Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 139-1: Giận đánh chúng phi




Dưới ánh đèn bên trong tẩm cung, Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu rất nhanh tiêu sái đến bên cạnh Thanh Dao, nhanh nhẹn vung lên tay áo rộng, mang đến một trận gió mát, thanh âm lạnh lẽo vang lên.

“Nương nương, tốt nhất hãy nhìn xem bên trong viết những thứ gì đi?”

Thanh Dao gật đầu, rất nhanh mở lá thư trong hộp gấm ra, chỉ thấy trong thư chữ viết đoan trang, rõ ràng viết xuống chuyện của hoàng thượng trước khi gặp nạn.

Nguyên lai lúc đầu.

Sau khi hoàng thượng ở Vô Tình cốc cùng Thanh Dao nói lời từ biệt, liền trực tiếp trở về hoàng cung, lần này trở về cung không giống với trước đây, hắn không có đi gặp Nam An vương trước, mà đi gặp Thục phi Tây Môn Tân Nguyệt trước, nói cho Tây Môn Tân Nguyệt biết trong lòng hắn chỉ có một mình Dao nhi, vì thế chuẩn bị đem Tây Môn Tân Nguyệt chỉ hôn cho Nam An vương, làm Nam An vương trắc phi.

Nhưng Tây Môn Tân Nguyệt vốn tâm cao khí ngạo, đừng nói là Nam An vương trắc phi, ngay cả Nam An vương phi, nàng ta cũng không cam lòng, không ngờ bây giờ chỉ là một trắc phi.

Ngày đó, trong cung của nàng kỳ thực ẩn dấu một người, chính là thái tử Thượng Quan Hạo của Vạn Hạc Quốc, Thượng Quan Hạo lúc đầu rơi nhai còn chưa chết, đợi đến lúc hắn quay lại, thì Vạn Hạc Quốc đã bị diệt, vì thế hắn lập tức đem suy nghĩ động tới người ở trong Huyền Nguyệt hoàng cung, bởi vì hắn biết, hoàng đế trong cung là giả.

Thế nhưng trong kế hoạch thiên y vô phùng này, còn cần một người hợp tác, vậy là hắn tìm đến Tây Môn Tân Nguyệt.

Nói cho nàng biết hoàng đế trong cung là giả, kết quả cuối cùng của nàng sẽ phải gả nhập vào Nam An vương phủ mà thôi.

Tây Môn Tân Nguyệt vốn không tin, ai ngờ khi hoàng đế trở lại liền cùng nàng nói đến việc này, cảnh này khiến nàng vô củng tức giận, dưới cơn nóng giận, liền cùng Thượng Quan Hạo cấu kết với nhau làm việc xấu.

Thượng Quan Hạo núp trong bóng tối, Mộ Dung Lưu Tôn ở ngoài sáng, quan trọng nhất là, lúc đó cả người hắn đang kích động, hắn nói cho Tây Môn Tân Nguyệt biết toàn bộ thể xác và tinh thần của hắn đều là của Dao nhi, nếu như nàng ở lại trong cung, chỉ uổng phí cả đời của nàng.

Trong cơn suy nghĩ kích động đó, sự mẫn tiệp của hắn bị hạ xuống thấp, mới làm cho Thượng Quan Hạo một kích đắc thủ.

Hắn ra tay giết Mộ Dung Lưu Tôn, sau đó mệnh lệnh cho thái giám Xây Dương cung, đem thi thể của hoàng thượng dìm vào hồ nhân tạo mà tiên hoàng đã xây cho Lý hoàng hậu, không ngờ hoàng thượng lúc đó cũng chưa chết, vẫn còn một hơi thở, khi bị tiểu thái giám mang đi vì lảo đảo nên trở nên chậm chạp, đúng lúc này A Cửu đi qua hồ nhân tạo, phát hiện động tác của mấy người tiểu thái giám, liền tiến lên điều tra, không nghĩ tới phát hiện hoàng đế bị hại, cũng may còn có một khẩu khí A Cửu lập tức giết mấy người thái giám kia, chuẩn bị đem hoàng đế bí mật mang đi, ai ngời cuối cùng Thục phi lại xuất hiện, bởi vì nàng ta không cam lòng, người nam nhân kia vĩ đại như trời thế lại chết dễ dàng như vậy.

Không ngờ cuối cùng nàng phát hiện được bí mật.

Cho nên trong lúc hoàng thượng còn một hơi thở liền bị Thục phi Tây Môn Tân Nguyệt mang đi.

Thanh Dao xem xong thư, sắc mặt bao phủ toàn mũi nhọn lạnh lẻo, cầm thư trong tay đưa tới cho Nam An vương Lưu Chiêu, đợi đến khi hắn cũng xem xong rồi, liền lạnh chìm mở miệng.

“Hiện tại hoàng thượng ở trên tay Tây Môn Tân Nguyệt, nhất thời không có nguy hiểm lớn, nếu nàng ta đã mang hắn đi thì kiên quyết không sẽ lập tức giết hắn, chẳng qua việc này nếu bị Thượng Quan Hạo biết, nhất định hắn sẽ diệt trừ hoàng thượng.”

“Ân, vì thế chúng ta nhất định phải mau chóng tìm được hoàng huynh.”

Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu, vừa nghĩ tới lúc trước kẻ nhốt mình vào đại lao cũng không phải huynh trưởng mình, trong lòng hận ý đã sớm không còn sót lại chút gì, còn nghĩ đến hoàng huynh lúc này phải chĩu khổ, thì lòng nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức tìm được hắn.

“Hoàng thượng ở trên tay Tây Môn Tân Nguyệt, chúng ta không nên kinh động nữ nhân kia, cũng không thể làm cho hoàng thượng hiện tại có chút cảnh giác, mặt khác, ngươi ở ngoài cung bí mật phái người lục soát, phàm là nơi của Tây Môn gia, đều phải mật thiết chú ý, trong cung có chúng ta sẽ chú ý Tây Môn Tân Nguyệt, cần phải mau chóng cứu hoàng thượng ra.”

“Dạ, nương nương.”

Nam An vương cung kính gật đầu, hắn ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt xinh đẹp duyên dáng của Thanh Dao, ánh mắt sâu u đềy hàn khí, trên mặt như phủ một tầng sa mỏng, xem ra trong lòng của nàng nhất định rất bị dày vò, hắn nhất định phải giúp đỡ nàng tìm được hoàng huynh.

“Ngươi trở về đi, cẩn thận một chút, việc này ngàn vạn lần không nên để cho người khác biết, để tránh khỏi lộ tiếng gió.”

“Dạ.”

Nam An vương lên tiếng trả lời, thân hình nhảy lên, bóng dáng màu đen hoà nhập trong bóng đêm, chớp mắt tựa như một trận gió nhẹ thổi qua, bốn phía yên lặng lại.

Thanh Dao cầm thư trong tay, đi tới bên cạnh giá cắm nến, đem thư đốt đi, ngọn lửa bén ra, rất nhanh mọc lên một luồng khói nhẹ, hóa thành tro tàn.

Bên ngoài tẩm cung, Tiểu Ngư nhi cùng Mạc Sầu đợi đến khi một điểm động tĩnh cũng không có, mới đi vào.

“Nương, làm sao bây giờ?”

Mấy người các nàng còn không biết chuyện vừa rồi có thái giám truyền tin tới đây, vì thế không biết tình huống, Thanh Dao ngẩng đầu lên quét nhìn vài người trước mặt, bình tĩnh lên tiếng: “Hoàng thượng hiện tại còn chưa chết, đang ở trong tay của Thục phi Tây Môn Tân Nguyệt, sau này chúng ta nhất định phải mật thiết lưu ý động tác của Tây Môn Tân Nguyệt, còn có mọi người ở Xây Dương cung.”

“Dạ.”

Mọi người đáp lời xong, Mạc Sầu đi tới, cung kính mở miệng: “Nương nương, đêm đã khuya, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Nghĩ đến tình cảnh hiện tại của hoàng thượng, Thanh Dao đâu ngủ được, nhưng nếu nàng ngủ không được, ngày mai nhìn vào sẽ thấy ánh mắt của nàng hồng hồng, tất nhiên sẽ bị người khác biết, đến lúc đó còn không biết sẽ sinh chuyện thế nào đây, hơn nữa trong Phượng Loan cung này, chỉ sợ cũng có tai mắt của người khác,  trong thâm cung phải thận trọng, đi sai một bước không chỉ có tổn thương chính bản thân, còn có thể thương tổn đến hoàng thượng.

“Tốt, tất cả mọi người lui xuống nghỉ ngơi đi, nhớ phải bảo trì cảnh giới.”

“Dạ, nương nương.” Vài người lên tiếng trả lời sau đó đều tự lui xuống, chỉ để lại Mạc Sầu và Tiểu Ngư nhi đứng ở đó, Tiểu Ngư nhi từ lúc trở về đến giờ vẫn ở tại Phượng Loan cung của Thanh Dao, còn không có cung điện chuyên dụng của mình, hoàng thượng cũng không có nói sẽ cho nàng nơi nào, tựa hồ hoàn toàn đã quên công chúa như nàng.

Trước đây Tiểu Ngư nhi còn có chút thương tâm, nhưng bây giờ nghĩ lại, nam nhân kia căn bản không phải phụ hoàng của nàng, nên cũng không có gì để thương tâm, lúc này nàng quan tâm nhất là phụ hoàng của mình, không biết hắn rốt cuộc thế nào?

Trên chiếc giường lớn rộng thùng thình, Thanh Dao cùng Tiểu Ngư nhi nằm ở hai phía, hai mẹ con cũng khó khăn lắm mới đi vào giấc ngủ, người các nàng yêu thương hiện tại không biết ở nơi nào, bảo các nàng làm sao đi vào giấc ngủ đây?

Tiểu Ngư nhi nằm nghiêng thân thể, giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, lúc này trên mặt như có tảng băng đang đông kết, nàng vươn tay vuốt tay Thanh Dao, ôn nhu mở miệng.

“Mẫu thân, ta sẽ không bỏ qua cho nữ nhân Tây Môn Tân Nguyệt kia.”

Khóe môi câu ra nụ cười, ở trong ánh nến chập chờn, lộ ra vẻ thê lương quỷ dị ······

Một đêm này, trong Phượng Loan cung lộ ra hơi thở nặng nề, áp lực đến nỗi làm cho người ta hít thở không thông, bọn thái giám cùng cung nữ sôi nổi lén nghị luận, nương nương nhất định rất khó chịu chuyện hoàng thượng nạp phi, vì thế cả đêm cũng không cho cung nữ cùng thái giám tiến vào đại điện.

Thái giám A Cửu chết, làm cho hoàng thượng ở Lưu Ly cung kinh hãi, A Cửu vì sao đang yên lành bỗng nhiên tự sát, chẳng lẽ hắn phát hiện ra cái gì, hay là chịu không nổi Tây Môn Tân Nguyệt ngược đãi, nên mới tự sát.

Trên gương mặt tuấn dật, chợt lóe mũi nhọn lạnh lẽo rồi biến mất, hắn và mình cũng quen biết bao nhiêu năm, tất nhiên biết A Cửu không phải là một người vì chuyện đơn giản mà tự sát, hắn ta phát hiện cái gì sao?

Người ngồi trên cao hoài nghi nheo lại ánh mắt, có phải Tây Môn Tân Nguyệt đã tiết lộ ra cái gì hay không, nghĩ đến đây một, đôi mắt đen bắn ra sự âm ngoan khiếp người, thân hình minh hoàng cao lớn di chuyển, rời khỏi long ỷ, đi thẳng ra ngoài.

Một hàng thái giám theo sát phía sau hắn.

Một đường thẳng đến Xây Dương cung, đến chỗ ở của Tây Môn Tân Nguyệt, thái giám ngoài cửa điện nhìn thấy hoàng thượng qua đây, đã sớm kêu lên: “Hoàng thượng giá lâm.”

Thục phi Tây Môn Tân Nguyệt dẫn thiếp thân thị nữ Liên Yên, ra đón, đứng ở trước cửa đại điện, cung kính thi lễ: “Thiếp thân tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn an.”

“Đứng lên đi.”

Thanh âm lạnh lùng cứng rắn rơi xuống lổ tai của Tây Môn Tân Nguyệt, trong nháy mắt đáy lòng hiện lên bao nhiêu ý, theo sát bóng người cao to hướng trong điện đi đến, trong đại điện, bốn góc treo đèn cung đình thuỷ tinhhoa lệ, ánh sáng ngũ sắc chiếu rọi trên mặt đất, đẹp đến cực điểm, hoàng đế đi thẳng đến trên cao ngồi xuống, lạnh lùng mệnh lệnh: “Đều đi xuống đi.”

“Dạ, hoàng thượng.”