Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 90-4




“Ngày đại hôn ta xem cũng chưa chắc thành công, nếu như ngươi nghĩ đến chuyện này, thì khẳng định hắn cũng có nghĩ qua, chỉ sợ hắn sẽ tỉ mỉ bố trí, đến lúc đó chẳng phải là thất bại trong gang tấc sao” Sở Thiển Dực lo âu mở miệng, hắn cũng không hy vọng Bắc Tân vương khinh địch như vậy.

“Không, nếu như không phải ngày đó, chỉ sợ bản vương cũng không có cơ hội nữa, vụ án của Nguyệt Giác tự, hắn đã hoài nghi ta, hiện tại đã bắt được thời cơ, thì bản vương mới có thể tìm đường sống trong cái chết, ngoại trừ ngày đó, chỉ sợ vĩnh diễn sẽ không có cơ hội trở mình.”

Bắc Tân vương u ám nói, người kia cũng không phải ngồi không, Trữ quản gia đã đem những tử sĩ này di chuyển mấy lần, người kia vẫn phái ngự lâm quân ở bốn phía tìm tòi, nếu như bị hắn lục soát ra chỗ của tử sĩ, hắn còn có thể trông cậy vào cái gì, hiện tại Sở gia xu hướng không rõ, tuy Sở Thiển Dực nói giúp hắn, chỉ sợ cũng đang dụng tâm kín đáo, nên hắn không dám khinh thường.

Sở Thiển Dực biết lời của Mộ Dung Lưu Mạch nói không sai, phải tiên hạ thủ vi cường, dù cho ngày đó có nguy hiểm, cũng có thể tìm đường sống trong cõi chết, bất quá có thể tìm đường sống trong cõi chết hay không, thì phải nhìn vận khí của Bắc Tân vương, mà mục đích chân chính của hắn chỉ là quấy đục hồ nước này mà thôi, tuy rằng Huyền đế cơ trí hơn người, nhưng trăm lần cẩn thận vẫn có lần sơ hở? Hắn cũng không tin, tìm không được một chút kẽ hở, lúc này bọn họ nên tỉ mỉ bố trí, hảo hảo phòng bị mới là chuyện cấp thiết, bất quá chỉ có thể âm thầm hành động, không thể phô bày ra ánh sáng.

Trên mặt Sở Thiển Dực hiện lên ý cười mịt mờ…

Bên trong thư phòng, hai người tỉ mỉ bàn tính mưu kế …

Phượng Loan cung, Mộc Thanh Dao trãi qua những ngày tiêu diêu tự tại, cũng không bởi vì bị hoàng thượng trừng phạt mà có điều bất mãn, trên thực tế nàng biết đây đã là sự trừng phạt vô cùng nhẹ, chính mình xông vào võ trường, phá hủy việc thẩm án của Tây Môn Chính Hào, còn uy hiếp Tây Môn tướng quân, chỉ cần một việc trong những việc nàng đã làm, cũng đủ để đem nàng phế bỏ đài đến lãnh cung.

Hiện tại hoàng thượng chỉ là phạt nàng cấm túc ba ngày, nàng vui vẻ vì được thanh nhàn.

Bất quá mặc dù sống ở Phượng Loan cung, nhưng đáy lòng nàng vẫn lo lắng cho những người còn lại trong vụ án của Nguyệt Giác tự, hoàng thượng đã xử lý như thế nào, trãi qua chuyện nàng gây náo động, tin rằng hoàng thượng sẽ suy nghĩ và xem xét lại, Mộc Thanh Dao nằm dài trên nhuyễn trường kỷ đọc sách, nhưng tầm mắt cũng không có đặt trên cuốn sách, mà nhìn qua một bên rồi ngây người, Mao Tuyết Cầu đang nằm trong ngực của nàng, tên này vẫn ngủ say.

“Nương nương, nương nương?”

Mạc Ưu đã trở về, Mộc Thanh Dao thu hồi tầm mắt nhìn sang, xem ra đã có tin tức, nàng phái Mạc Ưu ra ngoài tìm hiểu tin tức, xem phụ thân xử trí những người đó như thế nào.

“Đã trở về?”

“Dạ, nương nương, có tin tức, trên đường có rất nhiều người đang nghị luận chuyện này, vụ án của Nguyệt Giác tự đã trình đến trong tay của thừa tướng đại nhân, hắn xử lý rất thích đáng, những người còn sống của Tô gia, thanh niên trai tráng có sức lao động thì đi sung quân, về phần người già nhiều bệnh chỉ bị đuổi ra khỏi kinh thành.”

“Ừ, vậy cũng được, ” Mộc Thanh Dao gật đầu một chút, thở dài một hơi, đây đã là kết cục tốt nhất, chí ít mệnh được bảo vệ, chỉ có sống mới là điều trân quý nhất.

“Còn có những tiểu hòa thượng thì sao? Xử lý thế nào?” Mộc Thanh Dao nhớ tới còn có một nhóm người vẫn chưa xử lý?

“Bẩm nương nương, những tiểu hòa thượng đó đều bị trục xuất đến miền bắc lạnh khủng khiếp để làm hòa thượng, cả đời không được trở lại kinh thành.”

“Ừ, vậy cũng tốt, phụ thân xử sự, ta luôn luôn yên tâm, ” Mộc Thanh Dao gật đầu, tảng đá trong lòng nàng đã rơi xuống, chuyện này cuối cùng cũng kết thúc, về phần kẻ chủ mưu đứng phía sau, nàng tin tưởng rất nhanh hắn sẽ động thủ, Mộc Thanh Dao ánh mắt u ám không gợn sóng, chợt lóe lên ánh sáng sắc bén.

Mạc Ưu thấy chủ tử thần sắc đã khá, vẻ mặt nhuộm ý cười, chủ tử tuy rằng rất lạnh lùng, nhưng thật ra xử sự rất đúng cách, đối với người có tội, mà không đáng chết, thì cố gắng chỉnh đốn, người vô tội thì trong lòng nàng luôn có sự thương hại, đây chính là điều đáng quý.

Hai người đang nói chuyện thì Mai Tâm lao đến như một cơn lốc, vẻ mặt mất hứng, nhìn nụ cười nhợt nhạt trên mặt Mộc Thanh Dao, tâm tình càng thêm buồn bực.

“Nương nương, người còn cười, hoàng thượng đã ba ngày không có tới Phượng Loan cung, người còn cười được, hoàng thượng nếu như tức giận, sau này cũng không đến Phượng Loan cung nữa, thì làm sao bây giờ?”

Mộc Thanh Dao vừa nghe nàng nhắc tới người nam nhân kia, tuy nàng biết hoàng thượng cũng không làm sai cái gì, thế nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng, không vui mở miệng.

“Hắn không đến, ta vui mừng vì được tiêu diêu tự tại, không đến thì không đến đi, trông thái độ ngươi như vậy, hắn là chủ tử của ngươi, hay ta là chủ tử của ngươi.”

Mai Tâm vốn muốn nói hoàng thượng là lớn nhất, nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo nương nương, lập tức dịu ngoan mở miệng: “Đương nhiên là nương nương, ” bất quá nói xong, trong lòng suy nghĩ rồi bồi thêm một câu: “Nhưng hắn là hoàng thượng, ở trong hoàng cung, hoàng thượng lớn nhất đấy thôi.”

“Mai Tâm, da của ngươi ngứa có phải hay không?”

Mộc Thanh Dao lạnh lùng kêu lên, quyển sách trên tay cũng chuẩn xác ném qua chổ Mai Tâm, ngay ngắn đàng hoàng bắn trúng mặt nha đầu kia, rồi rơi xuống trên mặt đất, nha đầu kia biết đã chọc tới chủ tử, cũng không dám nói thêm lời nào, vội vàng nhặt sách lên, giống như con chó nhỏ ngoắt ngoắt cái đuôi đưa lên: “Nương nương, đừng tức giận, từ nay về sau, nương nương chính là chủ tử độc nhất vô nhị trong cảm nhận của Mai Tâm, tức là cái gì hoàng thượng đều không thể sánh bằng.”

Nàng vừa dứt lời, thì từ ngoài cửa điện truyện đến một tiếng nói ôn nhuận: “Nói cái gì đó?”

Thanh âm kia uy nghi mười phần, còn mang theo một cỗ băng hàn, Mai Tâm vừa nghe, mặt đều bị doạ đến trắng, má ơi, gặp phải quỷ hay sao? Hoàng thượng qua đây, vì sao không ai kêu hô vậy, chân lập tức mềm nhũn quỳ xuống, sợ hãi mở miệng: “Nô tỳ tham kiến hoàng thượng.”

Mạc Ưu vẫn đứng ở bên cạnh cũng kêu một tiếng: “Thuộc hạ tham kiến hoàng thượng.”

“Tất cả đứng lên đi, ” Mộ Dung Lưu Tôn ánh mắt âm u, đại nhân đại lượng phất phất tay, hắn sở dĩ qua đây là muốn gặp nàng, cũng không phải vì trừng phạt nha đầu miệng lưỡi này.

“Dạ, nô tỳ xin cáo lui, ” Mai Tâm liền lăn và bò nhanh chóng xông ra ngoài, bởi vì chân nàng đã mềm nhũn, chỉ có thể trốn như vậy, mà Mạc Ưu cũng theo phía sau của nàng cáo an, lui ra ngoài.

Trên đại điện, Mộc Thanh Dao làm như không nhìn thấy được hoàng thượng, không chuyển không dời, tiếp tục nhìn quyển sách trong tay, trên dung nhan xinh đẹp tất cả đều mang vẻ lạnh lùng, lông mi thật dài để che giấu đi ánh sáng ngọc rực rỡ trong đôi mắt, chỉ lẳng lặng nhìn sách.

Thật lâu cũng không nghe được thanh âm vang lên, ngay lúc nàng có chút không kiên nhẫn, trên nhuyễn trường bên cạnh nàng bỗng nhiên hạ xuống, có một thân hình cao lớn ngồi sát bên người nàng, trên người hắn mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt truyền vào mũi nàng, chọc được nàng ngẩng đầu, trợn mắt, lạnh lùng nhìn trừng qua.

Không ngờ nàng vừa nhìn sang đã lọt vào trong một mảnh đại dương mênh mông, đại dương mênh mông kia mang theo thâm tình động lòng người, khóe môi của hắn câu ra nụ cười ôn nhuận nhu hòa, thanh âm từ tính vang lên: “Dao nhi, ba ngày, cơn giận còn chưa tan sao?”

Nam nhân này không chỉ nói, mà còn động thủ, đưa tay ra kéo tay nàng qua, hành động này ái muội đến cực điểm, đáng tiếc Mộc Thanh Dao căn bản không để cho mình bị đẩy vòng vòng, dùng sức rút về tay, lạnh nhạt liếc nhìn hắn.

“Hoàng thượng, ngươi làm cái gì vậy? Thanh Dao là người đang mang tội, ngàn vạn lần chớ làm bẩn thân thể quý giá của hoàng thượng.”

Mộ Dung Lưu Tôn cũng không có tức giận, ba ngày không qua đây, vì hắn biết nàng sẽ tức giận, hơn nữa ba ngày nay hắn suy nghĩ kỹ, Dao nhi căn bản là không có nói sai, thủ đoạn của Tây Môn Chính Hào thật sự tàn nhẫn thị máu, nếu như lúc đó không phải Dao nhi ngăn trở, chỉ sợ sẽ kích động sự phẫn nộ của dân chúng, những người đó cuối cùng sẽ mắng đến trên đầu vị hoàng đế như hắn, mọi người sẽ nói hắn là bạo quân.

“Được rồi, đừng nóng giận, trẫm không phải đã tới thăm nàng sao?”

Lời nói của hắn ôn nhuận mềm mại, gương mặt tuấn mỹ kề sát gần nàng, hơi thở nóng hổi phun cả trên mặt của nàng, làm cho nàng không tự chủ nhớ tới chuyện đêm hôm đó, sắc mặt một trận ửng đỏ, thoạt nhìn lại hết sức động lòng người, và cũng làm cho hoàng đế tâm viên ý mã, ánh mắt nóng cháy xao động, hắn ngước đầu lên hôn lên trán của Mộc Thanh Dao một cái.

“Được rồi, đừng nóng giận.”