Thiên Hạ Chí Tôn

Chương 102: Đại Việt muôn năm




Vũ Thiên Long một chưởng đấm xuống đánh nổ nhục thân của hàng trăm tu sĩ quốc ngoại, một chỉ bắn ra thủ cấp địch nhân như mưa rơi rớt, Chiến Thần Đỉnh huyết quang vạn trượng phiêu phù tại trên bầu trời, khí tức trấn áp phô thiên cái địa mà khuếch tán, ở giữa trận quân trong lòng địch, Vũ Thiên Long tựa hồ một tôn ma thần, y phục nhiễm ướt máu tươi, song thủ tanh nồng máu tươi, tóc trên đầu cũng bê bết máu tươi cùng thịt nát, hắn đã giết đến đỏ mắt rồi.

Điên cuồng!.

Thạch Sanh lại nhấc lên Phá Thiên Phủ, một búa chém xuống khai thiên tích địa, cùng với sáu tên Thánh Tử hợp lực, không ngừng nghiền ép An Đới Thượng Nhân.

Tại trên bầu trời song phương liên tục triển khai giao chiến, tiếng ầm vang kinh thiên động địa, thanh âm oanh minh ngập trời quanh quẩn, dư ba lực lượng vô cùng khủng bố kéo theo Đông Hải ngoài kia nhấc lên vô tận sóng lớn, mặt biển ùng ục bọt nước phun trào, đất trời ngã nghiêng.

Đây là chiến đấu của Hợp Đạo kỳ tu sĩ, dư ba phóng xuất ra bên ngoài quả thực quá mức khủng bố, có phần vượt khỏi cực hạn chống chịu của thế giới này, cả Bắc Bộ nơi nơi đều là chiến trường, lực lượng trùng kích liên tục điệp gia cho nhau, tựa hồ sóng cồn dũng động, sóng sau xô sóng trước phân tán ra bát phương liên miên không dứt.

Mà thiên địa lại như một tấm vải mềm, ở dưới sự trùng kích đó không ngừng vặn vẹo, rốt cuộc Thế Giới Chi Võng buộc phải hiện thân, cả hư vô bị hào quang tử kim tạo hình ngàn vạn cái mắt lưới triệt để bao trùm xuống.

Vũ Thiên Long một tay đẩy lùi vạn quân, ánh mắt thâm trầm lóe lên tinh mang sắc lạnh, thân hình chợt động, sau đó nhằm hướng lão tổ Nam Thiểm tộc cách không đấm tới.

Một quyền này là nhục thân thuần túy, lực lượng mênh mông vô tận từ thể nội Vũ Thiên Long mạnh mẽ phun trào, ép cho thương thiên chao đảo, đại địa lắc lư, quyền đầu xé toang hư vô khai mở ra một cái thông đạo màu đen.

Từ sau khi hoàn hảo dung nhập nghịch tâm, mặc dù đôi lúc bị mất đi quyền khống chế bản thân nhưng hiện tại Vũ Thiên Long chân chính là Hợp Đạo hậu kỳ, triển khai giao chiến không hề cảm thấy có chút gượng ép nào, ngược lại giết người quen tay, thủ đoạn càng lúc càng trở nên thuần thục.

Quyền kình xoắn nát hư vô.

Sát na khi thông đạo này xuất hiện, vùng ngực của lão tổ Nam Thiểm tộc bỗng nhiên lõm sâu vào, sau đó răng rắc thanh âm sụp đổ, cả thân thể hắn tựa hồ cái mũi thương bị người ta ném mạnh về phía sau, huyết tinh phun trào vẽ lên hư vô một vòng bán nguyệt tuyệt đẹp.

Vũ Thiên Long nhanh chóng phi thân đuổi theo, giáp công, lại thêm một quyền nữa đánh ra, khuôn ngực lão tổ Nam Thiểm tộc nát bấy, máu tươi phun thành dòng, hắn tu vị Hợp Đạo trung kỳ dưới thế công của Vũ Thiên Long hoàn toàn không có lực phản kháng.

Vũ Thiên Long điên cuồng, ánh mắt đỏ đục vằn vện tơ máu, một quyền lại một quyền liên tiếp đấm ra ” Binh! Binh! Binh ” Mỗi một quyền rơi xuống đều nặng nề như sơn nhạc, mặc cho nhục thân Hợp Đạo kỳ trải qua mười lần thiên kiếp rèn đúc có mạnh mẽ đến mức nào cũng đều vô pháp chống chịu.

Tựa hồ búa sắt đập lên miếng thịt mềm vậy, chẳng mấy chốc mà lão tổ Nam Thiểm tộc nhục thân nát bấy, hệt một đống thịt vụn, bất quá, từ vùng cổ trở lên vẫn còn khá nguyên vẹn, thần sắc mang theo điên cuồng cùng thống khổ, hắn muốn gào thét thế nhưng thanh âm vừa mới rời miệng lại bị tiếng quyền đầu của Vũ Thiên Long áp chế, uất ức, thống khổ theo vòi máu phun lên đến tận trời.

Giết giết giết giết!.

Ở bên kia, đám người Thạch Sanh đang cùng với An Đới Thượng Nhân đối chiến đều khiếp hồn nhìn lại, nhìn sự tàn độc, thần thái điên cuồng biểu hiện ra rõ ràng trên khuôn mặt Vũ Thiên Long mà không khỏi nuốt xuống một ngụm nước bọt, mấy ngàn tu sĩ ngoại quốc còn sống sót giờ phút này tim đập chân run.

” Thanh niên kia! Hắn là kẻ nào a? Tại sao tu vị bực này trong giới tu chân Đại Việt ta lại chưa từng được nghe qua? “.

An Đới Thượng nhân thần sắc lập tức phát sinh biến hóa, đôi công cùng Thạch Sanh hắn đã sớm rơi vào thế hạ phong rồi, nếu như để tên thanh niên kia rảnh tay e là kết cục cũng thê thảm không khác gì đồng bọn, trở thành một đống thịt nát.

Nghĩ vậy, thân thể hắn lập tức lùi lại phía sau, từ trong túi trữ vật rút ra một tấm linh phù màu tím nhạt, miệng lâm râm đ*o ngôn, linh phù lập tức bốc cháy, theo đó một tấm màn sương mù màu vàng đất ảm đạm hình thành rồi bao phủ lấy thân thể An Đới Thượng Nhân.

Cũng đồng thời thiên không chớp giật, nổ vang mấy hồi, tựa hồ tiếng trống trận thúc dục vậy, sát na, từ phương bắc một đám mây mù vạn trượng ngùn ngụt kéo đến, rồi một tòa lầu các màu đen chậm rãi trôi dạt, ở đó lan tràn ra một cỗ khí tức mênh mông vô tận hoàn toàn có thể đè ép thiên địa, hủy diệt sinh linh.

Khí tức này tựa hồ là từ tinh không bên ngoài lan tràn tới, vô cùng cổ lão cũng tuyệt đối xa lạ, trên tòa lầu các, bỗng nhiên một tiếng hừ lạnh thâm trầm vang lên, chỉ một tiếng hừ nghe như tùy tiện lại có thể áp chế khiến cho thời không bị định trụ, vạn vật bị định thân, gió ngừng thổi, mây ngừng bay, thanh âm oanh minh ngừng quanh quẩn.

Tiếng hừ này chứa đựng nồng đậm thê lương, cũng có thể là mang theo cảm thán và nhàn nhạt bất lực, tức khắc một luồng uy áp kinh tâm động phách ầm vang phủ xuống.

Vũ Thiên Long lạnh nhạt nhìn lên, khi cảm nhận được khí tức của tồn tại phía trên lầu các kia, trái tim hắn không khỏi lộp bộp gia tốc, nuốt vào một hơi khí lạnh, ở đó đâu phải chỉ một người, mà có đến gần mười người, bọn họ tu vị tuyệt đối thâm sâu khó đoán, nhìn trên khí tức cơ hồ đều siêu việt bản thân hắn.

Tại sau nửa cái hơi thở, trên bầu trời là hằng hà sa số tu sĩ lúc nhúc một mảnh đen đặc, có lẽ là vừa mới trải qua chém giết ở đâu đó quy tụ lại, bọn họ trên thân huyết tinh nồng nặc, sát khí càng là kinh thiên động địa.

” Giết! Giết hết đám man di Việt Tộc! “.

” Vu Tộc huy hoàng, Trung Hoa huy hoàng! “

Ngàn vạn tiếng thét đồng loạt vang lên như thủy triều cuồn cuộn, khí tức cực kỳ hung mãnh, những nơi đội quân ngoại giới đi qua vạn vật tựa hồ đều bị mất đi sinh cơ, ảm đạm vô cùng, ngay cả mặt đất cũng không thể nhìn thấy quang trạch.

Rốt cuộc, trên tòa lầu các kia một cái thủ ấn che trời nhằm hướng Vũ Thiên Long hung hăng ép xuống, áp lực cường đại khiến cho hư vô lập tức toái diệt.

Đông Hải kịch liệt chấn động, cỗ áp lực này mạnh mẽ đến độ trong khuôn viên hàng trăm vạn dặm xung quanh mặt đất đều bị ép lõm vào sâu vài tấc, ngay cả sóng biển cũng không thể nhấc lên, dưới lòng đại dương ùng ục nổ vang như núi lửa phun trào, lực lượng này đủ để diệt sinh, diệt thế.

Vũ Thiên Long thần sắc nghiêm túc, một đấm đấm ra cùng với thủ ấn kia ngạnh kháng, một tiếng nổ siêu việt vạn âm thình lình vang lên, âm lực cuồn cuộn hành tẩu trong thế giới này.

Sau một kích, cả thế giới hóa thành phong bạo, nhấc lên kinh thiên địa chấn, thân thể Vũ Thiên Long bị ép rơi xuống đại địa, tiếp tục chìm sâu vào bên trong mặt đất đến hơn nửa người, miệng lập tức thổ huyết, cảm giác lục phủ ngũ tạng kịch liệt đau nhức, não hải càng là oanh minh không ngừng.

” Quá mạnh! ” Vũ Thiên Long nuốt vào máu tươi, cảm khái thốt lên, đúng lúc này từ phía nam một luồng đại âm tựa sóng triều cổn đãng, lan tràn dữ dội ” Giết hết đám ngoại bang, Việt Tộc trường tồn! Lạc Hồng trường lưu! “.

Tu sĩ của Đại Việt đã tới, mấy trăm vạn tu sĩ, từ đằng xa có thể nhìn thấy như những đạo cầu vồng, cảnh tượng này phàm nhân tuyệt đối không thể bắt gặp, chỉ có tu sĩ, chỉ có những tu sĩ của quốc ngoại và quốc nội tham gia trận chiến này mới có thể nhìn thấy một cách rõ ràng nhất, suốt đời khó quên.

Trong những phàm nhân nhỏ yếu ấy, có lẽ cũng vài người có được may mắn trong vòng trăm năm nhìn thấy cảnh tượng mưa sao băng, nhưng giờ phút này, những tu sĩ của Đại Việt quốc di hành trong hư vô so với mưa sao băng còn hoành tráng hơn gấp trăm, gấp ngàn lần.

Những đạo cầu vồng giống như là một cơn mưa, từ đằng xa tinh không điên cuồng bay tới, chẳng thể nhìn rõ dung nhan của những tu sĩ đó, nhưng có thể cảm nhận được từ bên trong những đạo cầu vồng truyền ra một sự quyết tâm không màng sống chết cùng sự điên cuồng với chấp nhất bảo vệ “Tổ Quốc ” Bảo vệ ” Dân Tộc “.

Giờ phút này, cho dù là thiên sơn không thể phá vỡ, cũng phải ở trước mặt bọn họ mà lùi bước, cũng phải ở trước mặt bọn họ mà run rẩy, cho dù là vẫn thạch, là tinh thiết cũng phải bị chân họ đạp sụp.

Đại Việt muôn năm!

Bốn chữ này vô cùng sống động, nó biến thành một loại khí thế cao ngút trời, khí thế của riêng bá tánh, con dân Đại Việt, trong sự bi tráng lộ ra nhiệt huyết sôi trào.

Không một người nào trong hoàn cảnh này lại không bị tác động đến, cho dù là hạng người đại gian đại ác, hay tâm như sắt đá, hễ có một chút tình cảm lưu luyến cố hương, giờ phút này cũng sẽ được phóng đại tới vô hạn, nhiệt huyết thiêu đốt.

” Đại Việt muôn năm! Giang sơn không đoạn, nhật nguyệt trường lưu! “.

Lê Văn Phúc ở trong đó, Minh Nhân, Tống Thiếu Quân đều ở trong đó, đang cùng với chúng tu sĩ tàn sát địch nhân.

Công Tôn Uyển, hai huynh đệ Võ gia cùng Thiết Trụ lại theo quân đội thế tục nhảy bổ vào đám quân binh Hoa Hạ, ở giữa chém giết ngập trời.

Không màng sống chết, giờ phút này chúng tu đồng lòng, bá tánh đồng lòng, khí thế sục sôi.