Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 99-1: Vô tình cốc




Trong sài phòng (phòng chứa củi), ngoại trừ Mạc Sầu cùng Mạc Ưu thương tâm, còn có nhiều tiểu nha đầu khác cũng khóc ầm lên. Mạc Sầu quay đầu nhìn Mạc Ưu, bình tĩnh phân phó.

“Mạc Ưu, mau ra ngoài đợi, tiểu thư nhất định sẽ quay lại, đưa nàng tới đây, ta sợ Mai Tâm nàng, nàng…”

Mạc Sầu nói không nên lời, nước mắt lần thứ hai tuôn ra, một tay ôm thật chặt Mai Tâm. Nàng có thể cảm giác được rõ ràng mạch của nàng ta càng ngày càng yếu, như có như không, ngay cả hô hấp cũng gần như không thể nghe thấy, thế nhưng nàng vẫn gắng gượng để giữ lấy một hơi thở, tựa hồ như đang đợi tiểu thư.

Cũng đúng, nha đầu kia là kẻ thích lo lắng, nàng ta sao có thể nào yên tâm để tiểu thư lại một mình chứ?

Mạc Ưu cố gắng chùi nước mắt, đột nhiên đứng lên, hung hăng trừng Nghênh Tình cùng Hoằng Văn quản gia một cái, nếu như không phải tại bọn hắn ngăn cản, thì Mai Tâm cũng sẽ không bị người ta giết.

Hoằng Văn cùng Nghênh Tình nhìn hết thảy trước mắt, tâm kinh đảm chiến (tim gan rối loạn), hoang mang, rốt cuộc là ai dám ở thái tử phủ ra tay giết người, mọi người chỉ cảm thấy trong lòng nặng trịch, tựa hồ có một tảng đá lớn đè nén trong lòng làm cho mọi người không thở nổi, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía nữ tử đang từ từ mất đi sinh mệnh kia.

Ánh trăng nhè nhẹ tỏa, che mờ đi mây đen, nó vẫn như lúc trước tỏa ra thứ ánh sáng dịu ngọt.

Mộc Thanh Dao ngồi trong liễn xa, chỉ cảm thấy tim bỗng đập mạnh, tựa hồ có chuyện gì không hay xảy ra, có một loại cảm xúc rất khó chịu, muốn khóc mà không khóc được. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là Mai Tâm?

Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu ngay lập tức đã bị nàng  loại bỏ.

Không có khả năng, Mai Tâm không có việc gì, nàng ta đã từng nói qua, muốn chiếu cố nàng cả đời, không lấy chồng, vĩnh viễn hầu hạ nàng, cho nên nàng không cho phép nàng ấy có chuyện.

Mai Tâm, tiểu thư không cho phép ngươi có chuyện…

Trong liễn xa, bầu không khí tựa hồ phảng phất hàn ý, Trưởng Tôn Trúc vẫn không nhúc nhích nhìn nữ tử bên cạnh, lông mày khẽ cau lại, ánh mắt sầu lo, tựa hồ bị thứ gì vây hãm, không khỏi quan tâm hỏi.

“Thanh Dao, làm sao vậy?”

Mộc Thanh Dao đột ngột ngẩng đầu, con ngươi sắc bén, hàn quang tỏa ra bốn phía, mang theo sát khí thị huyết, dường như bị mây đen bao phủ nồng nặc.

Trưởng Tôn Trúc kinh hãi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong mắt rất nhanh lướt qua tia bất an.

“Nếu như nàng ta không có việc gì thì thôi, Trưởng Tôn Trúc, nếu như nàng ta thực sự xảy ra chuyện, ta nhất định bắt ngươi phải trả giá.”

Nàng lạnh lùng nói, quanh thân bao phủ hàn ý, lạnh lẽo như khối băng mùa đông, một điểm nhiệt độ cũng không có, lại âm u tựa như không khác gì ma quỷ, mang theo sát khí sắc bén như đến từ trong địa ngục.

Trưởng Tôn Trúc sửng sốt, tùy tiện cười rộ lên, khuôn mặt giãn ra, thanh âm nhu nhuận hẳn.

“Ngươi yên tâm đi, nàng ta sẽ không có việc gì, ai dám ở thái tử trong phủ động thủ a?”

Tiếng nói của hắn vừa dứt, thì liễn xa hoa lệ ngừng lại, đã tới thái tử phủ rồi, thị vệ phía sau liễn xa xoay người xuống ngựa, chỉnh tề đứng phía sau ngựa, đợi chủ tử xuống xe.

Bỗng nhiên một trận gió ào qua, có bóng dáng chạy tới, giọng Mạc Ưu khàn khàn vang lên.

“Chủ tử, nhanh lên một chút, Mai Tâm đã xảy ra chuyện!”

Một lời rơi xuống, mây đen đầy trời, bầu trời dầy đặc sát khí.

Mộc Thanh Dao từ trong xe vội nhảy xuống đất, Mạc Ưu đưa tay đỡ nàng, hướng bên trong thái tử phủ chạy đi. Mộc Thanh Dao chỉ cảm thấy ngực mình như bị hàng ngàn mũi tên xuyên qua, chuyện nàng sợ nhất vẫn xảy ra. Tối hôm nay, nàng tâm tình bất an, chính là sợ hãi Mai Tâm gặp chuyện không may, bởi vì nàng ta căn bản chỉ là một nữ tử trói gà không chặt, thái tử phủ này nhiều nữ nhân âm ngoan hiểm độc như vậy, các nàng mặc dù không dám đối với nàng hạ thủ, nhưng sẽ đối Mai Tâm hạ thủ.

Còn có đối thủ Dận vương của Trưởng Tôn Trúc, hắn làm sao có thể không lợi dụng cơ hội như vậy chứ?

Nàng hận, tất cả mọi chuyện đều là Trưởng Tôn Trúc tạo thành, nếu như hắn sớm một chút để cho các nàng ly khai, căn bản không có loại chuyện này xảy ra, hoặc là không bắt Mai Tâm, mà hạ độc thủ với nàng, cũng sẽ không xảy ra loại sự tình này.

Trưởng Tôn Trúc, nếu như nàng ta xảy ra chuyện gì, ta nhất định phải tự tay giết ngươi.

Trước cửa thái tử phủ, khuôn mặt Trưởng Tôn Trúc trong nháy mắt hung dữ đến dọa người, con ngươi một mảnh tinh hồng, là ai, ai dám ở thái tử phủ động thủ?

Trong hậu viện những nữ nhân kia căn bản không có gan này, kể cả Thẩm Nhứ Tuyết dù có đệ nhất thế gia chống lưng phía sau, bọn họ cùng lắm chỉ dám động thủ ở ngoài phủ, tựa như thích khách ngày đó vậy, nhưng tuyệt đối không dám ở bên trong phủ động thủ, như vậy kẻ đó là ai?

Dận vương, Trưởng Tôn Dận, không nghĩ tới hắn cư nhiên dám động thủ trước một bước. Được lắm, Trưởng Tôn Dận, ngươi cũng dám chạy đến thái tử phủ ám toán ta, từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ nể tình huynh đệ, hãy chân chính đấu một phen đi.

Trưởng Tôn Trúc thân hình chợt lóe, nhún người đuổi theo bóng dáng phía trước.

Cho dù có chuyện thì thế nào? Chẳng qua chỉ là một đứa nha hoàn, hắn sẽ bồi thường cho nàng…

Hạ nhân thái tử phủ ba tầng trong ba tầng ngoài bao vây sài phòng, một trận hàn khí lãnh lệ đảo qua, mọi người bỗng cảm thấy có một cỗ áp lực đang tiến tới, tự động tránh ra một lối, chỉ thấy Mộc Thanh Dao cùng Mạc Ưu như cuồng phong tiến đến, rất nhanh chạy ào vào.

Trong sài phòng, ánh nến lờ mờ, Mạc Sầu ôm Mai Tâm thương tâm khóc rống, mà tiểu hồ ly bên cạnh yên tĩnh đến cực điểm.

Mạc Sầu vừa ngẩng đầu, nhìn thấy chủ tử đã trở về, từng giọt từng giọt nước mắt lần nữa rơi xuống, thương tâm mở miệng: “Tiểu thư, Mai Tâm nàng, nàng đang đợi ngươi!”

Một lời rơi xuống, Mai Tâm dường như có cảm ứng, xoay mình mở mắt ra, chỉ là con ngươi vô lực, ánh sáng rời rạc, môi mấp mái vài cái, mới phát ra thanh âm rất nhỏ: “Tiểu thư, tiểu thư?”

Mộc Thanh Dao bổ nhào về phía trước, một tay đoạt lấy nàng từ trong tay Mạc Sầu. Mai Tâm tựa như muội muội của nàng, tình cảm của nàng cùng nàng ấy, thậm chí so với người trong Mộc phủ còn tốt hơn, bởi vì người đầu tiên nàng mở mắt ra nhìn thấy chính là nàng ta, cho nên nàng ta chính là chỗ dựa của nàng.

“Mai Tâm, Mai Tâm, ngươi thế nào?”

Cho dù là khi rời khỏi hoàng cung, nàng cũng không từng rơi nước mắt, đối mặt với chuyện hoàng đế nạp phi, nàng cũng không có đau đớn như vậy, thế nhưng giờ khắc này, đáy lòng của nàng sợ hãi, đau đớn, cái loại sợ hãi này như nuốt sống cả người nàng.

Nước mắt trong phút chốc bỗng rơi xuống, rốt cuộc cũng nhịn không được mà khóc.

Mai Tâm thở hổn hển nhìn nàng, nhìn nàng rơi lệ, tựa hồ như không muốn, tay giật giật, cuối cùng cũng không có sức lực vì nàng mà lau nước mắt, nhẹ nhàng thở dài, tựa như một khối cơ thể không có linh h ồn.

“Tiểu thư, xin lỗi, Mai Tâm phải đi, tiểu thư nhất định phải sống thật tốt, thật vui vẻ.”

“Mai Tâm, ngươi đừng làm ta sợ, không phải nói muốn chiếu cố tiểu thư cả đời sao? Tiểu thư còn muốn cho ngươi lập gia đình. Ngươi như thế nào nói không giữ lời đâu.”

Bên trong sài phòng vang vọng thanh âm thống khổ của nàng, tất cả mọi người đều khóc, cho đến Trưởng Tôn Trúc đi tới, mọi người cũng không để ý, chỉ khóc nức nở nhìn một đôi chủ tớ bên trong.

Trưởng Tôn Trúc bị kinh ngạc, giờ khắc này, trong lòng cũng đau đớn không ít, bởi vì hắn biết, nha hoàn kia đối với nàng, cũng không chỉ là một đứa nha hoàn, giống như thân nhân, bằng không nàng sẽ không thống khổ như vậy, cả đêm cũng không an bình, cuối cùng lại biến thành sự thực, nàng làm sao có thể không đau lòng?

“Tiểu thư?”

Mai Tâm kêu một tiếng, ánh mắt chậm rãi từ trên mặt Mộc Thanh Dao dời xuống, cuối cùng nhìn tới bụng của nàng, dùng sức thở gấp, dùng hết lực, mới vừa nói: “Bảo vệ tốt bảo bảo (con), hắn sẽ là thân nhân của ngươi, thay ta bảo vệ ngươi…”

Một lời rơi xuống, nàng rốt cuộc không còn gắng nổi, đầu nghiêng một bên, mắt cũng không mở ra được nữa, tay chậm rãi trượt rơi xuống, vĩnh viễn ly khai, nàng yêu thích tiểu thư.

“A —— “

Trong sài phòng, Mộc Thanh Dao kêu lên, tựa phát điên, con ngươi đỏ đậm thị huyết, quanh thân sát khí, hai tay dùng một ít lực, đem thanh chủy thủ kia rút ra, xoay mình đứng lên. Cả người tựa như một mảng hỏa diễm phẫn nộ, hoa y liêu khởi, tóc đen tán loạn, con ngươi đỏ tươi, tựa như ác quỷ trong địa ngục đạp máu mà đến, dọa mọi người ở sài phòng không nhịn được mà rút lui một bước.

Mà nàng trong nháy mắt, tốc độ làm cho người ta không tưởng tượng được, rất nhanh vọt tới phía trước người Trưởng Tôn Trúc, giơ đao lên đâm tới, dùng mười phần lực đạo.

Không biết là bởi vì quá đột ngột, hay là Trưởng Tôn Trúc tự cảm thấy nghiệp chướng nặng nề, khi tay nàng giơ lên, chủy thủ đâm thật sâu vào lồng ngực hắn. Tất cả mọi người sợ choáng váng, đồng thời hô to một tiếng: “Thái tử điện hạ.”

Đáng tiếc Mộc Thanh Dao cũng chưa từ bỏ ý định, lại dùng lực, chủy thủ dùng sức ngập vào sâu hai phân, chỉ thấy mặt Trưởng Tôn Trúc trong chớp mắt tái nhợt như giấy, môi khẽ run, bàn tay to nhấc lên, nắm tay nàng: “Là lỗi của ta, ta không biết ngươi đã mang thai đứa nhỏ.”

Nói xong, thân thể vô lực sau này ngã về phía sau, Mộc Thanh Dao ngây ngẩn cả người, buông tay, nhìn bàn tay đày máu, trong lòng vần không  thể thả lỏng.

Mai Tâm, ta nói rồi sẽ không bỏ qua hắn, dù có phải chết, ta cũng muốn trừng trị hắn.

Người trong thái tử phủ bị tình hình trước mắt làm cho sợ hãi, thái tử lại bị như vậy, nữ nhân này chính là bị thiên đao vạn quả (băm vằm ngàn mảnh) cũng không phải quá đáng, Nghênh Tình lập tức gầm lên giận dữ: “Đến a, lập tức đem nữ nhân này bắt lại.”

Mộc Thanh Dao ánh mắt băng lãnh, quay đầu hơi nghiêng nhìn phía Mạc Sầu cùng Mạc Ưu, hai người cũng đang vô cùng bi phẫn. Cả hai sắc mặt đều âm u, phẫn nộ đứng lên, đi tới bên cạnh nàng, cung kính mở miệng: “Tiểu thư!”

“Mang theo Mai Tâm cùng Mao Tuyết Cầu, hôm nay muốn chết cùng chết, muốn sống cùng nhau sống.”

“Dạ, tiểu thư, ” Mạc Sầu lên tiếng, rất nhanh đi tới chỗ Mai Tâm, mặc dù nàng đã chết, các nàng cũng phải đem nàng mang đi ra ngoài, Mạc Sầu lôi kéo làn váy, tê bên, đem Mai Tâm buộc ở trên người, mà mao tuyết cầu tựa hồ có cảm ứng, phi thân lên, bám vào vai Mạc Ưu, ba người làm thành một đoàn, lạnh lùng đối mặt với sài trước của phòng, võ trang đầy đủ thị vệ cùng thái tử phủ thủ hạ.

“Ta nếu dám giết thái tử của các ngươi, cũng không có ý định sống để đi ra ngoài.”

Mộc Thanh Dao cuồng vọng mở miệng, giương tay lên, trường lăng ở trong tay, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu binh khí toàn bộ cầm ở trong tay, ba người sắc mặt trầm xuống, đang định xông ra, lúc này thái tử Trưởng Tôn Trúc bị thương ngã xuống đất, bỗng nhiên lên tiếng, tuy rằng suy yếu, nhưng nhưng không mất đi vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.

“Thả các nàng đi.”

“Gia?” Nghênh Phong cùng Nghênh Tình đồng thời lên tiếng, mặt biến sắc, chủ tử mệnh lệnh bọn họ không dám không tuân, thế nhưng nếu thả thích khách ám sát thái tử, nếu như chủ tử xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ sợ toàn bộ thái tử phủ mọi người đều bị đem chôn cùng.

“Chẳng lẽ các ngươi không nghe thấy sao?”

Trưởng Tôn Trúc che thương thế ở ngực, dùng sức thở dốc, sắc mặt tái nhợt, cuối cùng thân thể chậm rãi ngã xuống một bên, Nghênh Phong cùng Nghênh Tình quá sợ hãi, vội vàng lao tới, nén giọng phân phó: “Mau, tuyên thái y, tuyên thái y.”

Thái tử phủ người hoảng loạn thành một đoàn, người ngã ngựa đổ (nhốn nháo), Hoằng Văn quản gia dẫn người đem thái tử ra ngoài, những người khác cũng theo sau mà đi.

Thanh Dao thừa dịp loạn dẫn Mạc Sầu cùng Mạc Ưu xông ra ngoài. Ngoài cửa, thị vệ mặc ngân sắc giáp trụ, giơ trường thương trong tay nhắm phía các nàng, đằng đằng sát khí nhìn ba người, những thị vệ này không dám tiến lên, thái tử đã ra lệnh, để cho các nàng đi, nếu như bọn họ cãi mệnh lệnh thái tử, đến khi hắn tỉnh lại, chỉ sợ bọn họ một người cũng đừng nghĩ giữ được mạng, thế nhưng nếu như thái tử xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ thả những người này, chỉ sợ bọn họ cũng khó thoát khỏi cái chết.

Mộc Thanh Dao từng bước ép sát, những người đó cứ dần dần lui bước về phía sau, một đường hướng cửa bên ngoài phủ đi đến.

Bên ngoài ngoại trừ liễn xa, còn có xe ngựa, Mạc Ưu nhảy lên ngựa, giật giật dây cương trầm ổn mở miệng: “Tiểu thư, lên.”

Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu vội vàng nhảy lên xe ngựa, bên này thị vệ vừa nhìn Mộc Thanh Dao mang người lên ngựa, rất sợ các nàng chạy. Bởi vậy hơn mười chiếc trường thương hướng về phía mã xa, ai ngờ trong mã xa xoát xoát bắn ra mười mấy ám khí, song song đánh trúng tay thị vệ, chỉ nghe tiếng ùm ùm, trường thương toàn bộ rơi xuống mặt đất.

Xe ngựa lao vút đi.

Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu kinh hãi, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy bên trong xe ngựa còn có một người, Nghênh Phong.

Dung nhan thanh tú xinh đẹp bị bao bởi hàn sương, không nói một lời nhìn các nàng, cuối cùng thở dài một hơi, chậm rãi mở miệng: “Đi thôi, ta đưa các ngươi ra khỏi thành.”

Mộc Thanh Dao sửng sốt một chút, không nghĩ tới Nghênh Phong lại giúp đỡ các nàng, lập tức cảm kích mở miệng: “Cám ơn ngươi.”

“Là thái tử lệnh cho ta làm như vậy, ” Nghênh Phong nói xong, quay đầu hơi nghiêng, không hề nhìn các nàng, bên trong xe ngựa rơi vào yên lặng.

Nghênh Phong không thể nào hiểu được, vì sao thái tử đối với Mộc cô nương tốt như vậy, Mộc cô nương thế nhưng lại muốn thương tổn thái tử, còn dám ra tay sát hại thái tử, chẳng lẽ nàng nhìn chưa ra thái tử có bao nhiêu thích nàng ta sao? Hắn chưa từng có đối với bất kỳ người nào tốt như vậy.

Nghe Nghênh Phong nói như thế khiến Mộc Thanh Dao sắc mặt càng lạnh hơn, mặc dù Trưởng Tôn Trúc làm vậy, nàng cũng sẽ không tha thứ, bởi vì Mai Tâm của nàng không thể quay trở về. Ánh mắt nàng nhuộm hàn mang, vươn tay chạm đến Mai Tâm mặt, an tường như vậy, lạnh lẽo lạnh lẽo, trong đầu là của nàng khuôn mặt tươi cười.

Tiểu thư, Mai Tâm cả đời không lấy chồng, cả đời hầu hạ tiểu thư.

Thế nhưng nàng không có đợi được cả đời, chỉ có mấy tháng, nàng liền đã chết, lúc nàng chết nhất định rất sợ hãi. Một người sống ở dạng địa phương đó, trước khi chết vẫn không nói gì, vẫn đang quan tâm nàng.

Mai Tâm, trong lòng tiểu thư đau quá, ngươi biết không?

Thanh Dao lấy tay đè lại ngực, nơi đó tựa hồ trống rỗng.

Đêm càng về khuya, trên đường cái rất vắng vẻ, xe ngựa vùn vụt phóng đi, chỉ có thanh âm bánh xe lăn.

Vạn vật câu tịch, tất cả mọi người yên lặng rơi vào mộng đẹp, nào ai biết thái tử phủ đã phát sinh biến hóa kinh thiên động địa, Thanh La quốc rơi vào khủng hoảng, những âm mưu toan tính vô hình bắt đầu hành động.

Cửa thành, binh lính thủ thành đứng xiêu vẹo tranh thủ nghỉ ngơi, vừa nghe đến tiếng vó ngựa vang lên, vài người lảo đảo giơ lên trường thương đang cầm trong tay, ý bảo mã xe dừng lại. Mộc Thanh Dao tâm khẩu nhất trất (miệng lưỡi không thông = lo lắng), quay đầu nhìn Nghênh Phong bên cạnh, chỉ thấy Nghênh Phong mặt không chút biểu tình quét mắt qua mấy người các nàng liếc một cái, cuối cùng thản nhiên nhấc lên màn xe đưa ra một lệnh bài, là thứ gì đó của thái tử phủ, binh lính thủ thành nào dám chậm trễ, lập tức phục hồi tinh thần mở cửa thành, phóng các nàng đi ra ngoài.

Ra khỏi thành, Nghênh Phong xuống xe, bình tĩnh nhìn các nàng.

Kỳ thực đáy lòng nàng cũng không trách Mộc cô nương, nàng ta là một người có tình nghĩa, đối một đứa nha hoàn đều tốt như vậy, thế nhưng nàng vô pháp lý giải chính là, nàng ta vì sao không thể ở lại thái tử phủ, làm thái tử phi, nàng vốn chính là một người đặc biệt, nghe nói khôn khéo cơ trí, còn dám hưu cả Huyền đế. Vậy như thế nào lại coi trọng một thái tử nho nhỏ đi?

Nghênh Phong cười khổ, lại ngẩng đầu, thản nhiên mở miệng.

“Mộc cô nương đi đường cẩn thận.”

“Cám ơn ngươi, ” Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, buông màn xe, mệnh lệnh Mạc Ưu lái xe phía trước: “Đi thôi.”

“Dạ, tiểu thư, ” Mạc Ưu lĩnh mệnh, giật dây cương, xe ngựa chạy nhanh về phía trước. Nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng tiểu thư, Mạc Ưu đánh xe vừa nhanh lại ổn, hôm nay tiểu thư gặp kích thích quá lớn, chỉ sợ đứa nhỏ sẽ chịu ảnh hưởng, nàng hiện tại đã đủ thương tâm, vì thế đứa nhỏ nhất định không thể có việc.