Trong phủ đệ của Chu đại quan nhân, Chu Thiên Giáng đang cùng Quách Dĩnh Ngọc Cách Cách ngồi trên "Ferrari" đi xung quanh thì thấy một thân ảnh lóe lên phía trước rồi Chu Nhị vội vàng chạy tới.
- Đại nhân, vừa nhận được tin, Vương Thái phó quỳ gián trong đại lễ nghênh đón ngoài triều môn, cầu bệ hạ phong thưởng cho đại nhân chức quan, chấp chưởng quân quyền. Chu Nhị tiến lên nói.
Chu Thiên Giáng vừa nghe thì đầu óc như muốn nổ tung, thật phiền toái, Đại hoàng tử Huyền Minh vốn dĩ là người bụng dạ hẹp hòi, Vương Thái phó như vậy, Đại hoàng tử còn không hận chết hắn sao?
- Haizzz, hôm nay vừa sáng ra đã nháy mắt liên hồi, biết ngay là không có chuyện gì tốt lành. Chu Thiên Giáng buồn bực ôm trán.
- Thiên Giáng, lão đại nhân cũng vì muốn tốt cho huynh, có lẽ lời bênh vực của lão đại nhân có thể khiến Hoàng thượng hồi tâm chuyển ý. Quách Dĩnh cảm thấy đây là chuyện tốt.
- Dĩnh nhi của ta ơi, Thành Võ Hoàng cũng không phải đồ ngốc, trong lòng của ông ta hiểu rất rõ. Thành Võ Hoàng không dùng ta là muốn đấu tâm cơ với tướng công của muội, xem ai chịu thua trước. Triều Đại Phong thực lực rỗng tuếch, chỉ mong ngăn cản đượcChu Diên Thiên, tâm nguyện lớn nhất của Thành Võ Hoàng không phải là quân đội mà là lương thực và tiền. Có hai thứ này thì Thành Võ Hoàng mới có thể mở rộng quân đội lớn gấp đôi, vậy nên hắn cũng không vội trọng dụng lại ta.
Chu Thiên Giáng nói xong thở dài một tiếng: - Hiện tại Vương Thái phó làm vậy, Thành Võ Hoàng trong lòng có lẽ đã dịu xuống, nhưng mấy người Đại hoàng tử nhất định sẽ coi lão tử như cái đinh trong mắt. Tiểu tử Huyền Minh hiện tại có nhiều binh quyền trong tay, nếu y muốn gây chuyện thì cũngthật là khó đối phó.
Chu Thiên Giáng hiểu đạo lý Diêm Vương dễ gặp tiểu quỷ khó dây, hắn không quan tâm Thành Võ Hoàng, bởi vì Thành Võ Hoàng phải chú ý đến của Chu Thiên Giáng, nhưng Đại hoàng tử thì khác, y cũng không quan tâm tới việc Chu Thiên Giáng vì Đại Phong mà lập nhiều nhiều công lao.
- Chu Nhị, nói với Hạ Thanh, từ bây giờ chúng ta đóng cửa không tiếp khách. Mọi người ra ngoài khiêm tốn một chút, mặc kệ người ta bới móc, đánh ta thì ta cũng không trả đòn, mắng không nói lại. Mặt khác, ta lệnh cho ngươi phải theo dõi mọi nhất cử nhất động của Huyền Minh và Huyền Xán, nhất định phải điều tra rõ ràng. Chu Thiên Giáng căn dặn.
Ngọc Cách Cách vừa nghe liền hoảng sợ: - Thiên Giáng, điều tra người của hoàng thất, đây chính là phạm vào luật pháp Đại Phong.
- Dừng lại! Tướng công của muội còn phạm ít tội sao?Ta cũng chẳng quan tâm nhiều tới điều này. Nếu như tiểu tử kia ức hiếp người quá đáng thì ta sẽ liều một phen. Chu Thiên Giáng ở trong xe nói xong liền lén lút sờ soạng Ngọc Cách Cách.
Ngọc Cách Cách nghe một tiếng "tướng công" liền đỏ bừng cả mặt, véo Chu Thiên Giáng một cái thật đau.
Chu Nhị lui xuống, ngoài Niêm Can Xử ra thì Chu Nhị và Chu Nhất đã bí mật huấn luyện một đám quân tinh nhuệ . Hơn nữa, trong khoảng thời gian này vẫn là Lâm Phong tự mình trấn thủ, có thể nói thế lực của nhóm người này hiện nay ở Niêm Can cũng đạt tới bậc trung bình trở lên.
Trong triều đình, tâm trạng vui vẻ của Thành Võ Hoàng bị Vương Thái phó làm cho cụt hứng. Sau khi sai Ngụy công công đọc phong thưởng, yến tiệc mừng chiến thắng của binh sĩ cũng bị hủy bỏ.
Lần này phong thưởng không có gì là nổi bật, duy chỉ có Đại Hoàng tử vinh dự được thêm cái vinh dự là "Hộ quốc tướng quân".
Trong quần thần, Lý Hồng là người đứng đầu trong các quan võ, trong lòng ai nấy đều hiểu rõ. Những lời của Vương Lão Thái phó hôm nay cũng đã nói ra lòng của bọn họ. Chu Thiên Giáng có thể sử dụng hai vạn binh mã trong tay mình mà giết được bốn vạn quân tinh nhuệ của danh tướng Đại Phong Phương Đại Đồng ở Thục Thiên Phủ , lại suất lĩnh mấy vạn đại quân được thành lập tạm thời đánh cho Chu Diên Thiên chạy trối chết. Chỉ bằng những chiến công này cũng có thể khiến toàn bộ đai lục khiếp sợ, nhưng Thành Võ Hoàng muốn đẩy Đại hoàng tử kém cỏi đi, không ít quan võ trong triều vì Chu Thiên Giáng mà bất bình.
Oán giận thì oán giận nhưng chẳng ai đứng ra nói thay Chu Thiên Giáng mấy câu như Vương Thái phó cả.. Hơn nữa gần đây Chu Thiên Giáng cũng không có biểu hiện gì đáng quan tâm, không ít người đều cảm thấy Đại Phong trong một thời gian ngắn sẽ lụi bại.
Đại Hoàng tử tuy rằng giữ chức chủ soái đại doanh Kinh Giao nhưng hôm nay không có được phụ hoàng thưởng yến tiệc nên trong lòng vẫn canh cánh. Đêm đó Nhị Hoàng tử Huyền Xán và không ít quan viên đến phủ của Đại hoàng tử, hai huynh đệ vừa uống thoải mái vừa mắng Chu Thiên Giáng trước mặt các quan viên.
Lẽ ra hai người đó và Chu Thiên Giáng cũng không có gì ân oán, đơn giản là Chu Thiên Giáng không gia nhập vào trận doanh của họ. Nhưng từ ngày Chu Thiên Giáng vào Quốc Tử Giám thì hai người cảm thấy tiểu tử này lấy hết ánh hào quang của bọn họ. Một quan thuế lục phẩm, trong nháy mắt trở thành một người văn võ song toàn của Đại Phong, thực sự khiến hai vị hoàng tử trong lòng thấy không thoải mái.
Sau khi Đại hoàng tử hồi kinh, Công Xã Nhân Dân của Chu đại nhân trở thành cấm địa, không tiếp đãi bất kì khách tới thăm mà ngay cả những tướng quân và quan viên trước kia thường xuyên tới cũng bị từ chối ngoài cửa không khách khí.
Chu đại quan nhân ngày nào cũng uống rượu say bí tỉ trước kia dường như đã biến mất, rất ít khi xuất hiện trước mắt dân chúng.
Chu Thiên Giáng dùng phương thức này là muốn tránh Đại hoàng tử quấy rầy nhưng không biết từ lúc nào trong kinh thành truyền ra liwfi đồn, nói Chu Thiên Giáng thường xuyên nhắc đến Đại hoàng tử vớibọn hạ nhân trong phủ, nói rằng công lao của Đại hoàng tử đều là giả dối, không phải chiến công thật sự, không xứng để đánh đồng với hắn.
Lời đồn thất thiệt này khiến Chu Thiên Giáng ngạc nhiên vô cùng, hắnliền phái một lượng lớn nhân thủ đi điều tra xem ai đã đồn thổi như thế. Mặc dù là tin đồn vô căn cứ nhưng Chu Thiên Giáng biết rằng người tung tin đồn này muốn hắn trở mặt với các hoàng tử hoặc là còn có dã tâm thâm độc hơn.
Chu Thiên Giáng có thể bình tĩnh phân tích, nhưng tin đồn đến tai của Đại hoàng tử thì lại như thêm dầu vào lửa.
Đại Hoàng tử Huyền Minh đến phủ đệ của Nhị hoàng tử Huyền Xán,, dù tức giận lắm nhưng y cũng chỉ có thể xả trước mặt Huyền Xán. Đại hoàng tử vừa mới được phong làm "Hộ quốc tướng quân" như hắn cũng không muốn làm kinh động, không muốn các đại thần trong triều nghĩ hắn là kẻ hẹp hòi.
- Chu Thiên Giáng, ngươi con mẹ nó dám dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy với hoàng tử, sớm muộn gì ta cũng sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta. Đại Hoàng tử Huyền Minh nghiến răng nghiến lợi mắng, hận không thể dẫm nát Chu Thiên Giáng dưới chân.
- Đại hoàng huynh, tiểu tử này ở trong tối, chúng ta cho hắn ra chỗ sáng để chơi. Nghe nói ở con phố phía tây có mấy thanh lâu đều là sản nghiệp của Chu Thiên Giáng, đêm nay hai huynh đệ ta phải đi phá nó. Đệ muốn nhìn xem Chu Thiên Giáng có dám ngẩng đầu lên nữa hay không. Nhị Hoàng tử cười nhạt đưa ra chủ ý.
- Nếu hắn dám thì sao? Huyền Minh lạnh lùng, nham hiểm nhìn Nhị hoàng tử.
- Hừ hừ, vậy cũng không thể trách chúng ta ức hiếp người. Đừng quên trong tay huynh có binh quyền, nếu hắn dám đến thì cho hắn mất mặt trước dân chúng, để mọi người thấy Chu Thiên Giáng cùng lắm chỉ là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi mà thôi.
- Đừng quên trong tay hắn có Đả Vương Tiên.
- Ha ha, trời tối như mực, ai mà biết kẻ nào không có mắt cướp mất chứ? Đến lúc đó đánh mất Đả Vương Tiên chính là tử tội. Nhị hoàng tử Huyền Xán cười nhạt nói.
Hai huynh đệ nhìn nhau, lộ ra nụ cười ẩn chứa sự độc ác. Phá một thanh lâu trong kinh thành là chuyện rất bình thường, với thân phận của bọn họ, cho dù là Cửu Môn Đề Đốc phủ cũng không dám hỏi đến.
Màn đêm buông xuống, cửa hoàng cung vừa đóng thì một đội quân mã danh dự của Đại hoàng Tử cầm lệnh bài vào tiến vào cổng thành. Nhị hoàng tử mang theo hộ vệ trong phủ cùng Đại Hoàng tử gặp nhau ở một chỗ, đằng đằng sát khí tiến về khu phố ở phía Tây.
Đại hoàng tử cười nhạt, Chu Thiên Giáng dám tung tin đồn nhảm, ta sẽ đập phá sản nghiệp của ngươi, chúng ta xem ai lợi hại hơn ai. Đại hoàng tử ước gì đêm nay Chu Thiên Giáng xuất hiện, hắn cùng với mười sáu cao thủ của hai phủ đã âm thầm chuẩn bị kỹ càng, chờ thời cơ đến để cướp đoạt Đả Vương Tiên của hắn.
Trong một cửa hàng bánh bao ở kinh thành, Quỷ Y Trác Hành nghe hạ nhân kể lại tỉ mỉ, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Trong một góc không ai nhìn thấy của hoàng cung, Niêm Can Xử Thanh Long Sứ Vệ Triển cau mày nghe một tên Niêm Can Xử Chu Tước Vệ báo cáo.
Lúc chạng vạng, đại doanh Kinh Giao vừa có động tĩnh đã thu hút sự chú ý của những ám tử Niêm Can Xử. Tuy nói binh mã vào thành phải có điều lệnh binh phù của Binh Bộ nhưng phủ đệ Đại hoàng tử Huyền Minh ở trong kinh thành, có quyền điều động năm trăm thân binh đi theo hộ vệ nên y làm vậy cũng không có gì trái với pháp lệnh Binh Bộ, nhưng những người này và người của Nhị hoàng tử tụ tập với nhau thì lại cho thấy một ý nghĩa đặc biệt khác.
Từ khi Vương thái phó chống đối Thành Võ Hoàng trong buổi lễ tiếp đón thì Vệ Triển đã hạ lệnh giám sát chặt chẽ nhất cử nhất động của Đại hoàng tử, quả nhiên không ngoài dự đoán, cái nên tới thì cuối cùng cũng không tránh được.