Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 111-1: Gặp lại




EDITOR: Lazycat

Thanh Dao cứng cỏi tức giận mắng, còn Thượng Quan Hạo thì sắc mặt ngày càng đen, một lát sau khuôn mặt tuấn dật của hắn đã vặn vẹo, hơn nữa con ngươi đã hằn lên màu đỏ, hắn sẽ nhanh chóng bị nữ nhân này làm cho tức chết.

Tiếng mắng của Thanh Dao rơi xuống, quan binh vây quanh cũng không dám thở mạnh, tất cả yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển như trâu của Thương Quan Hạo, bỗng nhiên có người cất tiếng cười vang dội trong bóng đêm, cùng với giọng nói sung sướng:

“Dao nhi, hóa ra nàng còn có thể mắng người.”

Thanh Dao sắc mặt nghiêm túc, mỉm cười sửa lại lời nói của Ngân Hiên:

“Ta sẽ không mắng chửi người, nhưng súc sinh thì ngoại lệ.”

Lời vừa nói ra tựa như sấm sét nổ mạnh, Thượng Quan Hạo không thể kiềm chế được, phát ra một tiếng thét dữ dội độc ác, phi thân đánh tới, Ngân Hiên thấy thế tới nguy hiểm, đâu để cho hắn đắc thủ, dưới chân đã điểm, mang theo khí thế mạnh mẽ nghênh đón, cùng Thượng Quan Hạo miễn cưỡng tiếp một chưởng, hai người nội lực đều hùng hậu, một chưởng vừa tiếp xúc vang lên một tiếng nổ, trên mặt đất tạo một hố lớn, quan binh kinh hoàng lùi lại.

Vẫn đứng ở phía trươc, Mộ Dung Như Âm bình tĩnh vung tay lên, ra mệnh lệnh lên:

“Tiến lên, Dận Vương gia bị những thích khách này giết chết, các ngươi nhất định phải giúp Dận Vương gia báo thù.”

Lời này của Mộ Dung Như Âm nói ra, những quan binh cũng không dám tiến lên, nhưng thủ hạ thị vệ của Trường Tôn Dận không người nào mà không muốn thay chủ tử báo thù, liền phi thân lên, cùng lúc này hai bóng dáng lướt qua, Mạc Sầu cùng Thanh Dao nghênh đón.

Phượng vĩ cầm giương lên, nội lực mạnh mẽ, quét ra uy lực đào núi lấp biển, đem một loạt thị vệ đang xông lên bị đẩy lùi đến hơn ba thước, Thanh Dao đột nhiên ngưng mi, hai tay lướt qua phượng vĩ cầm.

Tiếng đàn ưu nhã như nước vang lên, mọi người liền cảm thấy trong lòng tựa như có dòng nước ấm chảy qua.

Cả người được đặt trong một thế giới có tiếng chim hót và hương hoa thơm ngáy, trời trong xanh, mây trắng, hoa cỏ tranh nhau khoe sắc rất xinh đẹp, dãy núi phập phồng sáng tỏ soi xuống mặt hồ, bọt nước văng khắp nơi, chuỗi chuỗi lóng lánh tựa như bức rèm che, lenh keng có tiếng, giữa thế giới mĩ lệ như vậy, mỗi người đều có cảm giác buồn ngủ, tựa như có một âm thanh khe khẽ kêu gọi bọn họ, ngủ đi, ngủ đi, ngủ ngon đi.

Thượng Quan Hạo vừa cùng Ngân Hiên đang tranh đấu, vừa nhìn thấy quan binh như thế, lại nghe thấy tiếng đàn của nữ nhân xinh đẹp kia vang lên, hắn dồn khí vào đan điền, xoay người lại, gầm lên một tiếng như sấm:

“Đừng trúng kế, đó là ma cầm.”

Tiếng nói vừa dứt như búa tạ rơi xuống, rung động ầm ầm, quan binh từ ảo ảnh thoát ra, mỗi người đều vô lực đi đứng không vững, lực bất tòng tâm.

Thanh Dao vừa thấy họ phục hồi lại tinh thần, lập tức tăng thêm chỉ lực, tiếng đàn vẽ tầng tầng gợn sóng, một vòng rồi một vòng đẩy ra, có một số  người nội lực mỏng manh, đã không chịu nổi nữa ngồi xổm trên mặt đất che ngực, thống khổ lăn qua lăn lại.

Mộ Dung Như Âm nhìn hết thảy bốn phía, sắc mặt rất khó coi, nàng không nghĩ tới Mộc Thanh Dao- nữ nhân này thực sự lợi hại đến thế, lần trước nghe người khác nói đến nàng vẫn chưa tin, nàng cho rằng nhiều nhất cũng chỉ là có nam nhâm lợi hại che chở mà thôi, hóa ra bản thân nàng ta lợi hại đến như vậy.

Nhìn người bên cạnh ngã xuống, hoang mang kêu họ đứng lên: “ Mau đứng lên, mau đứng lên.”

Nàng không có võ công nên không bị ma cầm khống chế, cũng vô phương hiểu được đau đớn nơi lục phủ ngũ tạng cũa những người đó, lúc này đang chịu sự hành hạ.

Thượng Quan Hạo một bên vừa cùng Ngân Hiên tranh đấu,mắt nhìn mình dần dần bị vây phía dưới, đã tiêu hao nhiều sức, nếu như đánh tiếp, chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết, hơn nữa Trưởng Tôn Dật đã chết, mình lưu lại cũng là uổng phí khí lực, tức thì chủ ý đã định, xuất ra một hư chiêu, đợi cho Ngân Hiên thối lui, thân hình hắn mở ra tựa như đại bàng tung cánh phi thân bỏ chạy.

Mấy tên thủ hạ hắn mang đến, những người chưa chết đã sớm theo chủ nhân phi thân đi sau chủ tử.

Dận vương phủ to như vậy chỉ còn lại có một nhóm quan binh, mà Mộ Dung Như Âm vừa nhìn thấy thế trận không ổn, đã lặng lẽ lui lại, sau đó xoay người rời đi.

Như rắn mất đầu, quan binh người chết người lùi lại, quân đội nhanh chóng tan rã, không ai dám ngăn cản các nàng, Thanh Dao cùng Ngân Hiên một mạch đi về phía trước, dọc đường đi vẫn gảy đàn, một đôi mắt trầm tĩnh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, ánh trăng sáng trong lòng phiền muộn vô cùng, Vô Tình như thế nào lại không xuất hiện.

Nàng vừa nghĩ đến đây thì xa xa có tiếng đàn truyền tới, xa xôi vô cùng, trong nháy mắt đã thấy người ở bên cạnh mình.

Chỉ trong nháy mắt, Thanh Dao liền ngây dại, Vô Tình đẹp tựa tiên nhân, tóc trắng bạc, ánh mắt đỏ sậm, cả người tiều tụy, đứng cách quan binh nhìn nàng, không nói được một lời, thế nhưng trong lòng phập phồng bất định, trong mắt ngập tràn tình cảm, khóe môi đọng lại nụ cười, Phượng vĩ cầm vung lên, cường đại sóng âm lướt nhanh qua, trong nháy mắt che trở giữa bọn họ và quan binh, dồn dập đánh ra, thỉnh thoảng có tiếng ùm ùm.

Dưới bóng đêm, trước cửa Dận vương phủ.

Hai người dừng lại thật lâu, hơn nửa ngày Thanh Dao mới chậm rãi nói:

“ Vô Tình, ngươi làm sao thế? Rốt cuộc làm sao vậy?

Mặc dù biết rõ người làm hắn tóc bạc trắng chính là nàng, nhưng mà khi nhìn thấy dáng vẻ của hắn lòng của nàng lại có cảm giác không thở nổi, nàng không hề muốn làm tổn thương hắn, nhưng đến cuối cùng vẫn làm thương tổn hắn, phía sau hắn, Thanh Phong đứng rất xa, nhìn tình cảnh trước mắt tuy không nói một lời, nhưng trong mắt tràn đầy nước mắt vui mừng.

Hóa ra, nàng thực sự không có việc gì, công tử cuối cùng cũng không có việc gì, lúc này đây, hắn đã kiệt sức, chân mềm nhũn, miễn cưỡng quỳ xuống trên mặt đất.

Mạc Sầu nhìn thấy hắn, mặc kệ hắn từng chịu bao nhiêu khổ cực, căm tức nhìn hắn, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.

Bóng đêm rất yên tĩnh, con ngươi mỹ lệ của Vô Tình sáng lên trong suốt, liền như vậy si ngốc nhìn nàng, hóa ra nàng thực sự còn sống, hắn tận mắt nhìn thấy được rồi, tế bào toàn thân đều thả lỏng, cả người tràn ngập sung sướng,  hình như mọi thứ điều đáng giá, thong thả trả lời:

“Ta không sao, gặp được ngươi thực sự quá tốt.”

Hai người nhìn thật sâu vào đôi mắt nhau, bốn phía xung quanh, tất cả cây cối tựa hồ như không còn tồn tại.

Ngân Hiên vẫn đứng ở phía xa, đôi mắt thấy đau nhưng đáy lòng còn đau hơn, nhưng bây giờ không phải là thời gian để tính toán, bọn họ đã giết Trường Tôn Dận, cần phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này bằng không sẽ không kịp.

“Đi thôi, chúng ta nhanh hãy nhanh chóng ra khỏi thành thôi”

Ngân Hiên ra lệnh một tiếng, phi thân đi đầu, Thanh Dao tiến lên một bước giúp Vô Tình đẩy xe, theo sát phía sau Ngân Hiên, Mạc Sầu cũng đi theo bóng dáng phía trước, thủ hạ của Ngân Hiên cũng không quên phối hợp mang theo Thanh Phong, cùng nhau rời khỏi.

Đoàn người đều có võ công lợi hại, bởi vậy họ thi triển khinh công mà đi, nhanh chóng lướt qua trên đường cái, đêm khuya âm trầm trên phố vắng vẻ không người.

Gió thổi qua, cuốn lên cành lá cây khô, bay khắp trong thành.

Một lúc lâu sau, bọn họ tới trước cửa thành, cửa thành đã đóng, Ngân Hiên ra hiệu đi theo hắn, dọc theo tường thành bay ra, đến khi bọn họ đều ra được khỏi thành liền nghe thấy trong thành toàn bộ ánh đuốc đều sáng lên, kèm theo giọng nói ầm ỹ:

“Mau theo ta qua bên này, ngươi đi bên kia, nhanh lên, Dận Vương gia bị giết, chúng ta nhất định phải bắt được thích khách, nếu không sẽ bị chém đầu.”

Có quan binh lùng tìm tuy đoàn người của Thanh Dao đã ra khỏi thành, nhưng họ cũng không dám chủ quan, vẫn một đường thi triển khinh công chạy như điên, cho đến khi có ánh sáng mặt trời lên mọi người mới dừng bước.

Bốn phía đều là cây cối, theo gió đung đưa không ngừng, một làn sương mỏng nhàn nhạt theo dòng nước bốc lên, dường như khí nóng cũng giảm bớt, ven bờ bên dương liễu úa vàng như ngàn sợi tơ rủ xuống trên mặt hồ.

Lúc này Thanh Dao mới có thời gian hẳn hoi nhìn Vô Tình, khuôn mặt của hắn vẫn đẹp lạ thường, ánh mắt đỏ sẫm đã biến mất, chỉ còn lại ánh sáng si mê, mái tóc bạc trắng như kim  đâm vào mắt của nàng, khiến cho nàng không khống chế được đưa tay chạm đến, tóc kia như mây, hình như phủ một lớp tuyết đang chảy xuống trong tay nàng, làm đau lòng vô cùng.

“Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?”

Đôi mắt Thanh Dao có chút ướt át, nhẹ nhàng lẩm bẩm, ngơ ngẩn nhìn Vô Tình.

Vô Tình hé lộ ra khuôn mặt tươi cười, ấm áp như ánh bình minh, ôn nhu nói: “Không có việc gì, ngươi đừng khổ sở, ta không sao.”

Tiếng nói hắn vừa dứt, Thanh Phong tránh sự nâng đỡ của thủ hạ Ngân Hiên loạng choạng đi đến, ùm một tiếng quỳ xuống:

“Toàn bộ đều là lỗi của ta, là ta hại công tử nhà chúng ta, Mộc cô nương, ngươi cho ta xin lỗi,chỉ cầu ngươi tha thứ cho ta một lần, ta không phải là ham sống sợ chết, mà vì công tử nhà chúng ta không có ai chăm sóc, nếu cô nương thực sự không có cách nào tha thứ ta đành chết để bồi tội.”

Thanh Phong đập đầu thùng thụp, Thanh Dao vẫn không nói gì, Mạc Sầu đã vọt tới, một phen lôi kéo thân thể hắn đứng lên, phẫn nộ dâng lên:

“Ngươi cho rằng ngươi dập đầu vài cái thì sẽ không có chuyện, nếu không phải Ngân Hiên đến đúng lúc, ngươi bây giờ đi đâu mà tìm người để cầu xin tha thứ, tóm lại ngươi đừng trông mong vào chủ tử ngươi.”

Mạc Sầu vừa nói xong, Thanh Phong ngẩn ra cố sức vung tay một cái, thân hình khẽ động, rút kiếm hướng phía cổ đâm tới, Thanh Dao phóng ra một chưởng qua đây, đánh rơi trường kiếm trên tay hắn, nghiêng mắt liếc Mạc Sầu một cái, Mạc Sầu biết ý tứ chủ tử, vội đứng dậy lui ra một bên.

Thanh Dao nâng Thanh Phong dậy, bởi vì  hắn vừa đập đầu vừa mạnh vừa nhanh, trên trán máu đã tràn ra, Thanh Dao ôn nhu mở miệng:

“Ta không hề trách ngươi, trái lại ta cảm thấy ngươi là người trung thành, ngươi là thủ hạ của Vô Tình, trung thành với hắn, chứng tỏ ngươi là người có tình nghĩa, chẳng qua là ta muốn biết vì sao ta sẽ hại đến công tử nhà ngươi, còn liên lụy đến cả tính mạng hắn? Nguyên nhân là gì?”

Thanh Dao vừa nói xong, không khí có chút cứng ngắc, Thanh Phong ngẩn ra, đâu còn dám đề cập đến nữa, hoảng hốt nói: