“Con đến đây, vừa hay con có thời gian, có thể nhân tiện mấy ngày này giải quyết việc của con”.
Triệu Oánh Viện đột nhiên nói.Lục Thanh Uyển trong mắt không khỏi lộ ra nghi hoặc, cô có chuyện gì?Cô chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha trước mặt Triệu Oánh Viện.“Mẹ, sao vậy”.Triệu Oánh Viện quan sát Lục Thanh Uyển, nói rằng, “Tuổi con cũng không còn nhỏ, chị con lập tức gả vào nhà hào môn rồi, con cần như vậy mà kéo dài cũng không được, nhà họ Lục cũng không thể nuôi con cả đời, chỉ có thể tìm nơi chốn tốt cho con”.Sau khi nghe được, mặt Lục Thanh Uyển trắng bệnh.
Ngón tay cô nắm chặt, “Mẹ, mẹ chính là”.Miệng Triệu Oánh Viện lộ ra vẻ dịu dàng, nhưng trong mắt rất lạnh lùng, nói rằng “Chiều này 5 giờ, mẹ sắp xếp cho cô đi xem mắt.
Sau đó ông ta là người cô cần kết hôn.
Không được nói lung tung để làm hỏng việc này, cô cút ra khỏi nhà họ Lục, không phải con gái nhà họ Lục”.Dù sao bà ta và chồng cũng thương lượng của rồi, cũng nhận được sự đồng ý của chồng, để con nhà đầu kết hôn với ông già 60 tuổi đó là được, nếu như vậy, chỉ có thể nhận được lợi ích trong giới kinh doanh.Lục Thanh Uyển đau lòng, không thể tin nhìn mẹ, không nhịn được nói: “Mẹ, con không có quyền lựa chọn sao? Con sẽ kết hôn, nhưng con muốn tự do yêu đương, nếu không cả đời này con không lấy ai cả”.Nhưng khóe mắt Triệu Oánh Viện càng lạnh lùng hơn, nói rằng, “Nhà họ Lục nuôi cô hơn hai mươi mấy năm, lẽ nào nuôi cô vô ích sao? Nhà học Lục không thể nuôi cô vô ích, cô có quyền lựa chọn gì, uống, ăn, cái nào không phải là tiền nhà họ Lục.
Sao ta sắp xếp chốn tốt cho cô, cô cảm thấy ta hại cô sao? Phụ nữ, gả đi phải gả cho người có tiền, Sếp Tôn kia điều kiện không tệ, góa vợ nhiều năm nay, bên cạnh thiếu người chu đáo.
Ít nhất cô không phải chiếm ánh sáng của chị gái cô, ông ta không nhất định vừa ý cô”.Tim Lục Thanh Uyển càng ngày càng đau.Cho dù cô biết, mẹ đối với chỉ có thể lạnh nhạt và kinh thường, nhưng cô không ngừng nói với bản thân, mẹ là có nỗi khổ tâm, vì vậy cô không thể trách mẹ.Cô vì bản thân tìm các loại lý do, để thuyết phục tim bản thân không đau, chỉ có thể để bản thân mình tin, mẹ yêu cô, chỉ là cách thức biểu đạt không giống nhau.Nhưng bây giờ, lần đầu tiên niềm tin của cô bị lung lay.Cô là chưa từng được mẹ yêu thương.Lục Thanh Uyển cố nén nước mắt, không để rơi xuống khóe mắt, khó khăn nói: “Bố, bố biết không?” Cô không muốn cuộc hôn nhân của mình bị mua bán như một món hàng.Triệu Oánh Viện cười thầm trong lòng, quả nhiên con đ ĩ này thực sự không muốn dễ dàng nhượng bộ như vậy và muốn trông cậy vào bố mìnhDù sao, bà ta cũng chỉ muốn nhanh chóng gả con nha đầu này đi, nhưu vậy bà ta mới yên lòng.Lúc đầu bà ta đánh trao, cũng không muốn nhìn thấy hôn sự của con nhà đầu này gả cho nhà họ Triệu, như vậy là việc tốt, dựa vào cái gì rơi vào trên người con nhà đầu này, mà không phải là trên người con gái bà ta.Triệu Oánh Viện có chút không kiên nhẫn, nói với Lục Thanh Uyển một câu: “Bố cô đã đồng ý.
Bây giờ cô có thể trở về phòng của mình, đừng làm phiền tôi nữa.
Nhớ kỹ, trước 5 giờ hãy đến phòng 876 gặp câu lạc bộ tư nhân ngôi sao, đó là nơi cô và chồng sắp cưới của cô gặp nhau.
Nhất định phải nịn hót ông ấy, để ông ấy đồng ý kết hôn với cô, nếu không hậu quả tự chịu trách nhiệm”..