Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 93-2




Ba người đồng thời gọi nàng, Mộc Thanh Dao dùng sức hít một hơi, tựa như đã hạ quyết tâm, chậm rãi mở miệng: “Được rồi, mặc kệ  như thế nào, ta đã sớm chuẩn bị đi, vì thế các ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta hẳn nên cảm thấy may mắn, vì trước khi đi, có người nguyện ý ở cùng với hoàng thượng, bởi vì thích hoàng thượng, nên yêu ai yêu cả đường đi lối về, nên mới cứu ta không phải sao? Mặc kệ nàng xuất phát từ mục đích nào, nhưng rốt cuộc đã cứu ta, chờ nàng tỉnh lại ta sẽ đi, các ngươi hãy chuẩn bị.”

“Dạ, nương nương.”

Ba người cùng lên tiếng trả lời, nếu lần đầu tiên nói đến chuyện rời đi bọn họ còn hi vọng nương nương ở lại, nhưng bây giờ đã triệt để hạ quyết tâm, cùng nương nương rời khỏi hoàng cung, lưu lạc trên giang hồ.

Xuân Ương cung.

Phi dương điện, đây là chỗ ở của Tây Môn Tân Nguyệt, bên trong điện, trên chiếc giường lớn tinh xảo, Tây Môn Tân Nguyệt bị đặt trên đó, hoàng thượng tuấn mỹ một thân lạnh lùng đứng ở một bên, ngự y đang vì Tây Môn Tân Nguyệt bắt mạch, sắc mặt có chút ngưng trọng, hơn nửa ngày mới buông tay nàng ra, tiểu nha đầu Liên Yên ở bên cạnh lập tức tiến lên chỉnh lý tốt cho tiểu thư.

“Bẩm hoàng thượng, Tây Môn tiểu thư bị nội lực chấn thương kinh mạch bên ngực trái, bất quá cũng may là không có thương tổn đến trái tim, bằng không thì đại la thần tiên chỉ sợ cũng bất lực, nhưng dù là như vậy, chỉ sợ tiểu thư cũng phải từ từ tĩnh dưỡng, điều tức, nếu muốn trong thời gian ngắn mà tột lại là chuyện không thể nào.”

“Đi xuống kê thuốc đi.”

Mộ Dung Lưu Tôn nghe được ngự y bẩm tấu, biết không có gì trở ngại liền yên lòng, đối với những gì hắn hiểu biết về Tây Môn Tân Nguyệt, nàng ngoại trừ thông minh thủ đoạn độc ác, trên người còn có một chút phẩm chất đáng quý, hơn nữa nữ nhân này đến chết cũng rất thương hắn.

“Dạ, hoàng thượng” ngự y lĩnh mệnh lui xuống, có khác tiểu nha đầu theo hắn đi ra ngoài lấy thuốc.

Mộ Dung Lưu Tôn đứng lên nhìn lướt qua Tây Môn Tân Nguyệt đang nằm trên giường từ từ nhắm hai mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay vì bị thương mà trắng như tờ giấy, cũng khiến cho người thấy cũng đau lòng, hắn rất cảm kích nàng đã cứu Dao nhi, đối với nàng cũng có chút thương tiếc.

“Hảo hảo chiếu cố tiểu thư nhà các ngươi.”

“Dạ, hoàng thượng.” Liên Yên cúi thấp đầu lên tiếng trả lời, không nghĩ tới tiểu thư lại bị thương nặng đến như vậy, nhưng cuối cùng cũng chỉ được  một ít thương hại của người nam nhân này, thật không biết rốt cuộc có đáng giá để làm như vậy không?

Mộ Dung Lưu Tôn phân phó xong, liền dẫn A Cửu rời đi, nhưng mà vừa mới bước qua bình phong, liền nghe được bên trong vang lên một tiếng ho nhẹ, còn kèm theo là tiếng kêu vui mừng của Liên Yên: “Tiểu thư, tiểu thư?”

Mộ Dung Lưu Tôn vốn định rời đi, nhưng mơ hồ nghe thanh âm truyền tới: “Hoàng thượng, hoàng thượng?”

Nữ nhân này cuồng dại quá sâu đậm rồi, rõ ràng bị thương nặng như vậy, còn nghĩ về hắn, Mộ Dung Lưu Tôn một cước cuối cùng đã không có bước ra, mà chậm rãi lùi về, xoay người lại đi tới trước giường lớn.

Chỉ thấy đôi mắt của Tây Môn Tân Nguyệt buồn bã không ánh sáng, nhưng khi nhìn thấy hắn, liền kích động đến những đều muốn nói cũng không nói ra được, nàng dùng sức thở dốc, sắc mặt đau đến mức đỏ bừng, đang nỗ lực nuốt xuống, Mộ Dung Lưu Tôn khẻ cúi người, chậm rãi mở miệng: “Nếu khó chịu, thì không cần nói, không có việc gì?”

“Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương không có sao chứ?”

Thật quý hiếm khi nàng tỉnh dậy mà còn quan tâm hoàng hậu, đôi mắt Mộ Dung Lưu Tôn nhu hòa đi vài phần, gật đầu: “Hoàng hậu không có việc gì, ngươi an tâm tĩnh dưỡng đi.” (TT: con nhỏ này nếu làm diễn viên sẽ đoạt được giải Oscar)

“Ừ, vậy là tốt rồi, ta đã yên tâm, hoàng thượng.” Nàng thở phì phò, khóe môi lộ ra ý cười, dường như hoàn toàn không thèm để ý đến thương thế của mình, Mộ Dung Lưu Tôn có chút không đành lòng, nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi tại sao phải làm như vậy?”

“Hoàng thượng chẳng lẽ không biết sao?”

Tây Môn Tân Nguyệt hỏi lại, đôi mắt hiện lên cái nhìn nóng cháy, chăm chú nhìn chằm chằm hoàng thượng, gương mặt nàng ửng đỏ, miễn bàn bộ dạng nàng lúc này xinh đẹp có bao nhiêu phong tình, mặc dù nàng thụ thương, nhưng dáng điệu mềm mại đáng yêu như nước phơi bày ra làm cho người ta không sót cái gì.

“Hoàng thượng, Tân Nguyệt không cầu hoàng thượng sẽ thích Tân Nguyệt, đây là chuyệncủa bản thân Tân Nguyệt, Tân Nguyệt thích hoàng thượng, chỉ muốn ở lại trong cung theo hoàng thượng làm bạn, dù cho chỉ đứng xa xa nhìn hoàng thượng, chỉ cần hoàng thượng cùng hoàng hậu ân ái là được, hoàng hậu cũng tựa như tỷ tỷ của Tân Nguyệt, chỉ cần có người dám thương hại nàng, Tân Nguyệt dù còn một hơi thở, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đó.” (TT: ta ói, những lời giả dối vậy mà cũng nói được)

Tây Môn Tân Nguyệt nói xong lời cuối cùng bắt đầu thở hổn hển, khẩn cấp như vậy, mà vẫn cẩn thận từng li từng tí, rất sợ hoàng thượng phất tay bỏ đi.

Tự  tôn nam nhân của Mộ Dung Lưu Tôn chiếm được cực đại thỏa mãn, nữ nhân này không chỉ thông minh, hơn nữa còn toàn tâm toàn ý yêu hắn, trong lúc yêu hắn đồng thời còn có thể tôn trọng hoàng hậu, lấy sinh mệnh của hoàng hậu làm điều kiện tiên quyết, điều này so với đương kim thái hậu hiện tại quả thực quá khác xa, trong lòng hắn liền dâng lên một luồng nhiệt, thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên.

“Tốt, nhìn ngươi lấy mệnh che chở cho hoàng hậu, có thể nói là điển phạm cho nữ tử thiên hạ, trẫm hôm nay phong ngươi làm Thục phi, ban thưởng Kiến Dương cung.”

“Tạ ơn hoàng thượng, tạ ơn hoàng thượng, ” Tây Môn Tân Nguyệt khóe mắt chảy ra một giọt lệ, cuối cùng khóe môi lộ ra ý cười, rồi ngất đi.

Bên trong điệnvang lên một mảnh thanh âm trong trẻo vang lên: “Chúc mừng Thục phi nương nương, chúc mừng Thục phi nương.”

“Được rồi, chiếu cố tốt chủ tử các ngươi, chuyện hôm nay tạm thời không thể truyền ra ngoài, bằng không trảm không tha.”

“Dạ, hoàng thượng” trong điện thanh âm sợ hãi vang lên, cung tiễn thượng đi ra ngoài xong, Liên Yên rất nhanh tiêu sái đến bên giường lớn, yêu thương nắm tay chủ tử: “Tiểu thư, người rốt cuộc cũng trút bỏ được sầu lo rồi, rốt cuộc được trút bỏ được sầu lo, đã nghe chưa? Hoàng thượng phong người làm Thục phi, sau này người chính là phi tử, còn ban thưởng Kiến Dương cung.”

Bên trong tẩm cung vang lên thanh âm vui vẻ rộn ràng…..

Mộ Dung Lưu Tôn đi ra khỏi Kiến Dương cung, phía trước cửa điện là một mảnh tuyết trắng, trong thiên địa khắp nơi đều màu trắng, trước mặt hoa tuyết đang lơ lững, nhẹ nhàng rơi xuống, tuyết ở trong cơn gió, một đóa, hai đóa, đánh tới trên mặt của hắn, hắn chợt nhớ lại, trong lòng có chút bất an, nhẹ nhàng trở về.

Hắn thực sự nạp Tây Môn Tân Nguyệt làm phi, việc này hẳn phải nói trước với Dao nhi mới đúng.

Bất quá Dao nhi cũng không nên phản đối, vì Tây Môn Tân Nguyệt không thể so với người khác, nàng ta tốt xấu gì cũng cứu mạng của nàng, bằng không người chịu thương thế này là Dao nhi, hắn chỉ vì cảm động tấm lòng của Tây Môn Tân Nguyệt, nên mới phải cho nàng tiến cung, mà người trong lòng của hắn luôn là Dao nhi, thế nhưng việc này? (TT: ta thật nghi ngờ trí thông minh lúc này của Ca quá đó -_-”)

Bên cạnh A Cửu công công bị đông lạnh đến run rẩy, nhìn hoàng thượng không có ý bước lên nhuyện kiệu, liền vội vàng mở miệng thúc giục: “Hoàng thượng, hồi cung nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải vào triều sớm?”

“Được” Mộ Dung Lưu Tôn lên tiếng trả lời khom lưng bước lên nhuyễn kiệu, đáy lòng lại nghĩ, Dao nhi thiện lương như vậy, chắc sẽ đồng ý cho Tây Môn Tân Nguyệt tiến cung, hắn thở ra một hơi thở, nhìn bản thân mình suy nghĩ quá nhiều, thật không giống hắn?

“Khởi giá hồi cung, ” trong đêm rét lạnh, thanh âm thỉnh giòn của A Cửu vang lên, ánh sáng của tuyết làm cho bốn phía một mảnh minh khiết, đoàn người rất nhanh hướng về Lưu Ly cung mà đi.

Sau cơn tuyết rơi bầu trời trở nên quang đãng, sáng sớm trong ngoài Phượng Loan cung, thái giám cùng cung nữ dọn dẹp tuyết đọng ngoài cửa điện, trước sau tất cả đều được quét dọn sạch sẻ.

Bên trong tẩm cung, Mộc Thanh Dao ôm tiểu hồ ly ấm áp úp vào trong mặt, lặng lẽ không nói gì nhìn màn lụa gấm trên đỉnh đầu, buổi tối hôm qua một lần nhìn thấy hình ảnh đó tuy rằng kích thích đến nàng, nhưng trãi qua một đêm tự điều chỉnh, hiện tại nàng đã bình tĩnh hơn nhiều lắm.

“Nương nương, nương nương?”

Mai Tâm từ bên ngoài chạy vào, gào lên kêu to, vừa bước vào, đập mạnh hai chân một cái, sau đó đi tới ấm lô hơ tay, thờ mạnh, khí thở ra rất nhanh biến thành một làn khói trắng, nhìn về phía chủ tử đang ở trên giường lớn.

“Nương nương, người biết không? Bên ngoài thật là náo nhiệt, có cung nữ nắn đôi người tuyết, còn có người ném tuyết nữa, phía sau cung điện vài cọng gốc hàn mai đã nở ra.”

“Ta không muốn, ở trong ổ chăn ấm áp nóng nóng, ta bỏ không rời được.” Mộc Thanh Dao bĩu môi la hét lên, kỳ thực nàng đang đợi tin tức, sáng sớm đã phái Mạc Sầu đến Mạt Ương cung để hỏi thăm tin tức, nhìn xem Tây Môn Tân Nguyệt có gì đáng ngại hay không, đã tỉnh lại hay chưa.

Mai Tâm còn muốn nói thêm cái gì nữa, thì lúc này Mạc Sầu đi đến, cung kính ôm quyền bẩm báo tin tức bên kia: “Nương nương, không có chuyện gì, ngự y hôm qua đã chuẩn mạch, nghe nói bị thương kinh mạch ở ngực trái, không bị trí mạng, nhưng cần một thời gian dài để tĩnh dưỡng, nghe nói lúc nửa đêm, Tây Môn Tân Nguyệt có tỉnh lại một lúc, sau đó lại ngất đi, đến bây giờ còn chưa tỉnh lại đâu?”

“Ừ, chỉ cần không có việc gì là tốt.”

Mộc Thanh Dao gật đầu một cái, thân thể cũng không có chuyển động, Mạc Sầu len lén lấy mắt liếc nhìn chủ tử, rồi hạ quyết tâm mở miệng.

“Hoàng thượng hình như tử đã ở bên đó ngồi đợi rất lâu.”

“Đợi sao? Người ta đã động lớn tâm tư như vậy, dù sao chúng ta cũng ra đi, ta đã nghĩ thông suốt, sẽ không quấn quýt ” Mộc Thanh Dao nhàn nhạt nói, nhưng ngực vẫn đau đến lợi hại, chỉ là không muốn làm cho Mai Tâm cùng Mạc Sầu vì quan tâm mình mà lo lắng thôi, nam nhân này đã cùng mình ở chung một chỗ lâu như vậy, hơn nữa hai người còn có lần đầu tiên, nóng bỏng như vậy, bất luận là nữ nhân nào đối với nam nhân đầu tiên của mình, luôn luôn sẽ có tình cảm lưu luyến, bằng không nàng cũng không có để ý cảm giác của hắn nhiều như vậy, nhưng vì cái gì khi nàng muốn đi, lại cảm nhận được yêu thương chứ? Mộc Thanh Dao lôi kéo chăn, xoay đầu một cái, hướng vào bên trong ngủ: “Ta không muốn gặp ai, các ngươi đừng quấy rầy ta.”

“Nương nương không phải muốn đi thưởng mai sao?”

Mạc Sầu hỏi tới, nhưng hơn nửa ngày cũng không có được câu trả lời thuyết phục, chỉ phải hai nha đầu nhìn nhau rồi thôi, xem ra chủ tử đã ngủ thật, hai người nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài, lại không biết rằng trên gương mặt xinh đẹp lạnh lùng bức người kia, cuối cùng vẫn chịu thua rơi xuống một giọt nước mắt, sau đó nhắm chặt mắt lại, đem hết thảy tất cả nuốt vào trong lòng….. (TT: eo tỷ yêu Tôn ca rồi, nén đau khổ đến vậy)

Mộc Thanh Dao cả người mệt mỏi, ngủ thẳng đến buổi chiều, cũng không muốn ăn cơm, không muốn cử động, nàng vốn không muốn đứng lên, nhưng sau đó bị nha đầu Tinh Trúc cuốn lấy, không có biện pháp đành thức dậy, tiểu nha đầu này hôm nay mặc bộ váy áo màu hồng phấn mỏng, trước ngực thêu hàn mai, cực kỳ độc đáo, dưới thân nàng mặc quần lụa trắng, trên người thì khoác áo choàng đỏ thẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ánh hồng lên tựa như tô son, càng phát ra phấn nộn đáng yêu.

Mộc Thanh Dao hôm nay mặc áo mùa đông màu xanh nhạt, bên dưới mặc quần ôm có thêu hoa, nhìn từ trên xuống dưới, giống như đang mặc bộ trang phục cưỡi ngựa, rất có phong cách, trên thân khoác bộ áo choàng màu trắng lông cáo, làm nổi bật cả người, tựa như một công tử xinh đẹp, miễn bàn có bao nhiêu ý nhị.

Vài người ở bên trong tẩm cung nhìn đến ngây người, Tinh Trúc công chúa phát ra một tiếng kinh hô trước.

“Hoàng tẩu, quá khoa trương rồi, nếu như bị hoàng huynh nhìn thấy, chắc là sợ ngây người, thật quá tuấn a.”

“Được rồi, chúng ta đi thưởng mai đi, ” Mộc Thanh Dao phát hiện bản thân mình đặc biệt cảm thấy phiền khi nhắc tới người kia, nếu đã quyết định rời đi, tội gì cứ quấn quýt mãi, việc nàng nên làm là phải mau chóng buông ra, bất quá nàng may mắn, mình còn không quá hãm sâu vào trong đó, vì thế chưa bị nhiều thương tổn, nếu quả thật yêu sâu đậm, chỉ sợ hành động của nàng cũng sẽ không đạm nhiên như vậy, giống như lúc trước đối với Tiêu Duệ, cũng bởi vì có cái nhìn quá sâu với hắn.

“Ừ, đi thôi.”

Tinh Trúc nắm lấy cánh tay của Mộc Thanh Dao, hai người một tuấn một xinh, dắt tay nhau đi ra ngoài.