Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 108-4




Thời gian lặng lẽ trôi qua, bắt đầu là bởi vì hành động nhàm chán, nhưng sau lại vì đánh rất thú vị.

Thanh Dao không nghĩ tới Ngân Hiên kỳ nghệ lại cẩn thận như thế, mỗi một bước cũng động tâm suy nghĩ, chú ý đến mọi mặt, không để lại bất cứ đường sống cho người khác, làm cho người ta không có cơ hội thừa dịp.

Tâm tư như vậy, thật sự rất nhanh nhẹn.

Một ván đánh xong đến hai canh giờ, cuối cùng Ngân Hiên thắng nửa quân.

Thanh Dao trố mắt ngước nhìn Ngân Hiên, trong đầu không khỏi hiện ra một người, hắn kỳ nghệ cũng cực kỳ cao siêu, sau khi nàng ra cung đây là lần đầu tiên nhớ tới hắn, không biết thời gian qua hắnsống có được hay không. Mặc kệ thế nào, nàng cũng không hận hắn, cũng không trách hắn, hắn là phụ thân của Tiểu ngư nhi, đây là sự thật không thể chối bỏ được, hơn nữa nàng cũng có một chút thích hắn.

Nếu như bọn họ lúc ban đầu gặp nhau, không có ở trong trận âm mưu bố cục kia, hoặchắn không phải là hoàng đế, bọn họ có lẽ đã yêu nhau, cùng nhau tương thân tương ái, như một cặp tiểu vợ chồng tầm thường, nhưng chỉ  vì hắn vốn là đế hoàng, có rất nhiều chuyện đều cho rằng đương nhiên, mà nàng thì không cách nào tiếp nhận quan niệm của hắn.

Đây không phải là vấn đề ai đúng ai sai, đều do hoàn cảnh tạo thành cả

Thanh Dao cả người có chút bừng tỉnh, ánh mắt Ngân Hiên si ngốc mà nhìn nàng, có lẽ rất nhanh hắn sẽ đi rồi, bây giờ chỉ muốn nhìn nàng một chút, không có ý nghĩ gì khác.

“Nghĩ cái gì đấy?” lúc hắn cùng nàng nói chuyện, tựa hồ luôn ôn nhuận cùng nhu hòa, so với  hắn cùng người khác nói, vốn là hoàn toàn không giống nhau.

Thanh Dao lấy lại tinh thần, hướng mắt nhìn qua, trong nháy mắt cơ hồ đem hắn cùng người kia hoà nhập làm một, bất quá cuối cùng cũng rũ bỏ, cười rộ lên, hắn như thế nào có thể ở ngoài ngàn dặm như vậy? Chắc là nàng có ánh mắt đa nghi thôi, hay do nàng gần đây gặp phải nhiều chuyện.

“Không có gì, thấy ngươi kỳ nghệ cao siêu như thế, không khỏi nhớ tới một người khác.”

“Là ai?”

Ngân Hiên giật mình, chậm rãi mở miệng, nhìn nàng, Thanh Dao cũng đã chuyển đổi đề tài rồi, bất quá lại mang theo một chút thử dò xét: “Trừ đánh cờ ra, ngươi còn có thể làm gì?”

“Ta biết rất nhiều, cầm, thư pháp, được rồi còn có thể kiếm tiền.”

Ngân Hiên nở nụ cười, trong phòng một mảnh vui thích, Thanh Dao cũng không nhịn được cười rộ lên, chính mình suy nghĩ cái gì đây? trong Thiên Hạ người đánh cờ giỏi rất nhiều.

“Tốt lắm, ta mệt mỏi,  muốn nghỉ ngơi một lát.”

Thanh Dao ngáp một cái, nhẹ giọng mở miệng, hơn mười ngày buôn ba trên đường, khiến cả người cũng mệt nhọc, Ngân Hiên gật đầu đứng lên: “Được, ngươi nghỉ ngơi một lát đi, buổi tối ta gọi ngươi dậy ăn cơm.”

“Đi đi.” Thanh dao phất tay, vừa ngáp vừa đi qua phía sau bình phong hướng bên trong đi đến.

Ngân Hiên bước ra ngoài, cẩn thận đóng lại cánh cửa, dặn dò mấy tên thuộc hạ: “Ở chỗ này canh gác, đừng cho người ta quấy rầy đến nàng nghỉ ngơi, còn phải chú ý một chút.”

“Thưa vâng, gia.”

Thuộc hạ lĩnh mệnh, vẫn không nhúc nhích, Ngân Hiên cũng có chút mệt nhọc, xoay người trở về phòng nghỉ ngơi trong chốc lát.

Đến lúc trời tối, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu đã trở về, lần này nhanh chóng mang về đến mười mấy hài tử, vừa vào cửa nhà trọ, chưởng quỹ kia liền che lại cái mũi, cự tuyệt để cho bọn họ tiến vào, nhưng sau khi Mạc Sầu thanh toán bạc, lấy phòng cho mấy người, lại vừa cho điếm tiểu nhị một ít bạc, để cho hắn mua một ít quần áo sạch sẽ trở về, còn lấy chút nước để cho bọn người kia tẩy rửa.

Chờ hết thảy an bài thỏa đáng, mới đi đến nhã gian ở lầu hai bẩm báo chủ tử.

Thanh Dao đã tỉnh lại, nghe xong hai người  bẩm báo, liền cao hứng gật đầu.

“Uh, rất tốt.”

Hai người này vẫn có điểm không được tự nhiên, bất quá Mạc Sầu nhớ tới chuyện tình  kỳ lạ, vội vàng bẩm báo lên chủ tử.

“Nhưng rất lạ lùng, lại có người theo dõi chúng ta, ta vốn muốn giáo huấn nàng một chút, sau đó nhìn lại thì ra là một nữ hài tử tuổi còn nhỏ, cho nên liền thôi.”

Mạc sầu nói xong, quay đầu nghiêng liếc nhìn Mạc Ưu, tên kia vẻ mặt từ đầu tới cuối vẫn không tốt lên được, bởi vì dọc theo đường đi nàng đã chế ngạo hắn không ít, ngẫm lại nữ tử kia theo dõi bọn họ, cũng có lẽ bởi vì Mạc Ưu lớn lên rất tuấn mỹ rồi, cho nên nữ tử kia không nhịn được đi theo bọn họ rồi.

“Ác, nhất định là bị sức quyến rũ của Mạc Ưu nhà chúng ta hấp dẫn rồi.”

Thanh Dao hay nói giỡn, nghĩ muốn khiến cho Mạc Sầu coi trọng một chút, đáng tiếc nữ nhân này vốn là từ đầu tới cuối không suy nghĩ theo hướng như vậy, cho nên căn bản không có tức giận, chỉ là có điểm khinh thường, hoặc là không cam lòng, rõ ràng vốn là một tiểu hài tử xấu xa, lại có người ái mộ rồi, bọn ta già, cũng không có người ái mộ, thật sự là ông trời đãi ngộ không công bằng rồi.

“Tốt lắm, sau khi ăn tối, sớm một chút nghỉ ngơi đi, các ngươi mệt mỏi rồi.”

“Vâng, ” hai người lên tiếng, cửa phòng vang lên, âm thanh Ngân Hiên âm vang lên đến: “Tất cả có khỏe không?”

Hắn đang hỏi thủ hạ của mình, tên thủ hạ cung kính mở miệng:

“Gia, tất cả mọi chuyện đều tốt, Mộc cô nương đã thức dậy.”

“Vào đi.” Thanh Dao lên tiếng, Ngân Hiên một tay đẩy cửa ra, một bên ra mệnh lệnh:

“Đi phân phó điếm tiểu nhị, đem các loại thức ăn của tiểu điếm đưa lên đây, chúng ta ở trong phòng dùng bữa.”

“Tuân lệnh, gia.”

Người nọ lên tiếng rồi đi xuống, rất nhanh phân phó điếm tiểu nhị đem thức ăn bê đi lên, mấy người ở ngay trong phòng dùng bữa tối, sau bữa tối, Thanh Dao lệnh cho Mạc Sầu cùng Mạc Ưu đi nghỉ ngơi, bản thân cùng Ngân Hiên đánh cờ một lúc, mới nghỉ ngơi.

Ngày thứ hai, trời có chút mưa phùn lất phất còn chưa có sáng hẳn, Thanh Dao vẫn đang ngủ, liền nghe được hành lang bên ngoài phòng, có âm thanh ồn ào, mắt có chút giật mình, mơ mơ màng màng  hỏi Mạc Sầu ở phòng bên cạnh.

“Bên ngoài phát sinh chuyện gì rồi?”

Mạc Sầu cũng nghe được động tĩnh, đứng lên mặc y phục đi ra ngoài xem xét:

“Ta đi ra ngoài xem một chút.”

Nàng đi ra ngoài trong chốc lát, liền mang vẻ mặt phức tạp nhẹ nhàng tiến vào, tức giận mở miệng.

“Tiểu thư, vẫn là tiểu cô nương ngày hôm qua đi theo chúng ta, đã tìm được tới nơi này rồi, vẫn muốn gặp Mạc Ưu, bây giờ ở trong phòng Mạc Ưu nháo lên, vẫn không chịu rời đi.”

“Uh.” Thanh dao xoay mình mở mắt ra, đôi mắt đen sâu thẳm như nước biển, âm thầm  thăm dò: ” nữ nhân kia nói cái gì rồi?”

“Nàng nói là nàng là biểu muội của Mạc Ưu gọi là  Y Song Nhi, rồi lại nói Mạc Ưu vốn là thất hoàng tử của Hoàng Viên quốc, ngươi nói đây có kỳ quái hay không?”

Mạc sầu tiếng nói vừa dứt, Thanh Dao xoay người ngồi dậy, vẻ mặt như nghĩ tới cái gì, Mạc Ưu đúng là một hoàng tử, chuyện này và chuyện  lúc đầu bản thân phỏng đoán cũng không sai biệt lắm, nguyên lai hắn là thất hoàng tử Hoàng Viên quốc, như vậy lúc đầu là ai hại hắn, chẳng lẽ là người trong hoàng thất, nếu như thật sự là mấy vị huynh trưởng, Y Song Nhi náo loạn như vậy, chỉ sợ bọn họ sẽ không được an bình.

Thanh Dao xuống giường, Mạc Sầu vội vàng hầu hạ  nàng đứng lên, hai người ra khỏi phòng, từ xa liền nghe được có tiếng nữ nhân ngọt ngào dễ nghe đang nói chuyện.