Tam Hoàng tử định lên tiếng, Chu Thiên Giáng đưa tay ngăn lại, nói: - Tam điện hạ đừng nóng vội, nghe tại hạ nói hết đã. Khi lão Thái Hậu còn sống, trên phố đồn đại người muốn lập Nhị Hoàng tử Huyền Xán làm Hoàng đế, tiếp nhận ngôi vị của Thành Võ Hoàng. Sau này Chu gia binh bại, Thành Võ Hoàng cũng không đày lão Nhị vào lãnh cung, ngược lại còn phong thưởng cho y như huynh đệ các ngài. Biết sao không? Bởi vì ở trong lòng của Thành Võ Hoàng, lão Nhị có tư cách ngồi lên ngôi vị Hoàng đế này, chẳng qua không phải bây giờ. Thành Võ Hoàng trước tiên loại bỏ tư cách kế vị của lão Đại Huyền Minh, song lại để y nắm binh quyền, chính là vì phải bảo vệ ngôi vị Hoàng thượng tương lai. Mẹ của Nhị Hoàng tử Huyền Xán là Hoàng hậu, nắm quyền lớn ở hậu cung. Y lại để Đại Hoàng tử là dưới trướng, có thể nói trên con đường hoàng quyền, y đã vượt xa ngài và lão Tứ. Có ta ở đây, mục tiêu của Huyền Minh và Huyền Xán chính là Chu Thiên Giáng ta và lão Tứ Huyền Châu. Một khi ta thất bại, ta dám nói bọn họ trở tay là có thể đập chết ngài. Tam Hoàng tử điện hạ, suy nghĩ thật kỹ đi, với tài trí thông minh của ngài thì không nên làm như vậy.
Dứt lời, Chu Thiên Giáng mỉm cười, cầm đũa gắp món ăn khoái khẩu đưa vào miệng. Hắn cho Huyền Nhạc một chút thời gian suy xét, nếu lời đổi lại là Đại Hoàng tử nói, vậy chẳng khác gì đàn gảy tai trâu. Nhưng Chu Thiên Giáng cảm thấy với trí lực của Tam Hoàng tử, hẳn là có thể nhìn thấu quan hệ lợi hợi trong đó.
Huyền Nhạc hoàn toàn mất đi vẻ bình tĩnh vừa rồi. Lời của Chu Thiên Giáng như tiếng chuông, cứ vang vọng mãi trong lỗ tai y. Theo như lời của hắn, lão Nhị Huyền Xán quả thật chiếm ưu thế rất lớn. Huyền Nhạc nhìn Chu Thiên Giáng, y cân nhắc hắn đang uy hiếp mình hay là đang có ý gì khác.
- Thiên Giáng huynh, huynh nói rất có lý, nhưng huynh hiểu lầm một chuyện rồi, con người Huyền Nhạc ta làm việc ngay thẳng, làm gì đối phó huynh? Huyền Nhạc phe phẩy chiếc quạt, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng. Y có phần hối hận mình lúc trước không dùng chút thủ đoạn thu nhận Chu Thiên Giáng làm thủ hạ, nếu có nhân tài như vậy đến giúp mình, lo gì không thành nghiệp lớn.
Chu Thiên Giáng nhìn Huyền Nhạc. Hắn thầm nghĩ: má nó, tiểu tử ngươi còn giả bộ ngây ngô, nếu lão tử không tháo mặt nạ ngươi xuống, xem ra tiểu tử ngươi sẽ không thành tâm làm vụ giao dịch này với lão tử.
- Lão Tam, tối nay ánh trăng không tệ, hai huynh đệ ta cùng uống rượu nói chuyện phiếm, có phải nên hát một bài không. Dứt lời, Chu Thiên Giáng mỉm cười.
Tam Hoàng tử Huyền Nhạc lấy làm lạ nhìn Chu Thiên Giáng, y cảm thấy người này chẳng những khôn khéo mà còn bị điên. Nói chuyện tứ lung tung, đang nói về vấn đề chính, khi không lại chuyển sang vấn đề hát hò.
- Nhìn kìa, mới nhắc đã đến, người hát đến rồi. Chu Thiên Giáng nói xong liền chỉ tay về một phía.
Tam Hoàng tử Huyền Nhạc nghi hoặc xoay người. Cách đó không xa, trên mặt hồ có một thuyền nhỏ đang chèo lại gần. Một lão già đội nón tre ngồi ở mũi thuyền, trong khoang thuyền có bốn người ngồi trên ghế. Trên thuyền treo một dãy đèn lồng rọi sáng rõ khuôn mặt của từng người.
Khi Huyền Nhạc thấy rõ khuôn mặt bốn người kia, sắc mặt phút chốc tái nhợt. Huyền Nhạc xúc động, quạt xếp trong tay rơi xuống mặt đất.
Sáng nay, sau khi Huyền Nhạc dò hỏi bọn thủ hạ, y thôi không hỏi chuyện Nam Viên nữa, bọn Đổng Túc mất tích không hề khiến những người khác cảnh giác. Thời đại này không có chuyển phát thư từ, chẳng ai biết rõ bọn Đổng Túc liệu có chấp hành nhiệm vụ bí mật gì hay không.
Huyền Nhạc trước giờ luôn trầm tĩnh, nhất thời lại trở nên mất kiên nhẫn. Những chuyện Chu Thiên Giáng đã làm gián tiếp chứng tỏ trong tay hắn có một sức mạnh cực kỳ đáng sợ tồn tại. Đêm qua, Tam Hoàng tử Huyền Nhạc tự nhận đã qua mắt được Lâm Phong, không hề để lại manh mối khả nghi nào. Mặc dù tên hộ vệ bị thương kia cũng trốn vào trong hoàng cung, Tam Hoàng tử không hiểu Chu Thiên Giáng làm sao phát hiện ra bí mật của y.
Huyền Nhạc xoay người lại, ánh mắt hung tợn hận không thể ăn thịt người: - Chu Thiên Giáng, ngươi có ý gì?
Huyền Nhạc siết chặt nắm tay, lạnh lùng nhìn Chu Thiên Giáng.
- Ha ha, ta nói lão Tam, đừng so chưởng với ta, hai ta mà đấu thì người thua thiệt nhất định là ngươi. Ngươi yên tâm, mấy người kia sẽ để ngươi đưa về, ta ở lại cũng chẳng có tác dụng gì. Tại hạ làm như vậy, chỉ là muốn để mọi người nói rõ một chút. Nơi này chỉ có hai chúng ta, không cần phải giấu diếm. Đúng rồi, vị Cố đại tiểu thư kia không cần phải trốn tránh, lưu lại kinh thành có lẽ còn hữu dụng. Chu Thiên Giáng điềm tĩnh nói.
Huyền Nhạc xanh mặt, y hối hận vì đã để hai gã hộ vệ rời khỏi. Chu Thiên Giáng làm việc không theo lẽ thường, nếu chẳng may đánh nhau thật thì Huyền Nhạc không có chiêu gì. Huyền Nhạc cố nén cơn giận, y nhặt quạt xếp rồi từ tốn ngồi xuống.
Chu Thiên Giáng mỉm cười, phất tay với thuyền nhỏ, thuyền nhỏ liền chèo về hướng bờ bên kia.
- Tam điện hạ, bây giờ chúng ta có thể thẳng thắn nói chuyện rồi chứ. Chu Thiên Giáng cầm lấy bầu rượu rót rượu cho Huyền Nhạc.
- Ngươi muốn thế nào? Huyền Nhạc không có nhã hứng uống rượu, lạnh lùng nhìn Chu Thiên Giáng.
- Liên thủ với ta, cùng nhau đối phó Huyền Minh và Huyền Xán. Chu Thiên Giáng nói thẳng vào vấn đề.
- Thế nào, với năng lực và thủ đoạn của Chu đại quan nhân ngươi, còn sợ không đối phó được hai tên mãng phu kia hay sao?
Huyền Nhạc cười lạnh châm chọc.
Chu Thiên Giáng thây kệ, hắn nhìn Huyền Nhạc: - Hừ, ngươi nói nghe hay thật. Hai người họ một người nắm binh quyền, một người có chỗ dựa hậu cung, quan trọng nhất là cha của ngươi thiên vị bọn họ, lão tử dựa vào đâu mà đấu với họ.
- Nếu như vậy, tại hạ dựa vào cái gì liên thủ với ngươi? Ta liên thủ với hai vị hoàng huynh đẩy ngươi vào chỗ chết không phải tốt hơn sao. Huyền Nhạc bình tĩnh nhìn Chu Thiên Giáng.
- Nếu ngươi muốn làm vậy, có thể sẽ hoàn toàn mất đi tư cách tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế.
- Hợp tác với ngươi, cho dù đánh bại hai vị hoàng huynh, lão Tứ chẳng phải vẫn đứng trên đầu ta à. Trừ phi, ngươi buông tha cho lão Tứ.
Hai người đối chọi gay gắt. Huyền Nhạc đã nói trúng điểm cốt yếu, nếu liên kết, y được cái gì chứ.
Chu Thiên Giáng nhìn Huyền Nhạc: - Lão Tứ và ta là bằng hữu, đâm lén sau lưng là chuyện Chu Thiên Giáng sẽ không làm. Tuy nhiên, ta có thể cam đoan đến lúc đó sẽ đối đãi công bằng. Nếu Tứ Hoàng tử thực sự không thích hợp lên ngôi vị Hoàng đế, y làm Vương gia tiêu dao cũng không tệ. Dứt lời, Chu Thiên Giáng bình tĩnh nhìn Huyền Nhạc.
Huyền Nhạc ngẩn ra:
- Ngươi nói thât chứ?
- Tuyệt đối không nói dối!
Tam Hoàng tử Huyền Nhạc nhìn chằm chằm Chu Thiên Giáng, dường như muốn từ trên mặt hắn tìm ra một tia sơ hở. Khuôn mặt Chu đại quan nhân cực kỳ chân thành, nhưng trong nội tâm lại chửi bới xối xả. Má nó, lhi lão tử làm quy nô đã luyện được bộ mặt này, không tin ánh mắt của tiểu tử ngươi lại chuyên nghiệp hơn Phùng ma ma.
Cuối cùng, Tam Hoàng tử Huyền Nhạc gật đầu: - Được! Ta tin ngươi. Nếu Tứ đệ thực sự thích hợp với ngôi vị Hoàng đế hơn ta, Huyền Nhạc vẫn sẽ nhượng bộ.
Chu đại quan nhân cười: - Vậy thì được rồi, dựa vào thói đê tiện của ta và ngươi, chúng ta liên kết chính là do ông trời tác hợp. Ta ở ngoài sáng ngươi ở trong tối, còn không gài bẫy được hai vị ca ca kia sao. Nào, hai huynh đệ ta kính một ly! Chu Thiên Giáng nói xong liền cầm chén rượu lên.
Huyền Nhạc cười khổ phe phẩy quạt xếp, lại khôi phục phong thái nho nhã vốn có. Hai người nâng chén rượu lên, xem như vì đạt thành hiệp nghị mà cạn chén.
- Thiên Giáng, ngươi là kỳ tài hiếm thấy, nếu như có thể an tâm phụ tá Đại Phong, đích thị là phúc của dân chúng trong thiên hạ. Huyền Nhạc cười nói.
- Wizards (1)? Con mẹ nó còn đội Los Angeles Lakers nữa mà. Ta nói lão Tam, đừng quản những thứ vô dụng này nữa. Ngươi nói thử xem, hai tiểu tử Huyền Minh và Huyền Xán này định đối phó ta như thế nào? Chu Thiên Giáng xé một cái đùi gà ra, nhai nhồm nhoàm rất mất hình tượng.
(1) Nguyên văn là Kỳ tài, là tên tiếng Trung viết tắt của đội bóng rổ Washington Wizards của Mỹ, chơi trong giải bóng rổ NBA. - Los Angeles Lakers: đội bóng rổ chơi trong giải NBA, là một trong những đội thành công nhất của NBA, từng vô địch NBA 16 lần.
Huyền Nhạc bất đắc dĩ nhìn Chu Thiên Giáng, tên này quả thực chính là hợp thể của tài tử và lưu manh. Nói hắn là kỳ tài, vậy tức là đang sỉ nhục lưu manh.
Huyền Nhạc trầm tư một chút, rất nghiêm túc nói: - Thiên Giáng huynh, biết trước mắt chỗ dựa lớn nhất của huynh là gì không?
- Nhảm ruồi, đương nhiên biết, nếu như không có Đả Vương Tiên (roi đánh vua), lão tử còn không quất chết hai ca ca của ngươi sao. Chu Thiên Giáng bĩu môi nói.
- Vậy huynh biết uy hiếp lớn nhất là gì chứ?
Chu Thiên Giáng ngẩn ra, nghĩ một chút rồi nói: - Thành Võ Hoàng!
Huyền Nhạc gật đầu: - Đúng vậy, với trí tuệ của huynh, đối phó Huyền Minh và Huyền Xán hẳn là không thành vấn đề. Từ buổi thiết yến hôm nay của huynh mà nói, tai mắt của huynh cực kỳ hùng hậu, đã vượt ra khỏi giới hạn luật pháp của Đại Phong. Nhưng mấy thứ này đối với hoàng thất mà nói chỉ là mây khói, dù huynh có mạnh đến mấy cũng không bằng lão Quốc Cữu Chu Diên Thiên. Hoàng quyền nếu muốn áp chế huynh, chỉ cần một ý chỉ là đủ.