Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 68-3




Mộc Thanh Dao vẻ mặt không vui, ngước mắt nhìn Mạc Sầu cùng Mai Tâm đang đứng cạnh giường trong tẩm cung, bất đắc dĩ vươn tay, thực sự là không có biện pháp đối với nha đầu này, không nghĩ tới Nam An vương luôn luôn xem nữ nhân như y phục lại đối với hoàng muội này thương yêu đến vậy, bằng không Tinh Trúc sẽ không đau lòng như thế.

Mai Tâm vội vàng đưa khăn lau mặt đến, Mộc Thanh Dao liền nhận lấy, thay Tinh Trúc lau khô mặt, vô lực hừ nhẹ.

“Được rồi, ngươi cũng đừng khóc nữa, ta giúp ngươi suy nghĩ một chút biện pháp là được, thực sự là chịu không nổi ngươi.”

“Cám ơn hoàng tẩu, cám ơn hoàng tẩu, ta biết ngươi nhất định có biện pháp, ” Mộ Dung Tinh Trúc vừa nghe Mộc Thanh Dao nhận lời, lập tức tiếp nhận khăn lau nước mắt, thanh âm liên tục mở miệng, sáng sớm hôm nay khi nàng biết được chuyện này, tinh thần liền luống cuống, xảy ra chuyện lớn như vậy, người nàng yêu thương nhất là hoàng huynh, thứ hai là Tam hoàng huynh, hai người bọn họ đều rất yêu thương nàng, nếu như Tam hoàng huynh xảy ra chuyện, hoàng huynh cũng sẽ khổ sở, thế nhưng nàng tìm không được người hỗ trợ, hình ảnh hiện ra trước tiên trong đầu chính là hoàng tẩu, cho nên mới phải đã chạy tới tìm nàng ấy, trực giác cho nàng biết hoàng tẩu sẽ giúp nàng, tuy rằng thái độ làm người của hoàng tẩu lạnh lùng, nhưng nàng lại thấy được đều mà người thường không thấy, thật ra hoàng tẩu là một người nhân từ …

Mộc Thanh Dao nhìn nha đầu kia ánh mắt dò xét, vươn tay xoa xoa đầu, đây đúng là một chuyện khó giải quyết, hiện tại có chứng nhân mục kích, phản cung cũng không phải dễ dàng như vậy, huống chi hắn rốt cuộc có trong sạch hay không vẫn chưa biết? Hơn nữa chuyện này phát sinh ở Biệt cung Huyền Nguyệt quốc, nếu như không giao phó cho rõ ràng, chỉ sợ Huyền Nguyệt cùng Đan Phượng nhất định khai chiến, đến lúc đó thì càng phiền toái…

“Mai Tâm, hầu hạ ta đứng lên.”

“Dạ, nương nương.”

Mai Tâm cùng Mạc Sầu một phải một trái tiến lên, hầu hạ chủ tử đứng dậy, trên thân bộ quần áo lụa màu trắng không bâu có thêu những đám mây xinh đẹp, rơi xuống váy dài màu hồng, hồng và trắng đi với nhau, đặc biệt chói mắt, lại hợp với mái tóc đen dài như mây, dễ dàng búi cao, ở giữa búi tóc cắm một cây trâm phượng hoàng, trên đầu phượng gắn trân châu, treo thêm kim tuyến tua cờ, tôn cho gương mặt trắng mịn thêm vẻ nhẹ nhàng phơi phới, thực sự là mãn trì xuân sắc đến, tựa như tiên tử đạp kim quang

“Nương nương, Y Vân sáng sớm đã ở ngoài cung chờ? Có muốn vừa dùng bữa vừa nghe nàng bẩm báo một chút.

Mạc Sầu nhẹ giọng xin chỉ thị, đây là chuyện mà nương nương hôm qua giao cho Y Vân đi làm, nha đầu kia một đêm không ngủ, còn đang chờ bên ngoài tẩm cung, Mộc Thanh Dao đem tầm mắt từ trong gương đồng thu hồi lại, gật đầu một cái: “Được, đợi một lúc dùng đồ ăn sáng, sau đó kêu nàng bẩm báo một chút đi.”

“Dạ, nương nương.”

Mạc Sầu lĩnh mệnh lui qua một bên, công chúa Mộ Dung Tinh Trúc vẫn đứng ở phía sau Mộc Thanh Dao nhìn hoàng tẩu bộ dạng không nhanh không chậm, lòng lại nóng như lửa đốt, nhưng cũng không dám thúc giục nàng, lúc này nghe nói hoàng tẩu còn có việc muốn hỏi người khác, rốt cuộc nhịn không được kêu lên.

“Hoàng tẩu, Tam hoàng huynh còn bị nhốt ở trong ngục đó?”

“Vậy thì thế nào? Mới bị giam có một ngày không chết người đâu, Hình bộ không có ý chỉ của hoàng huynh ngươi, dám động đến Tam hoàng huynh sao? Chỉ trong chốc lát thì hắn có thể chịu bao nhiêu tội chứ?”

Mộc Thanh Dao nói xong liền đi ra ngoài, Mộ Dung Tinh Trúc cứng họng nhìn bóng dáng nhẹ nhàng đi xa, sâu sắc nhận thức được một việc, nữ nhân trước mắt hết sức thù dai, vì thế hoàng huynh, ngươi ngàn vạn lần chớ chọc đến nàng mới tốt, bằng không tuyệt đối không có ngày tốt lành…

Mộ Dung Tinh Trúc thấy bóng dáng phía trước mau chóng biến mất, vội vàng đuổi theo.

Thiên điện, Phượng Loan cung

Yên tĩnh tiêu điều, nơi này là chỗ Mộc Thanh Dao bình thường dùng bữa và xử lý một ít chuyện vặt, lúc này ở giữa Thiên điện người đang quỳ, là cung nữ Y Vân, Mai Tâm cùng Mạc Sầu đứng ở bên người Mộc Thanh Dao hầu hạ nàng dùng đồ ăn sáng, mà công chúa Mộ Dung Tinh Trúc mang nét mặt đau khổ ngồi đối diện Mộc Thanh Dao, giống như thật bình tĩnh nhìn chằm chằm hoàng tẩu.

Mộc Thanh Dao giả vờ như không thấy được ánh mắt của nàng, nhàn nhạt lên tiếng: “Tinh Trúc, nhìn ngươi gầy thành bộ dáng gì nữa, ăn một ít đi.”

“Ta ăn không vô, ” nha đầu kia gục đầu xuống, nhìn thấy nước mắt lại tràn lan, Mộc Thanh Dao vội vàng nhấc tay: “Coi như ta không có hỏi, ngươi đừng khóc nữa, ánh mắt đều hồng giống như một con thỏ, xem như ta sợ ngươi, chờ ta xử lý xong chuyện này, liền đi qua đó xem, được không?”

Mộ Dung Tinh Trúc cuối cùng cũng gật đầu thoả mãn, không nói cái gì nữa, cùng nhau nhìn phía giữa đại điện.

Mộc Thanh Dao một bên dùng đồ ăn sáng một bên hỏi thăm Y Vân đang quỳ: “Hôm qua ban đêm ngươi đã điều tra ra, là người nào ra khỏi Phượng Loan cung?”

Y Vân run lên một chút, sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt chăm chú nhìn ngoài cửa điện, dường như nơi đó có người nhìn, sau đó cẩn thận gật đầu: “Dạ, nô tỳ điều tra ra, chỉ có hai người đi ra ngoài, một người nô tỳ đã chứng thực qua, không có gì khả nghi, nàng hôm qua bị tiêu chảy, đi tiểu đêm, một người kêu tiểu Thu, nô tỳ không dám kiểm tra, vì nàng là thủ hạ của nữ quan Hoạ Mi Phượng Loan cung, bình thường trong cung chuyện tình lớn nhỏ đều được liệt kê vào sổ ở trên tay của nàng, vì thế nô tỳ không biết nàng ta hôm qua đã đi đâu?”

“Hoạ Mi?” Mộc Thanh Dao sắc mặt lạnh lẽo, động tác dừng lại, nữ nhân kia quả nhiên có chuyện, nàng chân trước vừa đi, nàng ta chân sau liền phái người truyền tin cho thái hậu nương nương, nàng thế nào lại cho phép người như vậy ở lại Phượng Loan cung để làm loạn? Đáng hận, ánh mắt đột nhiên băng lãnh xuống, hướng ra phía ngoài kêu một tiếng: “Người đến.”

Ngoài cửa Thiên điện lập tức đi tới mấy người thái giám cùng cung nữ, cẩn thận liếc Y Vân đang quỳ gối ở giữa một cái, cuối cùng cung kính mở miệng.

“Nương nương chuyện gì phân phó?”

“Lập tức đem Đại cung nữ tiểu Thu đem đến dây cho bản cung” Mộc Thanh Dao thanh âm vừa rơi xuống, thái giám cùng cung nữ chần chờ một chút, tựa hồ có chút sợ hãi, Mộc Thanh Dao quanh thân nổi lên băng lãnh, sắc mặt âm ngao, xem ra những cung nữ cùng thái giám này đều e ngại Hoạ Mi, biết nàng ra là người của thái hậu, lúc này đây nàng nhất định phải giết gà dọa khỉ, bằng không những người này căn bản cũng không rõ ràng lắm ai mới là chủ tử Phượng Loan cung.

“Còn không mau đi, đồ đần độn, không nghe thấy hoàng hậu nói sao?”

Công chúa Mộ Dung Tinh Trúc căm tức đứng lên nhìn hạ thủ nô tài liên can đang đứng thẳng, sắc mặt xấu xí đến cực điểm, nàng là ước gì lập tức xử lý xong việc này, còn đi cứu Tam hoàng huynh,… bọn ngu ngốc này còn ở đó quấy rầy.

Bên dưới thái giám cùng cung nữ vừa nghe thấy lời công chúa, đâu còn dám nói thêm cái gì, hoàng hậu vốn đã lợi hại, thêm tiểu công chúa, bọn họ dù có bao nhiêu cái đầu cũng không đủ trãm, không dám chần chừ nữa, lập tức lĩnh mệnh chạy vội ra ngoài.

Trên đại điện vắng vẻ, trong không khí tràn ngập dòng khí lạnh lẽo, Mộc Thanh Dao quanh thân bao phủ giá lạnh tựa như băng hàn, một chút ăn uống cũng không có, phất tay ý bảo đem đồ ăn sáng dọn xuống, Mai Tâm vội vàng động tay đem mọi thứ trên bàn thu dọn sạch sẽ, lo lắng liếc nhìn nương nương một cái, nương nương chưa từng cái gì đâu, xem ra lần này tức giận không nhỏ, tuyệt đối sẽ không tha nữ  ác nhân này.

Không mất bao lâu, thì tiểu Thu bị thái giám cùng cung nữ lôi vào, vẻ mặt xấu xí giận dữ trừng mắt mấy người kéo mình, trong miệng còn đang phát ra lời cảnh cáo tàn nhẫn.

“Các ngươi thật to gan, cũng dám đối với ta động tay động chân, xem ta như thế nào thu thập các ngươi?

Thiên điện, Mộc Thanh Dao ngồi ở chỗ cao lạnh lùng liếc mắt nhìn tiểu Thu đang bị lôi kéo, một cung nữ mà dám làm trò này trước mặt hoàng hậu, kiêu ngạo răn dạy thái giám cùng cung nữ khác, lại còn một bên thở phì phò một bên mắng chửi, mắng xong tựa hồ nhớ lại nương nương ở đây, nên ùm một tiếng quỳ xuống, vẻ mặt ủy khuất mở miệng.

“Hoàng hậu nương nương, ngươi cần phải làm chủ cho nô tỳ a, nô tỳ luôn luôn trung thành và tận tâm, không nghĩ tới những người này lại dám đối đãi với nô tỳ như vậy, nô tỳ không biết đã làm sai chuyện gì?”

Nha đầu kia đánh đòn phủ đầu trước, quả nhiên là người sống lâu trong cung, tâm kế thật thâm hậu, bất quá dám ở trước mặt nàng chơi trò tâm lý, thực sự là muốn chết, Mộc Thanh Dao đôi mắt đen u ám hơn, cáng nhuộm sát khí thị máu, âm trầm mở miệng.

“Ngươi tên là tiểu Thu, là bản cung kêu bọn họ mang ngươi tới đây, bản cung thầm nghĩ muốn hỏi ngươi, đêm hôm qua ngươi đi nơi nào?”

“Ta?” Tiểu Thu rất nhanh ngẩng đầu, ánh mắt giảo hoạt bỗng giật mình, vội vàng mở miệng: “Bẩm hoàng hậu nương nương, nô tỳ vẫn ở trong phòng ngủ, không đi ra ngoài, mọi người đều biết nô tỳ một mình ở một gian phòng, vì thế người khác không thấy được nô tỳ cũng rất bình thường.”

“Tốt, thật là miệng lưỡi bén nhọn rất lợi hại, đợi một lúc bản cung muốn nhìn ngươi có thể chịu đựng được hay không ” thanh âm lạnh lẽo lăng hàn vang lên, tiểu Thu sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn về phía chỗ ngồi của hoàng hậu, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp lúc trước của hoàng hậu lúc này bao phủ ánh sáng bí hiểm, âm u kinh khủng, làm cho người ta nhịn không được run lên, chẳng lẽ việc hôm qua nàng làm, nương nương đã biết, điều này sao có thể? Tiểu Thu nghi hoặc, vội vàng mở miệng: “Nô tỳ không dám làm sai cái gì a, nương nương tại sao lại muốn trừng phạt nô tỳ?”

“Y Vân, nói cho nàng ta biết buổi tối hôm qua nàng có ở hay không trong phòng của mình?”

“Dạ, nương nương, ” Y Vân đầu tiên là sợ sệt run lên một cái, bởi vì từ trước cho tới nay nàng đều làm việc dưới uy quyền của tiểu Thu, trực giác phút đầu liền có chút sợ nàng, thế nhưng sau khi khắc phục được tâm lý cản trở, cũng không cảm thấy nàng ta có gì đáng sợ, chỉ bất quá là một cung nữ đang thời được sủng ái mà thôi, nhưng lại ỷ thế hiếp người.

“Buổi tối hôm qua, nô tỳ phụng khẩu dụ của nương nương, tra xét toàn bộ gian phòng, chỉ có tiểu Thu là không ở trong phòng.”

Tiểu Thu vừa nghe Y Vân nói, sắc mặt đại biến, khó coi trừng về phía nha đầu bên người, hận không thể ăn nàng để giải hận, giỏi cho ngươi Y Vân, dám chọc ta, xem ta sau có thu thập ngươi hay không, ánh mắt vừa chuyển động, rất nhanh dập đầu: “Nương nương minh giám, nô tỳ là đau bụng, ra ngoài đi nhà xí, hy vọng nương nương minh xét.”

Đôi lông mài xinh đẹp tuyệt trần của Mộc Thanh Dao vắt lên, mâu quang sắc bén tựa như lợi kiếm bay ra ngoài, nhìn chằm chằm tiểu Thu, xem ra nha đầu kia là không tính cung khai, nàng cũng không có khí lực cùng nàng ta phát thiện tâm, lập tức sắc mặt trầm xuống, lăng hàn mệnh lệnh: “Người đến, truyền mama chưởng hình cho ta, đem cung hình chăm sóc, ta muốn nhìn một chút là miệng của nàng cứng rắn, hay là hình cụ lợi hại?”

_________________