Thiên Giáng Đại Vận

Chương 92-1: Kim bài đối thánh lệnh (1)




Chu Thiên Giáng xoay đầu nhìn Thường Võ:

- Thường Võ đại ca, chính người này khiến huynh trở thành thế này sao?

Thường Võ trừng mắt nhìn, trên khuôn mặt sưng tấy còn có một vết đao rất sâu nhưng Thường Võ lại hơi lộ ra một tia mỉm cười vì anh ta biết Chu Thiên Giáng cùng mấy huynh đệ sẽ báo thù cho mình. Thường Võ chỉ sợ mình chết đi rồi thì các huynh đệ không biết ai là người hành hạ mình đến chết.

Chu Thiên Giáng hơi nheo nheo mắt:

- Mọi người nghe đây, huynh đệ chúng ta trừ phi con mẹ nó chết hết rồi, nếu không nhất định phải chém tên khốn Trịnh Sơn này thành trăm ngàn mảnh.

Chu Thiên Giáng vừa dứt lời thì người giữ cửa của phủ chạy vào:

- Đại nhân, Tĩnh Vương thiên tuế giá lâm.

Chu Thiên Giáng chẳng buồn nâng mí mắt:

- Bảo ông ta vào đi!

Người giữ cửa nghe thấy vậy, được lắm, chẳng những không ra nghênh đón mà còn bảo Tĩnh Vương vào như phân phó hạ nhân vậy. Người giữ cửa cũng không dám nhiều lời mà vội vã chạy ra.

Một lát sau thì Tĩnh Vương một mình bước vào thật. Vừa nhìn thấy không khí này trong phòng thì Tĩnh Vương cũng không trách mọi người không hành lễ.

Ông ta chạy một vòng này cũng không dễ dàng gì, trước tiên là đến Hình Bộ ti nha rồi lại chạy đến An Sát Viện, chạy một vòng rồi mới biết Chu Thiên Giáng đã về phủ đệ.

Tĩnh Vương nhìn Thường Võ, không ngờ Đại hoàng tử lại tàn nhẫn như vậy, bị thương thế này còn khiến người ta khó chịu hơn là bị giết. Tĩnh Vương thở dài một tiếng:

- Thiên Giáng, ngươi ra ngoài này một chút đi, bổn vương có chuyện muốn nói.

- Tĩnh Vương, có gì thì nói luôn ở đây đi, tất cả mọi người ở đây đều là huynh đệ của ta, để mọi người cùng nghe đi.

Trong giọng nói bình tĩnh của Chu Thiên Giáng lộ ra sự lạnh lùng.

Tĩnh Vương nhìn mọi người, phát hiện trong mắt mọi người đều tràn đầy sát khí, đã không còn sự cung kính mà ông ta từng nhìn thấy nữa.

Tĩnh Vương không còn cách nào khác, cũng không để ý đến thân phận vương gia của mình nữa:

- Thiên Giáng, ngươi định làm thế nào?

- Nợ máu trả bằng máu.

Chu Thiên Giáng vẫn ngồi như cũ, từ khi Tĩnh Vương vào hắn đến chỗ ngồi cũng không nhường.

Chu Nhất mơ hồ cảm thấy có lẽ Chu Thiên Giáng định trở mặt thật, với thực lực mấy ngàn binh mã giấu trong ngoài thành thì việc giết ra ngoài cổng thành tuyệt đối không thành vấn đề.

- Ngươi…muốn ám sát Huyền Minh sao?

Tĩnh Vương giật mình nhìn Chu Thiên Giáng.

Chu Thiên Giáng chậm rãi đứng dậy:

- Không phải ám sát mà là giết một cách quang minh chính đại, y không xứng với hai chữ ám sát này.

Tĩnh Vương biến sắc:

- Chu Thiên Giáng, ngươi làm vậy thì khác gì mưu phản, ngươi có biết không vậy hả?

- Tĩnh Vương, tất cả những việc Thiên Giáng làm ở An Sát Viện cũng là vì Đại Phong triều nhưng huynh đệ của ta lại bị tên khốn kia làm thành như vậy, ai thay chúng ta chủ trì công đạo này hả? Thân phận của y là hoàng tử thì nha môn nào dám hỏi hả?

- Thiên Giáng, ngươi đừng sốt ruột, bổn vương đã sai người đến Yến Sơn hành cung rồi, chắc chắn Hoàng thượng sẽ chủ trì công đạo cho chuyện này.

Chu Thiên Giáng lắc lắc đầu:

- Tĩnh Vương thiên tuế, người là vương gia, lại còn là bậc trưởng bối, trước mặt ngài ta không thể không biết điều được. Hôm nay ta sẽ cho Hoàng Minh một cơ hội, nếu y giao ra thị vệ trưởng Trịnh Sơn và một trăm thân binh động thủ thì ta sẽ không đến tìm y gây rắc rối, nếu không ta sẽ giết tên khốn này rồi ra thành chiếm núi xưng vương.

- Ngươi dám?

Tĩnh Vương tức giận cầm Đả Vương Tiên lên.

Chu Thiên Giáng vô cùng nghiêm túc:

- Ngài cứ xem xem ta có dám hay không.

- Ngươi…chẳng lẽ tiểu tử ngươi không nghĩ cho Ngọc Nhi sao?

Tĩnh Vương bất đắc dĩ, lại phải lôi nữ nhi bảo bối ra.

Tĩnh Vương vừa nói như vậy đúng là đã chọc vào điểm yếu của Chu Thiên Giáng. Vừa thấy vẻ mặt khó xử của Chu Thiên Giáng thì Tĩnh Vương bất chấp tất cả mà vội vã kéo hắn ra giữa sân, có mấy lời Tĩnh Vương không muốn để người khác biết.

Hai người thì thầm cái vã nửa ngày trong hành lang, cuối cùng Tĩnh Vương cũng gật gật đầu, vô cùng bất đắc dĩ mà rời khỏi Chu phủ.

Tĩnh Vương vừa đi thì Chu Thiên Giáng lập tức bắt đầu sắp xếp. Chu Thiên Giáng lệnh cho Chu Nhị cầm chiếc nhẫn đen kia đi tìm Mục Kỳ, lệnh cho Mục Kỳ tập hợp một trăm cao thủ Niêm Can Xử đến báo cáo.

Chu Nhị vừa đi thì Chu Thiên Giáng lại lệnh cho Đại Ngưu đi thông báo cho Chu Tứ, sau khi mặt trời lặn thì tập kết tất cả các nhân mã ngầm, chờ lệnh của hắn, nếu chẳng may chọc giận hắn thì Chu Thiên Giáng chuẩn bị giết hai vị hoàng tử rồi trực tiếp ra khỏi thành.

Sắp xếp Đại Ngưu xong thì Chu Thiên Giáng lại gọi Chu Nhất đến. Chu Thiên Giáng viết một bức thư, trên bức thư đóng một quan ấn An Sát Sứ.

- Chu Nhất, đưa bức công hàm này đến tay Huyền Minh.

Chu Thiên Giáng nói xong thì đưa bức thư hàm cho Chu Nhất.

Chu Thiên Giáng và Tĩnh Vương vừa rồi đã đạt thành hiệp nghị, hắn có thể không giết Huyền Minh mà chờ Hoàng thượng xử lý nhưng Trịnh Sơn nhất định phải chết, vậy nên Chu Thiên Giáng và Tĩnh Vương đã ước định là đêm nay không được can thiệp hắn. Chu Thiên Giáng muốn hẹn Đại hoàng tử Huyền Minh gặp nhau ở cửa Hinh Bộ ti nha. Nếu như Tĩnh Vương phái binh can thiệp thì Chu Thiên Giáng cũng đã có tính toán, hắn sẽ không chút do dự mà đại sát tứ phương.

Chu Thiên Giáng tin rằng Đại hoàng tử Huyền Minh đọc xong công hàm của hắn nhất định sẽ đến nơi hẹn, đêm nay hắn phải giết thị vệ trưởng Trịnh Sơn tại chỗ, ngay trước mặt Đại hoàng tử.

Từ khi kinh thành bị đại quân Chu Diên Thiên vây khốn thì đám dân chúng dường như đã quen với thế cục trời rung đất chuyển. Chuyện tranh đấu giữa Đại hoàng tử và Chu Thiên Giáng đã sớm trở thành chủ đề trà dư tửu hậu của mọi người.

Nguy cơ trong chuyện này cũng chỉ có mấy lão nhân nhìn xa trông rộng mới có thể nhìn ra mà Quách lão phu nhân là một trong những người như vậy.

Chu Thiên Giáng trước khi được phong thưởng phủ đệ thì luôn ở Quách phủ. Tuy bình thường lão phu nhân luôn giữ im lặng không quan tâm không hỏi đến nhưng Quách phủ dù sao cũng là nhà danh tướng hai triều đại liền, mỗi lời ăn tiếng nói, mỗi hành động của Chu Thiên Giáng đều được lão phu nhân thu vào trong mắt, hơn nữa Quách Dĩnh đơn thuần trước mặt lão phu nhân cũng không kìm được những lời nói suông nên việc Chu Thiên Giáng có bao nhiêu lực lượng giấu trong kinh thành trong lòng Quách lão phu nhân cũng đoán được kha khá.

Tĩnh Vương từ chỗ Chu Thiên Giáng ra thì thúc ngựa đến thẳng phủ tướng quân. Trước kia Tĩnh Vương có thể giễu võ giương oai trước mặt Chu Thiên Giáng nhưng đụng vào thật mới biết tiểu tử Chu Thiên Giáng này còn cố chấp hơn cả con lừa.

Quách lão phu nhân nghe Tĩnh Vương nói xong thì cau mày, không nói lời nào. Nỗi lo lắng của bà khác với nỗi lo của Tĩnh Vương, Tĩnh Vương lo Chu Thiên Giáng sẽ hành động theo cảm tính, ăn thua thiệt hơn với Huyền Minh, dù sao thì hiện giờ trong tay Huyền Minh cũng có mấy vạn trọng binh, tùy tiện điều đến một hai ngàn tinh binh cũng khiến Chu Thiên Giáng nuốt không trôi rồi.

Nhưng cái Quách lão phu nhân lo lắng lại ngược lại, bà lo Chu Thiên Giáng trong sự giận dữ sẽ giết chết Đại hoàng tử, gây ra đại họa cho kinh thành.

- Lão phu nhân, đứa nhỏ Thiên Giáng này rất cố chấp, Ngọc Nhi nhà ta và Dĩnh nha đầu nhà người đều vô cùng quyết tâm, vì tương lai của hai nha đầu này thì chúng ta cũng nên khuyên nhủ, đừng để Thiên Giáng giận quá mất khôn, gây ra đại họa.

Tĩnh Vương mặt cau mày có nói.

Lão phu nhân ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi:

- Tĩnh Vương, nếu Thiên Giáng lấy danh nghĩa của An Sát Viện mà hỗn chiến với Đại hoàng tử thì ngài cảm thấy Hoàng thượng sẽ xử lý thế nào?

- Còn có thể xử lý thế nào nữa? Chỉ có thể sống chết mặc bay thôi, Đại hoàng chất là một quân kỳ mà hoàng huynh nâng đỡ, là người hạ bàn thạch cho việc giữ yên ổn Hoàng thượng kế vị trong tương lai. An Sát Viện của Thiên Giáng là một cây văn kỳ mà hoàng huynh dựng nên, được thiết lập nhằm trừ bỏ những ảnh hưởng chính trị trong cai quản thiên hạ. Hai cột cờ này hoàng huynh không thể chém gãy bên nào, cùng lắm là mỗi người năm mươi đại bản là xong việc. Nhưng nhìn thế cục trước mắt thì hẳn là hoàng huynh sẽ hơi thiên vị Chu Thiên Giáng.

Tĩnh Vương thầm hiểu trong lòng Thành Võ Hoàng sắp điên rồi, không thiên vị mà cũng không ra chiêu.

Quách lão phu nhân khẽ gật đầu:

- Ngươi nói vậy thì ta an tâm rồi, Đại điện hạ quả thực cũng có chút quá đáng, ta thấy Thiên Giáng đứa nhỏ này mà không trút giận ra thì sẽ không bỏ qua đâu.

Tĩnh Vương gấp đến mức tay cũng run rẩy:

- Ta nói này lão phu nhân, điều bổn vương lo lắng không phải là Chu Thiên Giáng mà là Lâm Phong. Lão già này cứ như ma quỷ vậy, nếu như ông ta muốn giết Huyền Minh thì cho dù mười thị vệ đại nội bảo vệ cũng vô ích thôi. Trước khi đến đây Chu Thiên Giáng và bổn vương đã đạt thành hiệp nghị, hắn bảo đảm Lâm Phong sẽ không xuất thủ nhưng bổn vương có chút không tin tiểu tử kia. Lâm Phong lão tặc này ngoại trừ Tiên hoàng ra thì chẳng coi ai ra gì, nếu chẳng may ông ta đi ám sát Đại hoàng tử thì to chuyện rồi.

Tĩnh Vương hình dung Lâm Phong vừa là ma quỷ vừa là lão tặc khiến trong lòng Quách lão phu nhân ảo não. Tuy lão phu nhân và Lâm Phong thậm chí chưa nắm tay nhau lần nào nhưng người ta có thể chờ đợi đau khổ trong hai mươi năm, cho dù là khối sắt thô thì cũng có thể bị hòa tan nữa là.