Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 65-3




“Tốt, nếu hoàng thượng yêu thương ai gia, như vậy ai gia vứt bỏ phần vướn bận này, mưu cầu an nhàn” thái hậu trấn định nỗi lòng, chậm rãi mở miệng, dù cho không có phượng tỳ thì thế nào, trong hoàng cung, vẫn do nàng định đoạt, bất quá nàng phải nhanh một chút diệt trừ nữ nhân này, về phần hoàng thượng? Thái hậu trong lòng lại hiện lên sát ý…

“Tiểu Lý tử.”

Đứng ở một bên cung điện, Lý công công kinh hãi đảm chiến cất bước tiến vào, hai cái chân hắn đều mềm nhũn, vừa rồi trên đại điện đã trải qua một cuộc chiến tranh không đổ máu, hiện tại xem ra thái hậu nương nương đánh sai một nước cờ, vốn định dạy dỗ hoàng hậu nương nương một chút, ai ngờ không chỉ bị hoàng hậu nương nương giáo huấn lại, còn phải mất luôn phượng tỳ, điều này đúng là trộm gà không thành còn mất đi nắm gạo*.

(*) Nguyên văn:  giá chân thị bồi phu nhân hựu chiết binh. Mình thấy ý nghĩa cũng tương tự, nên dùng câu trên để thay thế mọi người sẽ dễ hiểu hơn.

“Tiểu nhân ở đây.”

“Lập tức đem phượng tỳ lấy ra giao cho hoàng hậu, ” thái hậu nương nương phân phó xong, chậm rãi đứng dậy nhìn xuống: “Hoàng nhi, ai gia mệt mỏi, quay về tẩm cung nghỉ ngơi.”

“Mẫu hậu cẩn thận thân thể, thấy ở đâu khó chịu, lập tức gọi ngự y qua đây” Mộ Dung Lưu Tôn quan tâm tiễn thái hậu nương nương, đứng ở đối diện của hắn Mộc Thanh Dao trề miệng một chút, thầm nói, nam nhân này giả vờ làm người tốt.

Hai cung nữ lập tức tiến lên nâng dậy thái hậu, chỉ thấy nàng bước đi không ổn, hô hấp dồn dập, rất hiển nhiên là bị tức giận không nhẹ, Như Âm công chúa cũng cùng thái hậu đi vào tẩm cung.

Trên đại điện, Lý công công chạy nhanh đi lấy lấy phượng tỳ, thứ này cho tới nay đều là hắn cất, thái hậu nương nương nắm giữ hơn mười năm, lần này vì con liền mất đi phượng tỳ, trong lòng có thể nào không hận, sợ rằng sau chuyện này hậu cung sẽ dậy lên một phen tinh phong huyết vũ, chẳng lẻ muốn tái hiện lại chuyện của mười mấy năm trước, Lý công công chỉ cảm thấy khiếp sợ không thôi, hắn tuy rằng cũng chưa từng tận mắt thấy những chuyện phát sinh năm đó, nhưng sự tình đại khái vẫn là biết một chút, bất quá có mấy lời nên để ở trong bụng sẽ tốt hơn…

Ở đại điện, một đôi Đế hậu, xa xa nhìn nhau, trong mắt có mạch nước ngầm tuôn ra, dao động lạ lùng.

Mạc Sầu cùng Mai Tâm lập tức cơ trí lui ra ngoài, tiện thể đem thái giám cùng cung nữ trong đại điện đều lui xuống, chỉ để lại hoàng thượng cùng hoàng hậu một mình ở đó.

Mộ Dung Lưu Tôn thân hình cao lớn chậm rãi bước đi thong thả đến bên người Mộc Thanh Dao, đối với biểu hiện hôm nay của nữ nhân này, hắn tương đối hài lòng, khóe môi nở ra nụ cười mê người: “Hoàng hậu, hôm nay biểu hiện không tệ.”

“Tạ ơn hoàng thượng khen ngợi, ” Mộc Thanh Dao đôi mắt lạnh lùng nhìn lên, tất cả chuyện này không phải đều là hắn tạo thành sao, nàng căn bản không có ý định tham gia cuộc tranh đấu mờ ám trong cung cấm này, nhưng bây giờ đã lún sâu trong đó rồi.

“Hoàng hậu hình như không vui.”

Mộ Dung Lưu Tôn khóe môi hàm chứa nụ cười, cúi người xuống gần sát Mộc Thanh Dao, mùi hương nhàn nhạt như có như không lượn lờ ở trong đại điện, Mộc Thanh Dao bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, không lùi không lui, đôi mắt đen phân minh hiện lên những mũi nhọn lạnh lẽo, nàng cất tiếng nói, trong miệng lộ ra hàm răng trắng như ngọc.

“Hoàng thượng tâm tình dường như rất tốt.”

Ha ha, tiếng cười vang lên khắp đại điện, Mộ Dung Lưu Tôn đứng thẳng người, trên mặt tuấn mỹ một điểm nhiệt độ cũng không có, nụ cười không mang theo sự ấm áp đến bên người hắn, ngược lại còn dâng lên thị huyết tàn bạo, lạnh lùng yếu ớt nhìn giữa không trung, thật lâu mới quay đầu ngóng nhìn Mộc Thanh Dao, trong đáy mắt có dòng nước đau xót chảy qua làm cho người ta đau lòng khi nhìn thấy.

“Ngươi nói trẫm cao hứng sao?”

Mộc Thanh Dao có trong nháy mắt hoảng hốt, không nghĩ tới một hoàng đế cũng có việc làm hắn đau lòng, đến tột cùng là cái gì đây? Có thể trong nội tâm của nam nhân cuồng vọng bá đạo này bị khiếm khuyết, hai người ai cũng không nói thêm lời nào, ánh dương quang từ ngoài cửa đại điện chiếu vào, một đôi nam nữ tuyệt sắc được ánh nắng bao phủ toàn bộ, thật đúng là đôi do trời đất tạo nên, khiến người không dám tùy tiện kinh động đến bọn họ.

Lý công công trong tay cầm phượng tỳ đi tới, theo phía sau là A Cửu công công, Mạc Sầu cùng Mai Tâm, còn có mấy người tiểu cung nữ, tất cả mọi người ở trong nháy mắt đứng ngây dại, hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương thật đẹp quá, đứng chung một chỗ, cũng làm cho người khó thở.

“Hoàng thượng?”

A Cửu khẽ gọi, Mộ Dung Lưu Tôn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cặp mắt đen trong suốt loang loáng sóng nước dồn dập, khóe môi nhất câu, thanh âm cứng rắn lạnh lùng vang lên: “Trở về thượng thư phòng.”

“Dạ, hoàng thượng, ” A Cửu vội vàng đáp lại, thật hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, tại sao phải gọi lớn tiếng như vậy, vừa rồi hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương rõ ràng tình cảm nồng nàng nhìn nhau, mình lại phá hỏng, thảo nào hoàng thượng sắc mặt không tốt lắm, nhất định là tức giận hắn cắt đứt đi chuyện tốt của mình, A Cửu một phen suy đoán, sắc mặt tái nhợt theo sát bóng dáng cao lớn phía trước, rời khỏi Quảng Dương cung.

Hoàng thượng đi rồi, Lý công công vẫn còn ngây người chợt tỉnh lại, vội vàng cung kính dâng phượng tỳ, phượng tỳ đặt ở trong hộp gấm hoa lệ, chỉ là một cái hộp, đã xa xỉ đến cực điểm, nó được điêu khắc từ gỗ lê hương mà thành, trên nắp hộp khảm nạm đá ru-bi.

“Hoàng hậu nương nương, phượng tỳ ở đây.”

Mộc Thanh Dao đưa tay nhận lấy, trước tiên xem xét cái hộp, sau đó mở ra, chỉ thấy phượng tỳ được đặt ngay ngắn ở trong hộp, dùng bạch ngọc thượng đẳng của thiên nhiên, điêu khắc thành hình phượng hoàng, Mộc Thanh Dao cầm ở trong tay thưởng thức, trơn bóng nhẵn nhụi như da thịt trẻ con, chất ngọc óng ánh trong suốt, khi ánh nắng từ ngoài cửa điện chiếu vào nó, giống như có nước lăn tăng chảy qua, quả nhiên là đồ tốt, thảo nào nhiều người tranh giành như vậy.

“Mạc Sầu, tiếp nhận, chúng ta trở về.”

“Dạ, nương nương.”

Mạc Sầu đưa tay ra nhận đồ, sau đó cất đi, cùng chủ tử rời khỏi Quảng Dương cung.

Ngoài cửa cung, thái giám cùng cung nữ đều cẩn thận mở miệng: “Cung tiễn hoàng hậu nương nương.”

Những chuyện xảy ra ở nơi này, toàn bộ Quảng Dương cung người nào cũng biết hoàng hậu nương nương không phải kẻ bình thường, chắc là qua không bao lâu, toàn bộ hậu cung cũng sẽ biết.

Trước đây ở trong cung có một thái hậu nương nương như sói như hổ, bây giờ lại thêm một hoàng hậu nương nương khôn khéo cơ trí, thái giám cùng cung nữ chỉ cảm thấy tương lai một mảnh u tối…

Quảng Dương cung, trong tẩm cung.

Lý công công rón rén đi vào, cẩn thận bẩm báo: “Thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương đi rồi.”

Thái hậu nương nương vốn đang nghiêng người dựa vào bên giường nhắm mắt dưỡng thần, vừa nghe đến Lý công công nói, sắc mặt xanh biếc, xoay mình ngồi thẳng dậy, lửa giận vạn trượng đưa tay lên hất bể trà cụ đặt ở trên bàn trà, loảng xoảng một trận tiếng vang, một đống hỗn độn đầy đất, Lý công công sắc mặt lộ rõ sợ hãi, ùm một tiếng quỳ xuống, liên thanh mở miệng.

“Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết.”

Như Âm công chúa vừa nhìn hình dáng Lý công công, nhớ tới chuyện hắn vừa đắc tội với nàng, không khỏi sinh thêm tức giận, xông lên liền cho Lý công công một cước, u ám hừ lạnh.

“Ngươi chính là đáng chết, đồ không ra hồn, thật sự đem phượng tỳ đưa cho nàng ta, ngươi là thứ bán chủ cầu vinh.” (TT: hai mẹ con kẻ này ác độc tàn bạo ghê, tội nghiệp mấy người hầu trong cung >_<)

“Tiểu nhân không có, tiểu nhân không có, ” Lý công công liên thanh cầu xin tha thứ, Như Âm công chúa kia đầu tiên là bị mẫu hậu đánh một bạt tai, lại bị hoàng hậu dạy dỗ, lúc này lửa giận đã bốc cao,  đâu còn để ý đến lời cầu xin tha thứ của hắn, vừa nhấc chân chuẩn bị đá xuống nữa, thì thái hậu đang ngồi ở trên giường, đột nhiên hét lớn.

“Đủ rồi, Như Âm.”