Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 147-3




Lăng Tình tự thấy lấy cái cớ này rất tốt, kỳ thực hắn mới không gì lạ gì lễ vật đâu, thân là thái tử đương triều, vật gì mà hắn không có a, hắn chỉ muốn gặp mẫu hậu, cho nên mới mượn cớ, Thanh Dao làm sao không biết, nên nàng vươn tay bóp gò má trên mặt của hắn, thương yêu mở miệng.

“Ngươi a…”

Huyền đế ở bên cạnh cũng không có nói gì, hôm nay tính tình hắn đặc biệt tốt, nên hướng ra ngoài đình kêu một tiếng: “Người đến, đem lễ vật đưa cho thái tử trình lên đây.”

“Dạ, hoàng thượng.”

Thái giám đem lễ vật trình lên, đó là một hộp gấm hoa lệ, Thanh Dao liền nhận lấy, đích tay mở ra, là một cái mão đội đầu kim quan hoa lệ, hào quang ánh sáng bắn ra bốn phía, sinh động rực rỡ, Thanh Dao lấy ra, kéo Lăng Tình qua rồi đích thân đội cho hắn.

“Thích không?”

“Cám ơn phụ hoàng cùng mẫu hậu.” Lăng Tình nhu thuận mở miệng, hắn ở trước mặt mẫu hậu luôn luôn rất nhu thuận, không giống như ở trước mặt người khác luôn luôn lạnh lẽo.

Mắt thấy sắc trời đã không còn sớm, Thanh Dao đưa mắt nhìn Lưu Tôn một cái, ý cười tràn ra cả khóe môi: “Đi thôi, khách nhân đều đã tới, sao chúng ta có thể ở nơi này chứ.”

“Đi.”

Ba người trở lại Phượng Loan cung, khách nhân quả nhiên đã tới, vì các nàng không có mở yến tiệc lớn để đãi tân khách, nên chỉ có một ít người quen đến, công chúa Mộ Dung Tinh Trúc cùng phò mã Hoa Ly Ca, phu phụ Mộc Thanh Châu, mà Mộc Thanh Hương cũng đã tìm được giai tế, cuối cùng là Nam An vương và Nam An vương phi, Nam An vương phi chính là Nguyễn Tiểu Liên, đôi này, Thanh Dao phải mất thật lớn công sức mới làm cho hai người họ đến với nhau, hiện tại họ cũng rất ân ái, không nghĩ tới nàng cùng Nguyễn Tiểu Liên còn có một tầng quan hệ sâu xa khác, thì ra Nguyễn Tiểu Liên chính là muội muội của minh chủ võ lâm Nguyễn Tử Hạo ở Duy Thành, mà phu nhân của Nguyễn Tử Hạo, lại chính là Tố Ca di nương, bởi vì tầng quan hệ này, nên hai người càng cảm thấy thân thiết.

Trên đại điện rực rỡ, tiếng nói cười không ngừng vang lên, mỗi người đều rất vui vẻ, trên mặt luôn lộ ý cười, mấy người lớn các nàng thì chụm lại một đám với nhau để nói chuyện, còn tiểu hài tử thì đùa giởn thành một đoàn, thái tử Lăng Tình hiếm khi lắm mới được cùng nhi tử  của Mộc Thanh Châu chơi với nhau.

Mạc Sầu cùng Băng Tiêu cũng đều gả ra ngoài, Mạc Sầu thì được phong làm An Bình quận chúa gả đến đất phong vương, mà Băng Tiêu lại gả cho một võ tướng bình thường, bất quá cuộc sống cũng rất hạnh phúc, thời gian có thể lắng lọng lại, làm cho người ta khi đàn một khúc nhiệt huyết hùng ca đều rung động đến tâm can, ai mà không có thời thanh xuân tuổi trẻ, ai mà không từng có lòng can đảm cùng nhiệt huyết, cùng lý tưởng hào hùng rung chuyển sơn hà…

Ngày thứ hai, hoàng cung truyền đến một tiếng kêu hoảng sợ.

“Công chúa, không xong, nương nương không thấy đâu, chỉ để lại một phong thư.”

Mộ Dung Thấm Ngư mở to hai mắt có vẻ khó tin, sau đó rất nhanh tiếp nhận thư, trong thư, mẫu hậu ngọt như mật nhắn lại: “Tiểu Ngư nhi, mẫu hậu cùng phụ hoàng đi hưởng tuần trăng mật, ngươi hảo hảo chiếu cố hoàng đệ nhé, lúc trở về mẫu hậu sẽ tặng cho ngươi một đại lễ.”

Câu nói cuối cùng, làm cho tóc gáy của Mộ Dung Thấm Ngư dựng thẳng, rùng mình, nàng nghĩ như thế nào cũng đều có cảm giác bất an.

Thái tử Mộ Dung Lăng Tình cũng nhận được tin tức, nên giống như một trận gió xông tới, hướng về phía Mộ Dung Thấm Ngư thét chói tai: “Mẫu hậu đâu, mẫu hậu đâu?”

Tiểu Ngư nhi chầm chậm nhìn lướt qua Lăng Tình một cái, xem ra ý của mẫu hậu là muốn để Lăng Tình học cách độc lập, vì thế nàng không nhanh không chậm mở miệng: “Bọn họ đi du đãng giang hồ rồi, ngươi liền tỉnh tâm lại đi.”

Tiểu Ngư nhi nói xong, làm bộ không thấy được sắc mặt của đệ đệ khó coi, nàng xoay người đi ra ngoài, trên đại điện Mộ Dung Lăng Tình tức giận kêu lên: “Mẫu hậu!”

Trong lúc đó tại một nơi non xanh nước biếc, trên lưng hai con tuấn mã toàn thân tuyết trắng, là hai người thiên tư tuyệt sắc chậm rãi biến mất ở trong phạm vi tầm nhìn, nhàn vân dã hạc, thần tiên bầu bạn, thỉnh thoảng trên không trung còn truyền đến dư âm như có như không.

“Nàng nói tặng cho Tiểu Ngư nhi một đại lễ, là cái gì vậy?”

“Đến lúc đó sẽ biết.”

“Là cái gì, nói cho trẫm biết đi?” Lòng hiếu kỳ của hắn đã hoàn toàn bị khơi lên.

“Là một người nam nhân.” nói xong liền cất lên tiếng cười đường hoàng không bị cản trở, dư âm biến mất ở trong làn gió, và ánh dương quang vẫn tuyệt đẹp như cũ, trời rất xanh, mây rất trắng, cùng hạnh phúc tràn ngập ở trong không khí…

HOÀN