Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 54: Nữ nhân kia ta nhận




Mộ Dung Tinh Trúc vừa nghe đến phải rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hiện lên vẻ không vui, chu miệng lên, không cam lòng không muốn đi nên mở miệng.

“Ta thật vất vả ra tới đây, còn không có chơi cho đã đâu?”

“Chơi?” Mộc Thanh Dao cùng Hoa Ly Ca đồng thời mắt trợn trắng, trò chơi của nàng thật là đặc biệt a, nửa đêm đến nhà người ta giết người, đây cũng không phải là chuyện mà bất luận kẻ nào cũng tiếp nhận được, hơn nữa sắc trời đã không còn sớm, tất cả mọi người nên nghỉ ngơi, ai mà rảnh theo nàng chơi đùa a.

“Công chúa, ta muốn nghỉ ngơi.”

Mộc Thanh Dao khuôn mặt dễ nhìn lại lạnh lùng, quanh thân đều lạnh như nước băng hàn, tuy là có cái nóng của mùa hè, nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được một cỗ hơi thở lạnh lẽo thấm vào người, Mạc Sầu lập tức đi tới: “Tiểu thư, mời vào nghỉ ngơi đi.”

“Ừ ” Mộc Thanh Dao gật đầu, xoay người hướng phía sau bình phong đi đến, cũng không để ý tới trước cửa còn công chúa điện hạ, Hoa Ly Ca rất sợ công chúa đã làm ra chuyện lớn gì, nhưng khi hắn nhìn thấy trong tay nàng đang nghênh ngang mang một thanh bảo kiếm,đã hiểu được nàng tối nay đến nơi này làm gì?

“Công chúa, hoàng thượng làm cho thuộc hạ tới đón công chúa hồi cung, thỉnh công chúa đừng làm cho thuộc hạ khó xử.”

“Hoa Ly Ca? Ngươi?” Mộ Dung Tinh Trúc có chút giận, bất quá cũng không dám phát tác, bởi vì Hoa Ly Ca là phụng khẩu dụ của hoàng huynh tới, nếu như nàng không quay về, chỉ sợ hắn sẽ bức ép nàng mang trở về, nghĩ lại vẫn là ngoan ngoãn nghe lời thôi, bất quá Mộ Dung Tinh Trúc chưa quên Thanh Dao đã đi vòng qua bình phong nói.

“Lần sau ta lại tới tìm ngươi chơi nữa nhé.”

Trong phòng ngủ Mộc Thanh Dao làm như không có nghe thấy, nha đầu điên này, nàng mới mặc kệ nàng ta, tính tình khi vầy khi khác, lúc trước còn hùng hổ muốn giết nàng, chẳng bao lâu lại đem nàng làm bằng hữu, thật đúng là làm cho người ta đau đầu, bất quá ở trong cung có thể ít một kẻ thù đương nhiên là chuyện tốt, cho nên nàng cùng nàng ta tốt nhất là nước giếng không phạm nước sông, nếu như sau này nàng ta còn dám đến gây chuyện với nàng, Mộc Thanh Dao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng.

“Công chúa?”

Hoa Ly Ca thật muốn che miệng công chúa lại, nha đầu kia luôn luôn nghĩ gì làm nấy, có lẽ là bị hoàng thượng bảo hộ quá tốt nên tâm tư rất đơn thuần, tốt chính là tốt, xấu chính là xấu, chưa bao giờ biết quanh co lòng vòng.

“Được rồi, đi thôi.”

Mộ Dung Tinh Trúc phất phất tay, Hoa Ly Ca đưa tay lên ôm ở eo nhỏ nhắn của công chúa, tay kia đã nắm áo của Lam Y nhấc lên, thân thể hắn nhúng một cái biến mất trong màn đêm.

Ở phòng ngủ, Mạc Sầu đang giúp Thanh Dao xử lý tóc, Mai Tâm thì đứng ở một bên, nàng chợt nhớ tới chuyện vừa rồi của công chúa, không khỏi có chút sợ hãi, đó chính là công chúa a, nhưng tiểu thư lá gan cũng thật là lớn, ngay cả công chúa cũng mặc kệ.

“Tiểu thư, nghe nói trong cung có hai vị công chúa đó?”

Mai Tâm đem những tin tức nho nhỏ nghe được nói cho Thanh Dao: “Khuya hôm nay vị này, hẳn là Tinh Trúc công chúa, nghe nói nàng là thân sinh bào muội (em ruột cùng mẹ cùng cha) của hoàng thượng, người còn lại là do thái hậu sở sinh, cũng là muội muội của Bắc Tân vương, kêu Như Âm công chúa, nghe đồn Tinh Trúc công chúa thái độ làm người rất trượng nghĩa, còn Như Âm công chúa kia thế nhưng là một nhân vật lợi hại, tiểu thư sau này gặp Như Âm công chúa, cũng phải cẩn thận một chút.” (TT: hazz nghĩ tội nghiệp Dao tỷ lấy Tôn ca có một bà mẹ chồng ghẻ và một đám em chồng, trai còn đở hai đứa con gái thì….-_-)

Mộc Thanh Dao cũng không nhúc nhích, nhìn cổ sắc gương đồng trên bàn trang điểm, khóe môi hơi xả ra nụ cười, người ở trong kính liền trở nên phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp hàng vạn hàng nghìn lần, Mạc Sầu thấy thế cũng sửng sốt, chậm rãi mở miệng: “Tiểu thư thật xinh đẹp.”

“Đó là đương nhiên, tiểu thư là kinh thành đệ nhất mỹ nhân đấy.”

Mai Tâm đắc ý mở miệng, đây là chuyện mới nhất được lưu truyền rộng rãi như một giai thoại tại Lâm An thành, phủ thừa tướng mộc tam tiểu thư là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, hoàng thượng liếc mắt một cái đã bị chọn trúng, được tứ phong làm hoàng hậu.

Thanh Dao theo trong gương trừng mắt liếc Mai Tâm một cái: “Mai Tâm, gần đây có phải rãnh rỗi quá hay không.”

“Tiểu thư, mọi người đâu có nói sai, ” Mai Tâm chu miệng lên, vội vàng chuyển đổi trọng tâm câu chuyện: “Người nghe được nô tỳ nói sao? Như Âm công chúa cũng không phải là người tốt gì, tiểu thư sau khi tiến cung tốt nhất là cách xa nàng một chút.”

Như Âm công chúa? Mộc Thanh Dao thần sắc lãnh trầm xuống, đôi mắt sâu không lường được lành lạnh đáp lời: “Đã biết.”

Chỉ cần người khác không phạm đến nàng, trên cơ bản nàng sẽ không chọc người ta, nhưng nếu có người dám can đảm chọc tới trên đầu nàng, nàng tuyệt đối sẽ không làm cho họ dễ chịu.

“Ta mệt mỏi.”

Mộc Thanh Dao đứng lên đi tới bên giường, Mai Tâm cùng Mạc Sầu hầu hạ nàng nghỉ ngơi, hôm nay tiểu thư xác thực đã rất mệt mỏi, đầu tiên là bị cái nam nhân ghê tởm kia bắt đi, sau đó lại bị công chúa ám sát, thực sự là họa vô đơn chí, cũng may những chuyện nguy hiểm đó đều đã vượt qua.

Chẳng lẽ nguyên nhân là do gần đây không đi thắp hương sao? Mai Tâm lặng lẽ nói thầm, xem ra phải tìm một thời gian rỗi đi thắp hương cầu phúc mới được.

Hai nha đầu lặng lẽ lui ra ngoài, đêm càng ngày càng mờ…

Lưu Ly cung, đèn đuốc sáng trưng.

Ngồi ở trên cao là một nam tử hoa mỹ tôn quý, hàn băng bao phủ khuôn mặt quan ngọc chói mắt của hắn, quanh thân đè nén tức giận, lạnh nhạt liếc nhìn nữ tử đang quỳ.

“Mộ Dung Tinh Trúc, ngươi thật to gan, dám một mình rời cung.”

Mộ Dung Tinh Trúc ngẩng đầu nhìn hoàng huynh đang ngồi ở trên cao, hoàng huynh luôn luôn thương yêu nàng, nhưng giờ phút này đây hắn tựa hồ thực sự rất tức giận, trong đôi mắt đen đang tràn ngập những ngọn sóng ngầm to lớn sâu không lường được, đôi môi lạnh mỏng đang nhếch lên giận dữ.

“Hoàng huynh, Tinh Trúc biết sai rồi, hoàng huynh đừng tức giận.”

Mộ Dung Tinh Trúc nhu thuận mở miệng, cúi thấp đầu, trong đời nàng người quan trọng nhất trong lòng chính là hoàng huynh, từ nhỏ nàng chưa thấy qua mẫu hậu, là hoàng huynh luôn ở bên cạnh nàng, địa vị của hắn ở trong lòng nàng, giống như là bảo tàng quý báu nhất thế gian, bởi vì hắn trân quý nên nàng mới không thể chấp nhận việc hoàng huynh lập cái háo sắc nữ nhân kia làm hậu. Khi nghe được chuyện này nàng liền tức giận dị thường, trực giác cho nàng biết nữ nhân kia không xứng với hoàng huynh, nhưng buổi tối hôm nay khi nàng thấy nữ nhân kia, thì những lời đồn đại đó hoàn toàn không đúng, nữ nhân kia khi sinh ra đã có một loại ngạo khí, tựa như đám mây trên cao không ngừng tỏa xuống hồng quang, chói mắt mê người. Trong thiên hạ này người có thể hợp với hoàng huynh cũng chỉ có nữ nhân này.

Giờ khắc này, Mộ Dung Tinh Trúc bỗng nhiên chấp nhận Thanh Dao.

Cho đến thời điểm hiện nay thì nàng chỉ thấy có mỗi mình Mộc Thanh Dao là xứng đôi với hoàng huynh.

“Tinh Trúc, ngươi biết ngoài cung có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ ngươi không? Nếu như ngươi xảy ra chuyện gì, hoàng huynh làm thế nào để giao phó với mẫu hậu đây?”

Nam nhân thanh âm trầm thấp tiêu điều, hiếm thấy hắn bộc lộ sự lo lắng như vậy, trên mặt tuấn mỹ chợt lóe lên nỗi niềm tự trách rồi lặng lẽ biến mất.

Mộ Dung Tinh Trúc rất nhanh từ trên mặt đất đứng lên, sau cơn mưa trời lại sáng mà nàng chỉ biết hoàng huynh sẽ không vì nàng sinh sự mà tức giận, hắn chỉ là quá lo lắng cho nàng thôi.

“Hoàng huynh, sau này ta muốn ra ngoài, nhất định sẽ nói cho ngươi biết, ” tiểu nha đầu rất nhanh liền vọt tới chỗ ngồi trên cao, ôm cổ hoàng huynh của nàng làm nũng, Mộ Dung Lưu Tôn kiên cường lãnh khốc thoáng chốc mềm hoá một ít, tuy nhiên hắn cũng không có hoàn toàn tha thứ cho tiểu nha đầu này, lạnh lùng nhìn về phía Lam Y đang đứng ở một góc đại điện: “Lam Y, chủ tử ngươi làm ra loại chuyện thế này, ngươi khó có thể trốn tránh trách nhiệm, lui xuống lĩnh hai mươi hèo đi.”

“Không nên a, hoàng huynh, không liên quan Lam Y.”

Mộ Dung Tinh Trúc quá sợ hãi, vội vàng năn nỉ hoàng huynh, lần này thực sự không liên quan Lam Y, Lam Y đã năn nỉ nàng, nhưng nàng vẫn kiên trì muốn xuất cung đi, đáng thương cho Lam Y chỉ là một tiểu cung nữ, nào dám ngỗ nghịch với tiểu chủ tử của mình, chỉ có thể theo nàng cùng nhau đi đến phủ thừa tướng, vốn nàng cho rằng công chúa võ công không tệ, cho dù giết không được mộc tam tiểu thư, tốt xấu cũng hù dọa nàng ta sợ hãi, ai biết mộc tam tiểu thư bên người còn có nhân vật lợi hại như vậy.

Kết quả kẻ không may mắn dĩ nhiên là tiểu nha đầu nàng, Lam Y sắc mặt lúc xanh lúc trắng, vội vàng dập đầu: “Nô tỳ lĩnh chỉ.”

Hoàng thượng không có giết nàng đã coi là không tệ rồi, nếu như người bình thường, đêm nay sợ rằng khó thoát khỏi cái chết, hoàng thượng là nhìn mặt mũi của công chúa nên mới tha nàng một mạng.

“Không được, nếu như ngươi nói thêm nữa một câu, trẫm lập tức đem Lam Y giải xuống thiên lao.”

Mộ Dung Lưu Tôn hung tàn mở miệng, lúc này đây hắn không thể lại dung túng Tinh Trúc, hắn muốn cho nàng biết, nàng làm sai chuyện, sẽ liên lụy người bên cạnh, như vậy mới có thể nhớ kỹ giáo huấn, bằng không, hắn không biết nàng sẽ phạm vào sai lầm lớn nào nữa, hắn không hy vọng nàng có bất kỳ nguy hiểm gì.

“Hoàng huynh?”

A Cửu dẫn mấy người thái giám đi tới, nâng Lam Y lên rồi lui ra ngoài, Mộ Dung Tinh Trúc luôn luôn xem Lam Y như tỷ muội, lúc này nhìn thấy như vậy, trong lòng sinh ra tức giận, xoay mình đẩy hoàng huynh ra, oán hận mở miệng: “Hoàng huynh, ta ghét ngươi.”

Nói xong cũng không quay đầu lại chạy ra khỏi đại điện, bất quá khi chạy đến cửa thì thân thể đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn sang hắn, ánh sáng của dạ minh châu chiếu rọi vào mắt của nàng, trong con ngươi nước mắt đã lưng tròng, Mộ Dung Lưu Tôn giật mình, cũng không có phản ứng gì chỉ bình tĩnh nhìn nàng.

“Hoàng huynh, nữ nhân kia ta thừa nhận, ” nói xong quay đầu liền đi, Mộ Dung Lưu Tôn đôi mài hẹp dài nhướng lên, ánh sáng trong đôi mắt sâu u di động xẹt qua tia ngạc nhiên, Tinh Trúc thế nhưng thích Mộc Thanh Dao, nàng ngoại trừ thích hoàng huynh này, hình như chưa bao giờ thân cận người khác, dù là Lưu Chiêu, cũng là cùng nàng tiếp xúc rất lâu, nàng mới chấp nhận thân cận, không nghĩ tới nàng chỉ đi một lần, liền chấp nhận Mộc Thanh Dao, xem ra  sức quyến rũ của nữ nhân kia không phải chuyện đùa.

Có lẽ nàng thật là kỳ phượng như lời đồn.

“Người đâu, tiễn công chúa hồi Trường Lạc cung đi, ” thanh âm lăng hàn vang lên, lập tức có mấy người cung nữ lĩnh mệnh đuổi theo, Mộ Dung Lưu Tôn mâu quang sâu thẳm nhìn chằm chằm dạ minh châu trên cột đồng trong đại điện, thật lâu mới hướng ra phía ngoài kêu một tiếng: “Ly ca?”

Hoa Ly Ca lắc mình tiến đến, cung kính ôm quyền: “Hoàng thượng?”

“Lần trước đám người ám sát mộc tam tiểu thư là người thế nào?”

Hoàng thượng tiếng nói vừa dứt, Hoa Ly Ca thân thể cường tráng nhưng khuôn mặt lại hiện lên u ám, bất đắc dĩ thở dài: “Bẩm hoàng thượng, rõ ràng thuộc hạ đã phái người theo dõi bọn họ, thế nhưng chờ thuộc hạ đi đến nơi thì bọn họ dĩ nhiên biến mất không thấy tăm hơi.”

“Biến mất không thấy, ” Mộ Dung Lưu Tôn lập lại mấy chữ này, đang yên lành làm sao có thể biến mất không thấy? Điều đó chỉ có thể nói lên một việc, người đứng sau lưng chuyện này giấu diếm được sâu, làm cho người ta không kịp đề phòng, tốt, xem ra hắn phải càng thêm cẩn thận mới được, thậm chí có người dám không để hắn vào trong mắt, chuyện này càng chứng mình được đối thủ ẩn mình kia vô cùng lợi hại.

“Tốt, đi xuống đi, gần nhất lưu ý hướng đi của công chúa, không cho phép nàng một mình xuất cung.” Mộ Dung Lưu Tôn mệnh lệnh lạnh lẽo rơi xuống, hắn không lo lắng những chuyện mưa gió cuồng bạo sắp đến, bởi vì hắn sớm đã bắt đầu bố cục, nhưng hắn không muốn đem Tinh Trúc kéo vào đó, nên nàng càng không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn được.

“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh, ” Hoa Ly Ca nhận lệnh rời đi…