Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 113-2




Ánh trăng như nước bao phủ vô tình cốc, dưới hành lang trên đình đài đã đặt một bàn tiệc.

Gió mát nhu hòa thổi qua, hoa đào sôi nổi bay xuống, trong bóng đêm uyển chuyển hàm xúc động lòng người.

Mọi người đều đến ngồi vây quanh ở cạnh bàn, vừa ăn vừa nói chuyện.

Trong đám người này, nói nhiều và cười đến vui vẻ nhất chính là Tiểu Ngư nhi, những người từ ngoài cốc trở về cuối cùng cũng thấy được chỗ hơn người của nàng, rất yên lặng liếc mắt nhìn Minh Nguyệt  cùng Văn Ngọc tam hoàng tử một cái, hai người này đều mang vẻ mặt kinh khủng, cả đêm tâm sự nặng nề, Vô Tình thấy thế lơ đểnh nói.

“Tam hoàng tử sao lại không ăn, chẳng lẽ là cơm vô tình cốc thường thường nên không thể ăn sao?”

Vô Tình thanh âm đạm nhiên vang lên, nhìn không ra bất luận biểu tình gì, bên cạnh Văn Ngọc giật mình mím môi, trấn định lắc đầu, hiện tại hắn đã khá hơn, lúc trước đúng là bị tiểu nha đầu kia làm hoảng sợ, kỳ thực nhiều nhất nàng cũng chỉ là một đứa bé mà thôi, có lẽ có chút thông minh hơn người, cho nên mới sớm trưởng thành già dặn hơn.

Văn Ngọc vừa mới nghĩ như vậy xong, nhìn thấy trong bát liền có thêm miếng nấu chua, tiếp theo là một gương mặt đáng yêu hiện ra trước mắt, Tiểu Ngư nhi cười tủm tỉm mở miệng.

“Nguyên lai ngươi còn là một hoàng tử a, ” đôi mắt như kẻ trộm từ trên xuống dưới nhìn đánh giá Văn Ngọc, Văn Ngọc có cảm giác giống như bình đang bị người ta lột sạch vậy, ngay cả bản thân cũng không hiểu nổi cảm nhận lúc này, chỉ sợ hắn mà nói ra, người ta sẽ cho hắn là người điên, tiểu nha đầu này nhiều nhất mới có một tuổi, chẳng lẽ có ý dâm tà với hắn sao, không được, nhất định là hắn suy nghĩ nhiều. (TT: hắc hắc ta chết cười mất)

“Phải.”

Hắn vừa dứt lời, Tiểu Ngư nhi mang một đôi ma trảo chuẩn xác không có lầm sờ lên mặt của hắn, còn kèm theo tiếng nói tán thường: “Quả nhiên là cơm của hoàng thất nuôi người à, làn da này thật tốt a, trơn truột có co dãn, xúc cảm không tệ.” (TT: sặc chết mất ^_^)

Lời vừa nói ra, cả một bàn ăn tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn nha đầu kia, hơn nửa ngày mới phản ứng được, chỉ có Thanh Dao là mắt trợn trắng, Tiểu Ngư nhi lại chỉnh Văn Ngọc, nàng ta kỳ thực cũng không phải người háo sắc, nghĩ thế ánh mắt lạnh lẽo liền liếc qua đó, Tiểu Ngư nhi lập tức ngoan lại, nàng biết người nào đó đang nổi giận.

Văn ngọc quả thật triệt để bối rối, chính mình lại bị một tiểu nha đầu đùa giỡn sao?

Bây giờ giận cũng không phải, mà không giận cũng không phải, nói chung một hít sâu một hơi rồi nén ở trong lòng, sắc mặt âm u, không nói câu nào, thủ hạ ở phía sau hắn, lạnh lùng trừng mắt nhìn một bàn người, cuối cùng mâu quang rơi xuống trên mặt Tiểu Ngư nhi, hận không thể hảo hảo giáo huấn nha đầu kia một phen.

Tiểu Ngư nhi vừa tiếp xúc với mâu quang của thủ hạ kia, trong lòng liền kêu gào không ngớt.

Nếu không phải sợ người nào đó tức giận, ta mà sợ ngươi sao, không đem tên binh sĩ khí như ngươi đánh xuất huyết mới thôi, còn ở đó mà trừng ta…

Đêm càng ngày càng khuya, mọi người dùng cơm xong, liền có hạ nhân trong cốc thu dọn đi xuống, nhưng mọi người cũng không có rời đi, ánh trăng như vậy, cảnh đẹp như vậy, thật muốn làm chút gì đó, Thanh Dao nghĩ vậy, lập tức chậm rãi mở miệng: “Ta đàn một thủ khúc cho mọi người nghe nhé.”

“Được.”

Vài người kêu lên tốt, ngay cả Văn Ngọc cũng có hứng thú, âm khí vừa rồi tiêu tán không ít, nếu hắn đã thích Thanh Dao, đương nhiên phải tiếp thu con gái của nàng Tiểu Ngư nhi, Tiểu Ngư nhi tuy rằng ác liệt, nhưng nàng là nữ nhi của Thanh Dao, hắn đương nhiên muốn tiếp nhận nàng, hơn nữa nhìn một gốc độ khác mà nói, nha đầu kia thông minh như vậy, nếu như Thanh Dao có thể sinh thêm đứa bé nữa, nói không chừng cũng thông minh như vậy, Văn Ngọc nghĩ đến đây, trong lòng buông lỏng rất nhiều. (TT: có chắc huynh chịu nổi tiểu ma nữ này không? coi chừng bị ăn đau dài dài ^.^)

Thanh Dao vừa thấy tất cả mọi người đều hứng thú, ngước mắt mỉm cười nhìn Vô Tình, Vô Tình gật đầu, nàng liền quay lại phân phó Mạc Sầu.

“Đi đem đàn đến đây.”

“Dạ, chủ tử, ” Mạc Sầu lập tức bước lên thềm đá, đi qua hành lang dài, vào phòng lấy cầm, cầm kia rất nhanh bị lấy tới, đặt ở trên bàn, Thanh Dao ngồi ngay ngắn ở trước bàn, khẽ nhắm hai tròng mắt, mười ngón vuốt nhẹ trên đàn.

Tiếng đàn vang lên, ở trong bóng đêm du dương bay xa.

Mọi người chìm đắm trong tiếng đàn vui vẻ, bỗng nhiên một giọng ca nhẹ nhàng dễ nghe vang lên, mang theo mờ ảo mùi vị thần tiên.

Là Thanh Dao đang hát, đây là một khúc thanh hoa từ, nàng đang thử dùng tiếng đàn đạn tấu, phối hợp với lời ca, ở trong bóng đêm lộ ra hương thơm nồng nàn như rượu.

“Tố mi câu lặc thu thiên thoại bắc phong long chuyển đan,

Bình tằng điểu hội đích mẫu đan nhất như nhĩ thụ song,

Ảm nhiên đằng hương thấu quá song tâm sự ngã liễu nhiên.

Tuyên chỉ thượng trứu biên trực xích các nhất bán.

U sắc tuyển nhiễm thị nữ đồ nhân vi bị thất thải......”(*)

(*) bài này Thanh Hoa từ (青花瓷) này mọi người có thể tìm trên google nhé. ta giữ nguyên phiên âm hán việt.

Tất cả mọi người ngây dại, trong ấn tượng ấn tượng của bọn hắn, Thanh Dao là một nữ tử một cơ trí, thanh tuyệt, còn chưa từng nhìn thấy mặt mềm mại đáng yêu của nàng, cúi đầu lắng nghe ý nghĩa của lời ca, nó như  đánh thẳng vào lòng của mỗi người.

Ca từ hiếu động, hương vị thanh sạch tươi mát, ở giữa tiếng ca của nàng, mọi người như thấy một vị mỹ nhân như ngọc, bàn tay trắng nõn bộ dạng nhu thuận đang vẻ lại chân dung xinh đẹp của mình.

Người đẹp cảnh đẹp, dưới ánh trăng này, tiếng đàn động lòng người, tiếng ca mê hoặc người, mà ca từ kia lại càng làm cho người ta kinh hãi.

Một khúc dừng, dư hương lượn lờ, mọi người vẫn đắm chìm ở trong đó.

Thanh âm nhẹ nhàng của Vô Tình vang lên vang lên: “Thanh Dao, khúc này là?”

“Thanh Hoa Từ, ” Thanh Dao nhẹ nhàng trả lời, trên mặt phủ sắc thái mộng ảo, cằm nhếch lên,  xinh đẹp đến cực điểm, nữ nhân này đến tột cùng có bao nhiêu mặt, mỗi một mặt đều làm cho người ta kinh ngạc mà tán thưởng.

Vô tình nhìn Văn Ngọc, ánh mắt thật sâu dừng ở trên người hắn, rất lâu cũng không có lên tiếng.

Trong bóng đêm, vang lên một tiếng động rất nhỏ, làm cho người ta có một loại cảm giác nổi da gà, mỗi người đều cảm thấy da đầu run lên bất an.

Tựa hồ có con vật gì đó lượn qua lượn lại, Thanh Dao nhíu mày, thu lại vẻ kiều mị lúc trước, quanh thân toả hơi thở lạnh lùng, lẳng lặng ngưng thần nghe.

Hình như là rắn.

Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu thì lập tức có người kêu lên.

“A a a, xà a, thiệt nhiều xà a, ” có hạ nhân từ phía sau chạy đến, người ở dưới thềm đá sắc mặt đều đại biến, nhất là Vô Tình, sắc mặt rất khó coi, trước tiên, liền biết có người xâm nhập, trong cốc này chưa từng có xà, bởi vì trong cốc trồng rất nhiều dược thảo, xà  không dám tới gần, trừ phi là có người khống chế.

Thanh Dao cùng Mạc Sầu rất nhanh nhìn lên, chỉ thấy từ trong Rừng Hoa Đào, không ít xà từ từ bò đến, vểnh đầu, tầng tầng lớp lớp bò ra, phía trên ngọn cây rơi xuống cũng có, lại nhìn trên nóc nhà, cũng có xà rớt xuống dưới, đầy trên mặt đất.

Vô tình liếc mắt nhìn một cái, xà này tất cả đều là kịch độc, chỉ cần bị chúng cắn một ngụm, chỉ sợ đủ để trí mạng, bởi vậy trầm giọng mở miệng.

“Cẩn thận chút, xà này có độc.”

Mà Thanh Dao cùng Mạc Sầu còn có Tiểu Ngư Nhi, rốt cuộc vẫn là nữ nhân, nên sớm bị dọa đến thất sắc, thật không phải sợ xà độc.

Nữ nhân trời sinh đối với loại động vật bò sát không xương này, đều có cảm giác sợ hãi, đây là một loại thiên tính, cho nên trong bóng đêm, tiếng kêu của nữ nhân từ từ vang lên, mà tiếng kêu của các nàng lại đưa đến tiếng cười to, trong bóng tối, như hai con đại điểu bay lượn trong không trung, nương theo hướng gió, cũng không vội vả rơi xuống, chỉ tại không trung xem kịch vui.

Thỉnh thoảng phát ra tiếng cười quái dị.

Vô Tình vừa nhấc đầu nhìn thấy hai người kia, sắc mặt tối sầm, áo trắng chính là nam tử, hắc y chính là nữ tử, mà hai người này đúng là quái vật trong giang hồ, Hắc Bạch Song Sát, chuyên lấy việc điều khiển xà kịch độc làm điều vui, xà này đều là bọn họ nuôi dưỡng, mỗi một con đều có kịch độc, đừng nói là bị cắn, chính là bị nọc độc phun đến, chỉ sợ cũng sẽ mất mạng.

Vô Tình nhận ra bọn họ, sắc mặt liền càng thêm khó coi, hướng giữa không trung hét lớn.

“Hay cho các ngươi Hắc Bạch Song Sát, các ngươi không ở hang ổ của các ngươi, dám chạy đến Vô Tình Côc của ta quấy rối, các ngươi muốn làm gì?”

Hắc Bạch Song Sát nghe xong lời nói của Vô Tình, đắc ý cười to, Bạch Sát che đi kuôn mặt dữ tợn, khóe môi nhếch lên, lãnh liệt lên tiếng: “Thế nhân đều nói ngươi Quỷ y Vô Tình, y thuật rất cao, giải độc lại càng lợi hại, hôm nay Hắc Bạch Song Sát ta, sẽ thử xem năng lực của ngươi.”

Lời này rơi xuống, Vô Tình biết bọn họ hôm nay sẽ không tự tiện đến đây, lập tức sắc mặt trầm xuống, trường bào màu trắng vung lên, mặt đất bằng phẳng vang lên một tiếng nổ, một đan hoàn bị hắn bắn ra, xà ngửi thấy mùi hương này, trong khoảng thời gian ngắn không dám động.

Hắc Bạch Song Sát vừa thấy, tay áo bào rộng thùng thình thu lại, xoay mình từ giữa không trung rớt xuống, hai người đồng thời từ bên hông lấy ra một cây sáo trúc, rõ ràng là cây sáo bình thường, nhưng âm thổi ra, lại làm cho đàn xà đang đứng yên chuyển động, kích động hẳn lên, quay cuồng tiến lên phía trước.

Âm thanh cuộn vào nhau, không ngừng quay cuồng, cứ nhắm thẳng mà đi.

Nhìn đàn xà ùn ùn kéo đến, Thanh Dao cùng Mạc Sầu chờ kinh hãi qua đi, sắc mặt âm hàn đột nhiên mở miệng: “Không phải chỉ là xà hay sao? Cùng bọn chúng liều mạng.”

Một lời vừa thốt ra, Tiểu Ngư Nhi liền xoay người trở về phòng, rất nhanh đưa ra hai vật: “Nương, có này.”

Nàng đem vật trong tay đưa lên, đây là thứ mà lúc nàng nhàm chán làm ra, đúng là hai quả lựu đạn thô sơ, Thanh Dao vừa thấy liền mừng rỡ, thật sự là quá tốt, không nghĩ tới nha đầu này thực sự làm được, lập tức nhận lấy, cười lạnh một tiếng, nhìn sang những người bên cạnh, chậm rãi mở miệng.

“Các ngươi để đó cho ta, tránh ra một chút.”

Thanh Dao lời nói vừa rơi xuống, mọi người liền nhất nhất làm theo, cũng không biết nàng muốn biểu diễn gì, chỉ có Văn Ngọc thấy rõ ràng, liền kinh hãi đảm chiến, nàng thật sự làm ra vật này sao, trên đời lại thật sự có lựu đạn, nếu loại này đồ vật này vận dụng ở trong chiến tranh, sẽ phát sinh nhiều uy lực a.

Thanh Dao dùng sức lôi kéo, lựu đạn bậc lên, xoay mình quăng xa, phát ra một tiếng nổ.

Một cỗ mùi khét tràn ngập ở giữa không trung, mọi người chỉ nghe đến thỉnh thoảng tiếng két két truyền đến, rõ ràng là tiếng xà nướng.

Lựu đạn vừa ra tay, trong nháy đánh chết rất nhiều xà, mà hắc bạch Song Sát lúc này trợn to mắt khó tin, đó là vật gì vậy, uy lực lại mạnh như thế, chỉ một cái liền đánh đổ rất nhiều tâm huyết của bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ không dám có thêm động tác nào, Thanh Dao lạnh lùng căm tức nhìn Hắc Bạch Song Sát, trầm giọng mở miệng.

“Tốt, các ngươi nếu tiếp tục tiến lên, ta liền giúp xà của các ngươi đi gặp quỷ, xem các ngươi còn dám kiêu ngạo không.”

Hắc Bạch Song Sát nhất thời không dám dễ dàng hành động tiếp, bởi vì xà này là tâm huyế tnhiều năm qua của bọn họ, bồi dưỡng  nhiều năm mới có thành quả như hôm nay, nếu thật sự bị nữ nhân này đánh chết, bọn họ cái gì cũng không còn, nhưng nếu bọn họ cứ như vậy trở về, sẽ không thể trả lời với cố chủ, mà bọn họ cũng không thể tận mắt thấy xà của họ chết không công, xà này quan trọng so với con của bọn họ không kém là bao nhiêu, chẳng lẽ đứa nhỏ của chính mình bị giết, bọn họ có thể không báo thù.

Hắc Bạch Song Sát nghĩ thông điểm này, sắc mặt dữ tợn mở miệng.

“Hôm nay không phải ngươi chết, chính là ta chết, chúng ta liều mạng.” Nói xong lại chỉ huy xà đàn xông tới, đàn xà ngừng di dộng lúc trước, lại quay cuồng, dây dưa, xông lên phía trước, Thanh Dao tuy rằng trấn định, nhưng thấy động vật mềm nhũn như vậy, trong lòng vẫn có điểm run sợ, bất quá trong tay còn có lựu đạn, trong khoảng thời gian ngắn cũng không sợ bọn họ.

Dùng sức đích lôi kéo chốt cài, lại ném ra một cái, tiếp tục giết chết rất nhiều xà.

Lúc này thì Hắc Bạch Song Sát chịu không nổi nữa, ngửa mặt lên trời gào thét, trong bóng đêm tạo thành thanh âm tàn bạo như sói, theo cơn tức giận mà vang lên.

Tiếng trúc càng bén nhọn, đám xà còn lại tiếp tục chuyển động, mỗi con đều bay lên không trung hồi lâu, đầu nhẹ nhàng chuyển động trái phải, trong bóng đêm,  ánh mắt xanh lè di chuyển, thật là làm cho người ta sợ hãi.

Thanh Dao vừa thấy trong tay không còn lựu đạn, quay đầu xòe tay ra: “Lựu đạn đâu? Đưa tiếp đây.”

Tiểu Ngư Nhi vừa nghe thấy liền cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm: “Không có, ta chỉ làm có ba cái, một cái lúc trước dùng thử, chỉ còn hai cái.”