Thiên Hạ Chí Tôn

Chương 60: Thức tỉnh




” Ta không muốn! Ta không muốn ngươi phải dùng đến biện pháp cực đoan như vậy để đổi lấy cho ta sự sống! ” Thần thức Vũ Thiên Long phát điên, hắn gào thét, muốn xé nát thức hải, vực dậy nhục thân, nhìn hình dạng tàn tạ của Công Tôn Uyển lúc này, hắn cảm giác được một cỗ đau đớn cùng cực đến từ sâu tận bên trong tim can phế phủ, cỗ đau đớn kia thậm chí còn vượt xa so với thống khổ lúc trước, khi trúng phải độc thủ của địch nhân.

Nhiều lần hắn tự hỏi bản thân: Nàng làm như vậy là vì điều gì? Rốt cuộc thứ động lực nào có thể đi chống đỡ cho ý chí tưởng chừng điên dại ấy và cuối cùng món nợ ân tình này phải làm sao để hồi báo.

Qua cái lần mộng nhập luân hồi, sống trọn một kiếp nhân sinh, mặc dù nhân sinh kia tẻ nhạt và có phần không được như ý nguyện, bất quá, tâm trí của Vũ Thiên Long đã không còn đơn thuần như trước, bản thân hắn đã biết, trên đời có một thứ tình cảm xuất phát từ hai người khác giới, không thiêng liêng như tình mẫu tử, nhưng lãng mạn, gắn bó và có khi còn sâu đậm hơn rất nhiều.

Trừ bỏ cái lần khi vừa mới lọt lòng, thì tình ái chính là thứ vũ khí lợi hại, dễ dàng lấy đi nước mắt của con người, tình càng nặng lệ lại càng vương.

Công Tôn Uyển thống khổ bao nhiêu thì bản thân Vũ Thiên Long lại càng chua xót bấy nhiêu, thứ cảm xúc đảo điên ấy kéo dài mãi cho đến một ngày.

Một ngày này bên trong đan điền của Vũ Thiên Long, mấy tia nhân sinh đạo vận ít ỏi bỗng nhiên bạo phát ra quang mang khiếp người, không chỉ gói gọn trong phạm vi thể nội, mà ngay cả bốn phía không gian bên ngoài cũng đều bị thứ quang huy thần thánh kia bao phủ, nhân sinh bổn nguyên mạnh mẽ khuếch tán khiến cho hư vô vặn vẹo gợn sóng.

Toàn bộ khuôn viên trăm trượng trên dưới đắm chìm trong màn sáng màu bạch ngân nhu hòa, ngón tay trỏ khó khăn cử động, Vũ Thiên Long thình lình mở mắt, việc đầu tiên hắn làm không phải là đi nhìn ngắm thế giới.

Trước mắt Vũ Thiên Long, nằm ngay bên cạnh hắn chính là Công Tôn Uyển, dung mạo nàng bây giờ khác xa quá nhiều, một nửa đầu bên phải tóc đã trắng bạc, khuôn mặt tái nhợt, toàn thân chỉ còn da bọc xương, tựa hồ một kẻ trong thời gian dài lâm vào bạo bệnh, bất quá, thần sắc nàng vẫn thủy chung cố chấp như cũ.

Giữa hai người được liên kết với nhau bằng một cái tiểu trận pháp, trận pháp này hấp thụ khí huyết của nàng để không ngừng bù đắp cho Vũ Thiên Long, khi hắn thức tỉnh, trận pháp cũng ngay lập tức mất đi công dụng.

Gian phòng vắng lặng, tịch mịch, chỉ còn lại hai người bọn họ, Vũ Thiên Long chật vật trở mình, hắn đau đớn nhìn Công Tôn Uyển, miệng khẽ thì thào một thanh âm yếu ớt: ” Vì sao? Nói cho ta biết rốt cuộc là vì sao? “.

Loại cảm giác khó chịu này chậm rãi gặm nhấm thần trí hắn, mạnh mẽ bóp nghẹt trái tim hắn, thống khổ kia không thể nào diễn tả hết bằng lời, xem ra còn đáng sợ hơn so với vạn tiển xuyên tâm.

Nàng vẫn nằm đó, không có bất kỳ động thái nào cho thấy sẽ hồi tỉnh, bất quá trên đôi môi khô khan, bong tróc kia bất ngờ nở ra một một nụ cười mãn nguyện.

Khi vừa nhìn thấy nụ cười đó, Vũ Thiên Long đã không thể nào kiềm chế được cảm xúc của bản thân, hắn khóc! Khóc không phải để thể hiện chính mình mềm yếu, mà khóc chỉ vì nước mắt tự rơi.

Ngắm dung nhan nàng thật lâu, đôi bàn tay mỏi mệt đã không còn chút sức lực nhẹ nhàng nhấc lên, khó khăn vuốt đi những sợi tóc trắng bê bết mồ hôi đang xuề xòa trước mặt nàng: ” Từ nay ngoài thủ hộ thân nhân ra, thì tu chân lộ của ta lại có thêm một mục đích nữa, đó chính là đi trả hết món nợ ân nghĩa này! “.

” Công Tôn Uyển! Công Tôn Uyển! Công Tôn Uyển! ” Vũ Thiên Long lẩm bẩm cái danh tự này không biết bao nhiêu lần, lại càng ngắm nhìn dung nhan nàng thật kỹ, tựa hồ muốn khắc sâu vào trong tâm trí, muốn tạo thành một thứ lạc ấn, vĩnh viễn chôn chặt tại đó, tuế nguyệt không nhòa.

Đúng lúc này từ bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, Tam Linh cùng đám người Thiết Trụ lặng lẽ tiến vào, vừa nhìn thấy Vũ Thiên Long, Tam Linh thần sắc liền trở nên kích động, vội vàng tiến lại, đồng thời quỳ xuống một gối, cung kính nói: ” Chúng ta không làm tròn sứ mệnh hộ chủ, xin chủ nhân trách phạt! “.

Vũ Thiên Long uể oải nhìn đám người, vẻ mặt mặc dù đã lấy lại chút sinh khí, bất quá, nhãn thần vẫn còn rất mê man, hắn thở dài một hơi sau đó chầm chậm nói: ” Không phải lỗi ở các ngươi, chỉ tại ta quá tự phụ! “.

Vũ Thiên Long lại đưa mắt nhìn Công Tôn Uyển thêm một lần nữa, nội tâm than thở: ” Chỉ tại ta mà khiến cho Uyển nhi phải liên lụy! “.

” Chúc mừng ngươi thức tỉnh! ” Theo lời nói vọng lại, từ bên ngoài nhanh chóng bước vào một hài tử, hắn niên kỷ so với Vũ Thiên Long không có chênh lệch, khí tức, thậm chí ngay cả tu vi cũng đều không sai biệt lắm.

” Minh Nhân! Sao ngươi lại ở đây? ” Vũ Thiên Long kinh nghi nói, hắn nhận thức được người này, ngày đó bên trong Xích Quỷ Ma Tháp bọn hắn đã từng một lần tao ngộ qua, vả lại ấn tượng ban đầu của hắn về tiểu hài này cũng rất tốt.

” Là hắn đã cứu đệ! ” Thiết Trụ nhìn Vũ Thiên Long, âm trầm nói.

” Đa tạ! ” Vũ Thiên Long chắp tay trước mặt, đối với Minh Nhân chân thành vái ra một vái.

” Không phải ta cứu ngươi! Người cứu ngươi là tỷ ấy! ” Minh Nhân nhìn Công Tôn Uyển đang mê man, vội thở dài một hơi, lạnh nhạt nói.

” Tỷ ấy đã hao phí hơn bốn mươi năm thọ nguyên chỉ để cứu ngươi sống lại, hơn nữa sự thống khổ, dày vò phải chịu đựng suốt bảy tháng trời này không phải ai cũng có thể vượt qua được! Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn đã bỏ cuộc từ lâu “.

” Bảy tháng! Ta đã hôn mê bảy tháng? ” Vũ Thiên Long kinh hãi, bất quá, vừa nghĩ đến bảy tháng này không là gì so với những thứ mà Công Tôn Uyển phải trải qua, ngay lập tức hắn lại lâm vào trầm mặc.

” Bốn mươi năm thọ nguyên! Ta đã lấy đi của nàng bốn mươi năm thọ nguyên ” Nội tâm than thở, ngưng một chút Vũ Thiên Long lại nhìn Minh Lâm bằng loại ánh mắt cầu khẫn, vội vàng hỏi: ” Có cách gì để bù đắp thọ nguyên thiếu hụt kia không? “.

” Tất nhiên là có, Hợp Đạo đại năng, bọn họ có thể chuyển hóa thiên địa linh khí bên trong trời đất tạo thành một loại đan dược, tên gọi: Sinh Cơ Đan, sư tôn ta cũng là Hợp Đạo kỳ, ta có thể cầu người, bất quá sư tôn như thần long, thấy đầu không thấy đuôi, tiêu diêu tự tại, nay đây mai đó, không biết đến bao giờ mới có thể gặp mặt! ” Minh Nhân âm trầm nói.

” Sinh Cơ Đan! ” Vũ Thiên Long bất giác nghĩ đến Lý Trác Thần, chưa bao giờ nội tâm hắn gấp gáp như lúc này.

” Sư tôn! Người đang ở đâu! “.

” Hợp Đạo kỳ trên toàn bộ tu chân giới không có mấy người, phải nói là còn hiếm hoi hơn cả phượng mao lân giác, nếu như chúng ta ở thời kỳ toàn thịnh thì hoàn toàn có thể, bất quá! ” Tiểu Tượng cảm khái nói.

” Ngươi vốn là đệ tử của Lý Trác Thần, cũng xem như trong tông môn có bối phận cao, Phong Vũ Môn trên tam trọng thiên kia, môn chủ Đoàn Thế Khanh, hắn cũng là một vị Hợp Đạo kỳ! ” Minh Nhân chậm rãi nói.

” Nhưng muốn thuận lợi đi lên thiên môn, buộc phải bước qua Đạp Thiên Kiều, điều này e rằng không phải dễ dàng gì! Bất quá ta tin vào khả năng của chủ nhân ” Tiểu Kê có vẻ khác với ngày thường, hắn đã không còn hoạt ngôn, lanh lợi nữa mà thay vào đó là bộ mặt ủ rũ, trước sau vẫn trầm mặc, lúc này Tiểu Kê đạm mạc nói.

” Phong Vũ Môn! Ta nhất định sẽ đến, Sinh Cơ Đan ta nhất định sẽ lấy về, bốn mươi năm thọ nguyên kia, ta nhất định sẽ bù đắp cho nàng! ” Vũ Thiên Long xiết chặt tay, âm thầm tự nhủ, thần sắc cũng được buông lõng ra đôi chút.

” Nửa tháng sau trùng hợp là ngày mà Phong Vũ Môn mở cửa thu đồ ” Thiết Trụ như nhớ ra điều gì, kích động nói.

” Vẫn còn nửa tháng! Công Tôn Uyển! Đợi ta! “.

Hai ngày sau, Vũ Thiên Long đã có thể tự mình đi lại, bất quá, hoạt động của tứ chi vẫn còn có chút chưa được quen thuộc lắm.

Trên mảnh sân rộng ngập tràn cỏ dại phía sau lưng khách điếm, Vũ Thiên Long đang miệt mài luyện công, chưa bao giờ hắn tu luyện trong một cái tâm thái nghiêm túc như lúc này, chỉ còn hơn mười ngày nữa, nếu không kịp phục hồi e là bản thân hắn khó có cơ hội để thông qua Đạp Thiên Kiều.

Một vài cây cỏ dại thậm chí còn cao vượt quá đỉnh đầu Vũ Thiên Long, dưới lực lượng tu vị không ngừng trùng kích cùng với chỉ khí sắc bén, chưởng khí cương mãnh chặt chém, lại nhấc lên phong bạo khiến cho hoa cỏ tại bốn phía đều bật gốc cuốn ngược, bay lơ lửng trong hư không, nhìn tựa hồ bồ công anh lay lắt trong gió.

Tất cả võ kỹ mà cho đến nay bản thân hắn đã từng được học qua, Vũ Thiên Long đều đem ra diễn luyện lại không biết bao nhiêu lần, mặc dù chỉ có Lăng Không Kình là đạt đến cảnh giới thứ hai ” Đăng Phong Tạo Cực ” chưa thể nói một câu: ” Ngôn xuất pháp tùy ” Đối với Toái Tâm Chưởng hay Nhất Thủ Già Thương Khung hắn cũng đều đã vô cùng quen thuộc.

Tu luyện không biết ngày đêm, càng không thèm quan tâm đến nhục thân mệt mỏi, cứ như vậy, hết luyện công lại đi thổ nạp hấp thu thiên địa linh khí, hết hấp thu linh khí lại tiếp tục luyện công, cơ hồ Vũ Thiên Long đang tu hành trong một sự điên loạn của cảm xúc, cơ hồ là một sự hành hạ xác thịt đến trắng trợn, hai tròng mắt đỏ hoe, ngập tràn tơ máu, lúc này hắn đã bỏ qua mọi thứ.