Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 120-2




Thanh Dao nở nụ cười, vươn tay ra, cùng Ngân hiên cầm một chút, hai người cùng nhau cười khẽ.

Gian phòng khó có được không khí ấm áp tràn ngập, mà nàng cũng khó được lúc buông lỏng một ít, gần đây vì chuyện của Vô tình, nàng chịu không ít tội, bất kể là tâm lý, hay là thân thể, Ngân hiên đã sớm nhìn ra, lúc trước hắn thật không nên để nàng ở lại, vì hắn nghĩ rằng Vô tình nhất định sẽ cho nàng hạnh phúc, mình còn cảnh cáo Vô Tình, mặc dù hắn toàn tâm đối đãi Dao nhi, nhưng phải cam đoan người bên cạnh hắn không làm chuyện xúc phạm tới nàng, bởi vì một người sinh sống trên đời, cũng không phải là đơn độc, còn có một số việc đã định sẳn từ trước.

Lúc trước hắn vì điểm này, hơn nữa có những chuyện khác quanh mình, làm thương tổn nàng, đã khiến nàng một đi không trở lại, hắn mất đi thứ quý giá nhất.

Vô số buổi tối, hắn đều tự trách chính mình, trong lòng rất đau, từng nhiều lần hỏi mình, nàng rõ ràng là một người thiện lương, khi lần đầu tiên nàng nhận sính lễ của hắn, đã lập tức lấy ra một vạn lượng ngân phiếu  cho nạn dân cải thiện cuộc sống, hắn đã bị hấp dẫn vì điều này, bởi vì trên đời có rất ít nữ nhân có thể coi tiền tài như cặn bã, chỉ cầu người khác sống được vui vẻ một tí.

Khi đó hắn bị nàng hấp dẫn, chỉ là bản thân không biết thôi, vì thế hắn mới có thể vào lúc đại hôn tự mình đi nghênh tiếp nàng, hoàng hậu của hắn.

Sau khi nàng rời đi, hắn nghĩ đã tới, nếu như không phải nàng, mà đổi thành một người khác, hắn có thể đích thân nghênh đón đến Kiền Thanh môn sao?

Đáp án là không, nguyên lai tất cả mọi việc đều bởi vì nàng, nên mọi thứ mới bất đồng như vậy.

Mà hắn trong vô tình đã làm sai nên mất đi rất nhiều thứ, hiện tại nàng có thể trở lại bên cạnh hắn hay không đã không còn quan trọng, quan trọng là… nàng sống vui vẻ là được rồi, thế nhưng khi hắn thấy nàng đi theo Vô tình, cuộc sống không được tốt, khuôn mặt kia càng ngày càng gầy thêm, làm cho đôi mắt đặc biệt lớn, ánh sáng trong đó không ngừng trãi rộng, tuy rằng nửa bên mặt có hồng ban, thế nhưng đối với hắn mà nói, lại không tổn hại chút nào bộ dáng vốn có của nàng, bởi vì trong đầu của hắn đã sớm ghi nhớ hình ảnh lúc ban đầu bọn họ gặp nhau, bộ dáng nàng tự cao tự đại, ngạo nghễ lãnh tình mà đối đãi với hắn.

“Tốt, chỉ cần Dao nhi vui vẻ là được rồi.”

Hắn nói, làm trong lòng Thanh Dao có một tia cảm động, đây là một câu nói gần đây nhất mà nàng nghe được cảm thấy vui vẻ.

“Được rồi, dựa theo kế hoạch mà làm đi.”

Thanh Dao đứng lên, nơi này là nơi mà Ngân hiên nghỉ ngơi, nàng xoay người đi ra ngoài, khi đi tới trước cửa, thì dừng lại bước chân như nhớ tới cái gì, liền nói: “Giúp ta tìm xem Vô tình đang ở đâu.”

Nàng biết hắn nhất định cũng tới, kiên quyết sẽ tới nơi này.

Mà nàng lấy được giải dược, tất nhiên phải cho hắn ăn vào, chỉ cần hắn sống tốt là được, nàng đã nghĩ kỹ, nàng không thể sống tiếp ở vô tình cốc, ở lại bên cạnh hắn nữa.

Bởi vì nàng sẽ trở thành mục tiêu của người nam nhân kia, như vậy, hắn và nàng cũng sẽ không dễ chịu chút nào.

“Ừ, lấy được giải dược, ta sẽ phái người đem ngươi đưa qua đó.”

Trong phòng, thanh âm Ngân hiên vang lên, đôi mài phượng hẹp dài nhíu lại, vì nàng mà đau lòng, tất cả kết cục này đều là tội nghiệt hắn làm ra, nếu như không phải lúc trước hắn quyết định sai lầm, nàng cũng sẽ không rời cung trốn đi, nhất định đã cùng Tiểu Ngư nhi ở lại trong cung, cả nhà bọn họ lúc này sẽ ở cùng một chỗ, sống một cuộc sống hạnh phúc.

Nhưng mà hắn đã phá hủy hết thảy mọi thứ, còn làm hại nàng bị nhiều đau khổ như vậy.

Kỳ thực tất cả những điều nàng đòi hỏi, hắn toàn bộ cũng có thể cho nàng.

Nhưng hiện tại còn nghĩ những chuyện này thì có ích lợi gì? Ngân hiên nhắm lại đôi mắt, vẫn là nghĩ việc sau này đi, làm sau để nàng sống vui vẻ một chút mới là trọng yếu nhất.

Thanh Dao cũng không biết những lẩn quẩn trong lòng Ngân hiên, nàng kéo cửa ra đi ra ngoài, bên ngoài cửa, hai bên đứng vài người, đều là người nàng không biết, vài người vừa nhìn thấy nàng, cung kính cúi đầu, một lúc không biết nên xưng hô như thế nào, đối với trên mặt nàng có hồng ban, họ cũng không có ngạc nhiên.

Tiểu Ngư nhi ở gian phòng, ngay sát vách phòng Ngân hiên, trước cửa, Mạc Sầu đang đứng, vừa nhìn thấy chủ tử đi tới, liền tiến lên đón, đỡ nàng đi vào gian phòng.

Tiểu Ngư nhi từ trên ghế nhảy xuống, nhìn nửa bên mặt Thanh Dao, mắt to lóe ra, cuối cùng tay chống nạnh, phẫn hận mắng lên.

“Cái tên cẩu tặc ghê tởm, đáng bị đày xuống địa ngục, thật không hiểu Vô tình vì sao không giết hắn, đối với phụ thân như vậy, mà lại không đành lòng hạ thủ, nếu như chịu giết hắn, nương làm sao lại bị hạ cổ.”

Cái miệng nhỏ nhắn của nàng liên miên nói, Mạc Sầu lập tức vươn tay kéo nàng một chút, chủ tử sắc mặt càng ngày càng khó coi, tiểu thư nhỏ còn  cố nói.

Tiểu Ngư nhi vừa tiếp xúc với ánh mắt Thanh Dao, lập tức dùng tay nhỏ bé che miệng lại, cẩn thận lắc đầu, tỏ vẻ chính mình lại quên mất. (TT:haha dễ thương thật, quả thật ta rất muốn tự viết một truyện về tiểu ngư nhi quá ^.^)

Thanh Dao không muốn suy nghĩ nhiều, mấy ngày nay bị giam ở sài phòng, ăn không ngon ngủ không yên, quả thật mệt chết đi, nàng chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, cái gì cũng không nghĩ, bởi vì càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng đau lòng, đã đau lòng vì Vô tình, lại đau lòng cho chính mình, còn làm hại Ngân hiên tự mình chạy đến Đan Phượng cứu nàng, may là hiện tại hắn dịch dung, bằng không chỉ sợ Đan Phượng sẽ có lý do khiêu chiến.

“Ta mệt mỏi, muốn đi ngủ trước một chút.”

“Tốt, nương, người ngủ một chút đi.”

Tiểu Ngư nhi lập tức nhu thuận gật đầu, không hề nói bất luận cái gì không tốt nữa, cá tính của nàng luôn luôn thẳng thắn, vì thế đã quên nghĩ đến cảm thụ của nương, theo bản thân thật lòng mà nói, Vô tình đối với các nàng xác thực rất tốt, không những dạy nương võ công, còn đem hoàng vĩ cầm trân quý nhất tặng cho nương, còn chứa chấp các nàng, còn cứu nương, đừng nói cá tính nương có ân tất báo, ngay cả người bình thường cũng không đành lòng xúc phạm tới Vô tình.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại gặp một người cha như vậy.

Quan hệ cắt mãi không đứt này, làm loạn mạch suy nghĩ của nàng, làm nàng thật là có điểm giống như một bà thím nhiều chuyện ở xã hội hiện đại.

Tiểu Ngư nhi cùng Mạc Sầu rời khỏi gian phòng, Mạc Sầu giữ ở ngoài cửa, Tiểu Ngư nhi vô tình ngồi ở trên lan can dưới hành lang, khi nhìn thấy hình dạng này của nương, nàng vô luận như thế nào cũng cao hứng không nổi.

Mà ở một chỗ khác của hành lang, điếm tiểu nhị dẫn một người đến gần, Mạc Sầu vừa nhìn thấy, không phải Mạc ưu thì là ai, không nghĩ tới Mạc ưu lại tìm được đến đây, thật sự là quá tốt, nàng vốn còn lo lắng cho hắn?

“Mạc Sầu, thật là các ngươi a, hôm qua ta ở khách sạn đối diện liếc một cái, thấy giống bóng dáng của ngươi, còn tưởng rằng hoa mắt? Không nghĩ tới thật là các ngươi.”

“Ân, chúng ta rất tốt, chủ tử đã được cứu ra.” Mạc Sầu hạ thấp âm lượng, chỉ chỉ bên trong gian phòng, Mạc ưu lập tức nhỏ giọng truy vấn.

“Thế nào? Tất cả cũng khỏe đi, không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Không có việc gì.” Mạc Sầu lắc đầu, vẻ mặt nhăn nhó,Mạc ưu kỳ quái nhìn chằm chằm nàng, nhìn sang Tiểu Ngư nhi bên cạnh, nếu chủ tử đã được cứu về, vì sao hai người này buồn bã ỉu xìu vậy, tự hồ như bị cái gì trọng đại dằn vặt.

Tiểu Ngư nhi từ trên lan can nhảy xuống, vẻ mặt sầu khổ mở miệng: “Nương bị nam nhân xấu xa kia hạ cổ, là xấu nhan cổ, trên mặt có một khối hồng ban thật to, biến dạng, thật làm cho người phiền muộn, cái đáng giết thiên đao kia, ta thật muốn lột da hắn, đem hắn từng khối từng khối bỏ vào nồi chảo nấu lên.”

Tiểu Ngư nhi hung hăng mở miệng, hắc đồng hiện lên sắc bén.

Mạc Sầu cùng Mạc ưu nhìn thấy líu lưỡi, tiểu tổ tông này trưởng thành sợ rằng không thể tuỳ tiện đắc tội nàng, bằng không tuyệt đối không có kết cục tốt.

“Người không có việc gì là tốt rồi.” Mạc Ưu khuyên giải an ủi các nàng, theo một góc độ khác mà nói, người không có việc gì là tốt rồi, xấu thì xấu đi. Nếu như đánh mất đi tính mạng mới là chuyện thương tâm.