Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 69-1: Nam An vương nhập ngục




Lời vừa nói ra, Tinh Trúc công chúa sớm đã quên chuyện mới vừa rồi, trên khuôn mặt kiều diễm phấn nộn lại lộ ra lo lắng, lòng nóng như lửa đốt thúc giục Mộc Thanh Dao: “Hoàng tẩu, chúng ta mau nhanh qua đó đi, nhanh lên một chút qua đó, bằng không Tam hoàng huynh nhất định sẽ gặp chuyện không may.”

“Đi thôi, tiểu nha đầu, ” Mộc Thanh Dao mặc cho Mộ Dung Tinh Trúc lôi kéo, bỗng nhiên trong lòng sinh ra cảm khái, có muội muội chí tình chí nghĩa như vậy cũng không tồi, chỉ mong tất cả những chuyện xảy ra trong cung không nên thương tổn đến nàng, lòng của nàng rất thiện lương, chỉ sợ chẳng bao giờ nghĩ tới biểu hiện ôn hoà bên ngoài lại ngầm cất giấu sát khí nặng nề.

Đoàn người ra khỏi Phượng Loan cung, trước cửa có hai nhuyễn kiệu chờ sẳn, Mộc Thanh Dao cùng công chúa Mộ Dung Tinh Trúc chia nhau ngồi hai cỗ kiệu, người hầu của  nàng đi theo phía sau kiệu, cùng nhau hướng Lưu Ly cung mà tới.



Quảng Dương cung.

Xạ hương lượn lờ, hồng sa rủ xuống, gió nhẹ bay lên, hồng sa lay động, trên đại cung điện, yên tĩnh không tiếng động, thái giám cùng cung nữ tất cả đều lui xuống, canh giữ ở ngoài cửa cung điện.

Ngồi trên cao, thái hậu nương nương mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn xuống người bên dưới, chính là hữu thừa tướng Huyền Nguyệt quốc Sở Phong Ngọc, đệ đệ cùng cha cùng mẹ của nàng, lúc này đang cẩn thận nhìn nàng: “Thái hậu nương nương cho đòi thần tiến cung là vì chuyện gì?”

Thái hậu đem quả đấm che miệng khụ một tiếng, chậm rãi mở miệng: “Ai gia nghe nói chuyện hoàng thái nữ bị giết, hiện tại Nam An vương bị nhốt ở trong đại lao, ngươi cần phải theo dõi chặt một chút, hiện tại nhân chứng vật chứng đều có, cũng đừng làm cho người ta tính kế đánh tráo.”

“Thần hiểu rõ ” Sở Phong Ngọc lập tức gật đầu, hắn nhất định sẽ theo dõi chặt, Nam An vương kia luôn luôn tâm cao khí ngạo, không cùng với Sở gia bọn họ lui tới, bây giờ thì được rồi, phạm phải chuyện lớn đến như vậy, hiện tại nhân chứng vật chứng đều có, hắn ngay cả có há mồm mười lần cũng nói không rõ ràng, tuy là hoàng thượng có lòng tha cho hắn, cũng không có khả năng quá được cửa ải của Hình bộ, hiện tại dù đại la thần tiên cũng cứu không được hắn, Sở Phong Ngọc trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.

“Ngươi chớ khinh thường, ai gia muốn cho ngươi theo dõi chặt một chút.”

“Dạ, thần sẽ giám sát chặt chẽ” Sở Phong Ngọc gật đầu, Sở gia bọn họ có địa vị hôm nay, đều là bởi vì có một tỷ tỷ có năng lực, hắn làm sao dám không nghe tỷ tỷ nói đâu.

“Được rồi, trở về đi, ” thái hậu phất phất tay, Sở Phong Ngọc đứng dậy lui ra ngoài, ngoài cửa cung có tổng quản thái giám Quảng Dương cung đứng hầu, vừa nhìn thấy thừa tướng đại nhân đi ra, lập tức cung kính đem thừa tướng đại nhân tiễn đến con đường u tối bên kia để đi ra ngoài, đây là đướng mà thừa tướng mỗi khi tiến cung đều là do bọn họ từ phía sau Quảng Dương cung đưa vào, cửa sau này đúng lúc dựa vào một cánh rừng, vòng qua cánh rừng, là đến trước điện, thái hậu nếu  muốn gặp thừa tướng, liền phái người truyền tin gọi thừa tướng tiến cung tới gặp nàng.

Quảng Dương cung, ánh nắng như nước  nghiêng nghiên chiếu vào.

Mặt đất như dát vàng, thái hậu ngồi trên cao, vẻ mặt tiếu ý, đây thực sự là một cơ hội trời ban, chẳng lẽ ông trời cũng đã ở giúp đỡ nàng?

Ngược lại bầu không khí sung sướng ở Quảng Dương cung, Lưu Ly cung lúc này một mảnh xơ xác tiêu điều, khí lạnh lần lượt di chuyển toàn bộ đại điện, trong điện, hoàng thượng ngồi trên long ỷ, một thân trường sam màu tím đẹp đẽ quý giá, bên ngoài khoát áo bào màu trắng, cả người anh tuấn to lớn, trên ngũ quan tuấn mỹ đôi mài nhọn tựa ngọn núi nhíu chặc như đang suy nghĩ, đôi mắt đen u ám, quanh thân bao phủ băng giá lạnh lẽo, lúc này hắng đang bí hiểm nhìn xuống đại điện.

Hai bên chia ra ngồi đều là trọng thần của Huyền Nguyệt quốc, tả hữu thừa tướng, Binh bộ thượng thư, Hình bộ thượng thư, Tây Môn tướng quân, hộ quốc tướng quân, Hàn đại học sĩ.

Lúc này bầu không khí trong điện trầm trọng vô cùng, mọi ánh mắt đồng loạt nhìn về phía hoàng thượng đang ngồi trên long ỷ, hoàng thượng vẻ mặt âm thật, sát khí thị máu càng rõ ràng, lần này quan hệ trọng đại, lại liên lụy tới người mà hết lần này tới lần khác được hoàng thượng coi trọng nhất Nam An vương, hoàng thượng có thể không quá đau đớn hay sao, hơn nữa sự tình lại liên quan đến hòa bình của thất quốc, nếu như không thể chứng minh Nam An vương vô tội, bọn họ Huyền Nguyệt quốc đành phải đem Nam An vương để bọn họ đưa đi, nếu quả thật phải đem Nam An vương cho sứ thần, chỉ sợ địa vị của Huyền Nguyệt ở thất quốc xuống dốc không phanh, mà không đưa đi, thất quốc tất sẽ khơi mào chiến hỏa, mà Huyền Nguyệt sẽ đứng mũi chịu sào, bọn họ làm sao cho người dựa vào danh tiếng để mượn cớ…

Lúc này tất cả mọi người đều cảm nhận được tình thế rất khó giải quyết, luôn luôn mưu lược kinh người như hoàng thượng cũng thấy được dù tài năng tới đâu chỉ một mình cũng hết đường xoay sở, hắn tin hoàng đệ tuyệt đối không thể có làm ra chuyện như thế, nhưng nhân chứng vật chứng đều đối với hắn bất lợi, Biệt cung, trong phòng ngủ của hoàng thái nữ đã để lại tùy thân ngọc bội của hắn, còn có người đã tận mắt thấy hắn từ trong phòng hoàng quá nữ đi ra, hiện tại hắn là có miệng mà không thể nói rõ.

“Các vị ái khanh, các ngươi có đề nghị gì?”

Hoàng thượng thanh âm trầm thấp lãnh lệ vang lên, mọi người ai cũng không nói lên được đề nghị gì, đại điện lại lâm vào vắng vẻ.

Tả thừa tướng Mộc Ngân quét mắt nhìn mọi người liếc một cái, hoàng thượng sắc mặt càng ngày càng khó coi, chỉ phải đứng dậy, chậm rãi mở miệng: “Hoàng thượng, Nam An vương nhất định sẽ không làm những chuyện này, như vậy nhất định là có người hãm hại hắn, chỉ cần tìm ra hung phạm liền có thể xóa sạch tội danh cho Nam An vương, Huyền Nguyệt quốc mới có thể bình yên vô sự.”

Hoàng thượng sắc mặt hòa hoãn một ít, ánh mắt băng hàn như hổ báo bắn về phía Hình bộ thượng thư, trầm ổn mệnh lệnh: “Hình bộ lập tức một lần nữa thăm dò hiện trường, cần phải tìm ra những chứng cứ khác rửa tội cho Nam An vương, chắc hẳn hung thủ sẽ lưu lại đầu mối khác.”

“Thần lĩnh chỉ.”

Hình bộ thượng thư đáy lòng khẽ run, nếu như không thể cởi bỏ tội danh cho Nam An vương, chỉ sợ chức Hình bộ thượng thư của hắn cũng chấm dứt, nhưng nếu phải tìm được chứng cứ khác, chỉ sợ rất khó, hiện trường hung án, bị người ta phá hủy, rất khó tìm ra chứng cứ, sáng sớm hôm nay, hắn vừa nhận được tin tức, liền dẫn người thăm dò một lần, không phát hiện đầu mối quan trọng nào nữa.

“Được rồi, nếu không có những chuyện khác, đều đi xuống đi.”

“Chúng thần lĩnh chỉ, ” mọi người cáo an lui ra, kia Sở Phong Ngọc cuối cùng thủy chung cũng không nói gì, hiện tại hoàng thượng một lòng thầm nghĩ vì Nam An vương rở bỏ tội danh, nếu như hắn nói thêm cái gì, chỉ sợ không được tốt, vì thế vẫn là lấy tịnh chế động đi.

Bên ngoài cửa điện, mọi người còn chưa rời đi, thì thấy hai nhuyễn kiệu vội vã qua đây, cỗ kiệu dừng lại, liền có cung nữ tiến lên nhấc rèm.

Ánh dương chiết vao phát ra vạn đạo tia sáng, hai bóng dáng xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt mọi người, đúng là hoàng hậu nương nương cùng Tinh Trúc công chúa.

Mấy vị đại thần không dám chậm trễ, nhanh chóng bước lên phía trước thỉnh an hoàng hậu cùng công chúa.

“Chúng thần tham kiến hoàng hậu nương nương, công chúa thiên thiên tuế.”

Mộc Thanh Dao khẽ vung tay, nhàn nhạt lên tiếng: “Tất cả đứng lên đi, ” đợi được mọi người đứng dậy, liếc mắt một cái liền nhìn thấy thừa tướng phụ thân vẻ mặt thần sắc lo lắng đứng ở phía trước, không khỏi gì liến tiến lên hai bước, hành lễ: “Nữ nhi tham kiến phụ thân.”