẽ nhíu mày, không nghĩ tới bà ấy còn nhớ ngày dỗ của phụ phi nàng, liền đáp: " Thần nhi tuân lệnh."

Nói xong bà ta phất phất tay ý cho nàng lui. Đúng lúc Thương Nguyệt quay lưng bước đi, bà ta chợt nói: " Sau này uống ít rượu một chút."

Không hiểu sao lòng nàng khẽ động, nàng thản nhiên cười: " Đa tạ mẫu hoàng lo lắng."

Mấy ngày trước nàng đã hỏi Thanh Thủy một chút về tình hình lúc nàng mới xuyên qua. Hôm ấy Đông Phương Thương Nguyệt uống rượu suốt một đêm sáng sớm liền bất tỉnh, thời điểm báo cho Đông Phương Diệu bà ta thậm chí còn bỏ buổi chầu sáng đến thăm nàng. Xem ra Đông Phương Diệu cũng không phải chán ghét nàng như lời đồn.