Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 84-4




Hương Hoa Sơn, quanh co khúc khuỷu, lúc này đã là cuối mùa thu, sương lạnh giăng khắp nơi, khung cảnh cả ngọn núi có chút tiêu điều, bên cạnh những mảng lá xanh ngắt đã bị lây một ít màu sắc của lá vàng, ánh nắng chiết xạ lên cành lá, bao phủ một tầng kim quang tựa như nó đang thong thả tản bộ.

Gió thổi qua, có một ít lá khô nhẹ nhàng rơi xuống, chậm rãi và thong thả như đang trôi trong dòng suối, hóa thành một cảnh đẹp trong khung cảnh tiêu điều của mùa thu.

Dưới chân núi, có rất nhiều xe ngựa, nhiều người lên núi xuống núi, vẫn giống như lần đầu tiên các nàng đến đây, ngoại trừ cành lá khô héo, khí trời bắt đầu lạnh thì cũng không có thay đổi gì, khách hành hương vẫn tấp nập, mùa thu tiêu điều cũng không ảnh hưởng đến nhang khói của Nguyệt Giác tự, theo lời nói của khách hành hương thì Liễu Không đại sư của Nguyệt Giác tự, đạo hạnh cao thâm, cao thâm sao? trong đầu Mộc Thanh Dao hiện ra một bóng dáng cao lớn, tuy rằng tuổi già, nhưng có dáng dấp già cả, ngược lại ánh mắt lấp lánh có thần, cơ trí nhạy bén, nếu như bên trong Nguyệt Giác tự thật sự có tử sĩ, như vậy thì Liễu Không giữ vai trò gì trong đó?

Mộc Thanh Dao chợt nhớ tới bản thân mình đã cho người đi điều tra chuyện năm xưa của thái hậu, phát hiện ra một chuyện kỳ quái, người nam nhân kia bởi vì yêu thương quá sâu, nghe nói đã xuất gia đi làm hòa thượng, chẳng lẽ? Trái tim trong lồng ngực của Mộc Thanh Dao đập nhanh đến lợi hại, nàng thực sự không muốn tin, hòa thượng trong Nguyệt Giác tự đúng là người yêu năm đó của thái hậu, đã nhiều năm như vậy, mà hai người còn ở cùng một chỗ, hơn nữa phàm là người có đầu óc suy nghĩ đều sẽ biết, thái hậu chẳng qua là lợi dụng hắn mà thôi, nếu như Liễu Không đại sư thật là người kia, hắn đã chịu đựng biết bao nhiêu cay đắng, người con gái trong lòng mình từng yêu phải gả cho nam nhân khác, bản thân thì trở thành vũ khí để cho nàng lợi dụng.

“Chủ tử, chúng ta lên đi.”

Mọi người hòa theo dòng người lên núi, dọc đường đi dẫn tới sự chú ý của rất nhiều người xung quanh, chuyến đi này của bọn họ, nam tuấn mỹ, nữ xinh đẹp, tuy rằng Mộc Thanh Dao mặc trang phục nam tử, nhưng vẫn là quần tinh ủng nguyệt, rõ ràng là mùa thu, nhưng hết lần này tới lần khác nàng cứ cầm cây quạt, tự cho là phong lưu quạt a quạt, thật là có tiền vốn để trêu hoa ghẹo nguyệt mà, càng hấp dẫn rất nhiều ánh mắt hoa si của các cô nương, lấp lánh như sao nhìn thẳng.

Mạc Sầu nhìn chủ tử dọc theo đường đi lên núi dáng vẻ rêu rao như vậy, không khỏi mắt trợn trắng, chủ tử thật đúng là bảo trì được bình thản, biết rất rõ ràng chuyến này dữ nhiều lành ít, còn có thể chơi đến vui vẻ như thế, dáng vẻ này của nàng thật là một lòng muốn sớm có chuyện mà.

“Chủ tử.”

Mộc Thanh Dao quay đầu lại liếc nhìn Mạc Sầu một cái, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nha đầu kia đã trắng bệch, không khỏi nhíu mài một chút, cúi người nói qua: “Ngươi khẩn trương như vậy làm gì, chẳng lẽ không biết ở chỗ tối có người theo dõi chúng ta sao?”

“A?” Mạc Sầu kêu sợ hãi, là ai ở lúc các nàng vừa lên núi liền theo dõi chặc chẽ bọn họ, nương nương thật là lợi hại a, xem ra chính mình quá khinh thường rồi, chỉ lo nhìn chằm chằm nương nương, mà quên người ở chỗ tối.

“Nô tỳ đã biết, ” Mạc Sầu nhỏ giọng nói, lập tức lấy lại vẻ mặt bình tĩnh theo phía sau chủ tử, Mộc Thanh Dao thỉnh thoảng quay đầu lại phía sau, ở mặt nhẹ gật đầu một chút, cử chỉ cực kỳ ngả ngớn, mắt thấy có rất nhiều nữ nhân hít thở không thông, tiểu công tử này thật phong lưu a.

Nguyệt Giác tự rộng rãi trang nghiêm, khách hành hương như nước chảy, trước cửa quảng trường càng náo nhiệt rất nhiều, ngoại trừ mấy người bán phấn son, vẫn còn có một ít người bán rất nhiều vật phẩm thỉnh thoảng có tiếng người bán hàng rong chào bán một ít đồ vật, lần trước Mộc Thanh Dao không có chú ý, lần này bởi vì vấn đề tử sĩ, nàng không khỏi nhìn thêm mấy lần, tại sao lại có người đến trước cửa ngôi đền bán mấy thứ này?

“Chủ tử?” Mạc Sầu theo ánh mắt của Mộc Thanh Dao nhìn sang, lấy làm kỳ quái nhíu mày, chủ tử đang hoài nghi chuyện gì sao?

Mộc Thanh Dao cũng không nói lời nào, tự cho mình siêu phàm phe phẩy cây quạt, nghênh ngang dẫn ba thủ hạ, hướng về nơi bán son phấn và bán hàng rong đi đến, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu một tấc cũng không rời nàng, rất sợ chủ tử gặp phải cái gì nguy hiểm…

“Cái này bán thế nào?”

Mộc Thanh Dao vừa thu lại chiết phiến, khóe môi mỉm cười nhìn mấy món hàng son phấn của người bán hàng rong, chỉ thấy người bán hàng rong mặt khôn chút thay đổi liếc mắt nhìn hủ son trên tay Mộc Thanh Dao, trầm giọng mở miệng: “Năm văn tiền một hủ.”

Mộc Thanh Dao gật đầu một cái, quơ quơ chiết phiến, nhìn phía Mạc Sầu: “Sầu nhi, thích cái này không? Thiếu gia mua tặng cho ngươi. Vì ngươi hôm qua buổi tối tận tâm hầu hạ thiếu gia, đến, cầm lấy”

Nàng nhìn Mạc Sầu, ánh mắt biến hóa thất thường, ánh sáng bắn ra kinh người, Mạc Sầu vừa nhìn, trong lòng thông minh chợt hiểu, chẳng lẽ người bán hàng rong này có vấn đề, vẻ mặt bình thản e thẹn cười: “Thiếu gia, ngươi sao lại ở trước mặt nhiều người như vậy mà nói ra, ” nói xong đưa tay lên đem hủ son nhận lấy, tiện tay lấy ra một ít bạc vụn đưa trên tay người bán hàng rong kia.

“Cho ngươi, ” Mạc Sầu đem tiền để vào trong tay người bán hàng rong, đánh giá cẩn thận người bán hàng rong, chỉ thấy hắn từ đầu tới đuôi mặt không chút thay đổi, cũng không có hỉ nộ ái ố, không có bất luận dao động gì, thật giống như một con rối bị người ta điều khiển, Mạc Sầu thấy vậy kinh hãi, chẳng lẽ những người này là? Không đợi nàng suy nghĩ nhiều, người bán hàng rong thanh âm lạnh lùng vang lên.

“Không có tiền thối lại.”

Mạc Sầu nghẹn họng nhìn trân trối, còn có người làm ăn như vậy sao, nếu là thật sự chính người bán đồ, sao có thể nhìn khách hàng mà mặt không cười, họ sẽ nói khoác một phen với khách nhân, để khách nhân mua thêm vài món đồ, mà người này thì lại lạnh lùng nói không có tiền thối.

Mộc Thanh Dao dùng cây quạt rõ vào sạp người bán hàng, hào phóng mở miệng: ” Phần còn lại gia thưởng ngươi “

Mười phần là đứa con phá của, bên cạnh có rất nhiều người nhìn sang, sau đó dùng ánh mắt khinh thường, sau đó quay đầu chú tâm buôn bán đồ của mình, nhưng chính là cái nhìn này, Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu đã nhìn ra có rất nhiều người vẻ mặt không thay đổ đang lẫn vào trong khách hành hương, chỉ sợ bọn họ đều là tử sĩ, ban ngày ngụy trang thành người bán hàng rong trước cửa Nguyệt Giác tự, buổi tối thì ẩn thân vào trong Nguyệt Giác tự, thật là một thủ đoạn cao minh, đôi mắt Mộc Thanh Dao phát ra ánh sáng u ám.

“Vị đại ca này, nhà ngươi ở nơi nào? Thiếu gia ta nhìn chung quanh đây không có nhà của ai cả, các ngươi đến nơi xa này cũng kiếm không được bao nhiêu tiền a.”

Lời vừa nói ra, người bán hàng rong kia đột nhiên ngẩng đầu, mâu quang hiện lên sát khí, sau đó nhanh chóng ẩn giấu lại, mặc dù rất nhanh nhưng vẫn  không tránh được ánh mắt của Mộc Thanh Dao, hiện tại nàng thập phần khẳng định, những người này chính là tử sĩ, nhưng mà rốt cuộc là có bao nhiêu người, nhìn kỹ một chút, trên quảng trường này ước chừng hai ba trăm người, chỉ sợ số lượng tử sĩ này chỉ là một nữa.

“Nuôi gia đình sống tạm mà thôi, ” thanh âm nặng nề vang lên, người bán hàng rong nói xong, lại cúi đầu chỉnh lý quầy hàng, Mộc Thanh Dao biết kế tiếp có hỏi nữa cũng không có manh mối gì, liền xoay người dẫn ba người thuộc hạ đi vào chính điện của Nguyệt Giác tự, mâu quang hung tàn ở phía sau gắt gao nhìn chằm chằm nàng…

Mộc Thanh Dao dẫn ba người vào trong chùa dâng hương, Mạc Sầu cúng tiền nhan đèn, nhưng không có xin xăm, Mộc Thanh Dao liền đứng dậy mang người đi vào phía sau điện, dọc theo đường đi nhìn thấy mấy người tiểu hòa thượng đang quét tước, Mộc Thanh Dao ngăn cản một tiểu hòa thượng áo xanh, nói muốn cầu kiến chủ trì, tiểu hòa thượng kia ngẩng đầu lên quét mắt nhìn nàng một cái, kinh ngạc sửng sốt đứng lặng trong chốc lát, liền chấp hai tay, cung kính dẫn nàng đi về phía sương phòng của chủ trì.