Lúc gà con vàng lần đầu xuất hiện, dáng vẻ nho nhỏ lông xù xù dẫn tới sự chú ý của chúng tiên tử đồng tử ở Thiên Giới.
Ngay cả Thiên Tôn đều tấm tắc lấy làm lạ với năng lực sinh sản của Kim Kê.
Nửa tháng sau, lại có 15 con phá vỏ.
Thiên Giới tiếp tục tấm tắc lấy làm lạ.
Nửa tháng sau, lại có 15 con phá vỏ.
Thiên Giới tiếp tục tấm tắc lấy làm lạ.
…
Nửa năm sau.
180 con gà con lông xù xù chiếm cứ các góc Thiên Giới, chúng tiên tạm thời không còn cảm tưởng dư thừa gì cả.
… Vậy mà đã quen Thiên Giới bị màu vàng điểm xuyết!
… Đáng sợ!
Theo một ngày tiếp tục báo sáng, rốt cuộc Kim Kê sinh ra quả trứng thứ 365 của nó.
Một ngày đặc biệt có mốc lịch sử, nó còn đặc biệt mời Thiên Tôn ban tên cho quả trứng thứ 365 hào.
Thiên Tôn hơi nắm tay lại, một cây bút xuất hiện ở trong tay hắn: “Sao chỉ muốn tên cho quả trứng nhỏ nhất?”
“365 ngày mà Thiên Tôn!” Kim Kê tới gần Thiên Tôn, mào gà cọ cọ chân Thiên Tôn.
Thiên Tôn gật đầu.
Vẻ mặt Kim Kê bi phẫn: “Ta vì Thiên Tôn kêu 365 ngày không công! Thân là Ngự Tiền Kim Kê, thế mà không có bổng lộc, ngài ngược đãi gà.”
“…” Thiên Tôn vỗ trán thiếu chút nữa nghẹn cười ra tiếng.
Thiên Tôn triệu ra một cái vòng trữ vật đeo ở trên cổ Kim Kê: “Về sau bổng lộc của ngươi, sẽ trực tiếp đẩy vào trong vòng tay này.”
Kim Kê vui rạo rực nhìn vòng ngọc quấn tơ hồng trước ngực, phía dưới vòng ngọc còn có một cái chuông nhỏ hình “Gà”.
Mỗi lần nó bước một bước, chuông sẽ phát ra tiếng lanh lảnh dễ nghe.
Càng nghe càng thích, Kim Kê vỗ vỗ cánh vui vẻ nói: “Âm thanh này thật xứng với ta, thích, thích.”
Thiên Tôn một lần nữa cầm quả trứng số 365 lên, chấp bút ở giữa không trung viết một chữ “Hòa Tế”.
Hai chữ “Hòa Tế” màu vàng chậm rãi hóa thành ánh sáng vàng bám vào trên trứng, sinh thành hoa văn nhàn nhạt.
“Tên của nó sẽ là ‘Hòa Tế’,” Sau khi Thiên Tôn buông trứng, lại cách không viết một cái tên với Kim Kê: “Về sau ngươi tên là ‘Kim Hi’.”
“Cục cục tác?” Kim Kê nhìn Thiên Tôn đầy lên án.
“Không hài lòng?” Thiên Tôn thu bút, nâng chung trà lên che giấu sự xấu hổ của mình.
“Thiên Tôn! Có phải ngài bắt nạt gà không! Móng vuốt của ta,” Kim Kê giơ đùi gà lớn lên: “Móng vuốt của ta dài như vậy, ngài cho ta cái tên nhiều nét như vậy! Có phải muốn viết chết gà không? Ta cực kỳ không hài lòng!”
“Ha ha ha ha!”
Tiếng cười sang sảng của Thiên Tôn truyền khắp Thiên cung, dẫn tới người hầu trong cung liên tiếp ghé mắt nhìn.
Tiếp theo bọn họ nghe thấy Thiên Tôn thế mà cầu xin một con gà tha thứ.
“Đồ Kim Kê nhà ngươi cũng không biết tốt xấu, Thiên Tôn ban tên là tôn vinh cỡ nào…”
“Được, được, được! Đừng trừng mắt nhìn, đôi mắt vốn đã nhỏ, còn trừng nữa là rơi ra bây giờ.”
“Trước kia ngươi ký tên là ấn dấu chân lên, bản thiên tôn cho ngươi trường hợp đặc biệt, về sau ký tên cũng tiếp tục ấn dấu chân là được.”
“Tóm lại tên thì vẫn phải có…”
Âm thanh càng ngày càng nhỏ, nhóm người hầu liếc nhau, nhìn gà con đi bộ khắp nơi ngoài cửa, cảm giác sâu sắc sắp thêm hơn một trăm vị chủ tử rồi..