Đại Ngưu sửng sốt rồi gật mạnh đầu: - Đại nhân, ta hiểu rồi, nói vậy thì vị trí của ta trong lòng ngài hẳn là cao hơn bọn họ đúng không?
- Đương nhiên, chắc chắn rồi. Chu Thiên Giáng dụ dỗ Đại Ngưu như dỗ trẻ con.
- Đại nhân, sau này ngài cứ mắng thoải mái đi, mắng càng hăng ta càng vui, đợi lúc nào rảnh ta sẽ đến nói những lời này trước mộ Hà Dương, tên tiểu tử đó nói đại nhân không thích ta. Đại Ngưu nhếch miệng cười vui vẻ.
Vừa nhắc đến Hà Dương thì trong lòng Chu Thiên Giáng lại dâng lên một sự cảm động. Tuy Đại Ngưu có chút khờ nhưng tấm lòng của cậu ta chân thành hơn bất cứ ai.
- Đại Ngưu huynh đệ, ngươi cũng thức một đêm rồi, mau về phòng nghỉ ngơi đi. Từ đôi mắt vằn đỏ của Đại Ngưu là Chu Thiên Giáng nhìn ra được tên tiểu tử này cả đêm không ngủ.
- Đại nhân, bắt đầu từ bây giờ ta sẽ canh giữ cho ngài, thích khách có đến thì phải qua ải của ta đã. Đại Ngưu ưỡn ngực nói.
Chu Thiên Giáng cười khổ một cái: - Được rồi, vậy ta giao cho ngươi một nhiệm vụ là bảo vệ tốt cái cửa này cho ta, bất cứ ai cũng không được vào, kể cả ngươi.
- Thế hoàng thượng đến hạ chỉ thì sao?
- Đừng nói đến hạ chỉ, cho dù là hoàng thượng đến cũng không cho vào, ai không thành thật một chút thì cứ đá ra ngoài. Chu Thiên Giáng buồn ngủ muốn chết, không còn sức đâu mà dây dưa với Đại Ngưu nữa.
- Đại nhân yên tâm đi, bây giờ ta sẽ về chỗ Lâm sư phụ lấy cây thiết côn của ta, vừa luyện công vừa bảo vệ ngài. Đại Ngưu được khen vài câu liền lập tức vui vẻ.
Chu Thiên Giáng khoát tay:
- Được, được, đi đi. Chu Thiên Giáng cười khổ bước vào phòng ngủ, gặp phải người như vậy hắn cũng bó tay.
Lại nói Ngụy Chính Hải sau khi trở lại hoàng cung thì thêm mắm dặm muối tố cáo Chu Thiên Giáng, hận không thể khuếch đại hành vi coi thường hoàng quyền của Chu đại quan nhân lên gấp trăm lần, cuối cùng mới nói qua vết thương của Chu Thiên Giáng.
Thành Võ Hoàng đen mặt hung hăng trợn mắt nhìn Ngụy Chính Hải, tố cáo nửa ngày, hóa ra là tiểu tử Chu Thiên Giáng này bị thương nên mới không tiến cung. Thành Võ Hoàng cũng không bị lừa, ông ta biết rõ sự nhỏ mọn của Ngụy Chính Hải.
- Cẩu nô tài, sau này mà còn gây chia rẽ quan hệ quân thần thì trẫm sẽ đánh gãy chân chó của ngươi. Thành Võ Hoàng tức giận mắng Ngụy Chính Hải.
- Chủ tử.lão nô tài không dám lừa ngườitiểu tử kiaà, Chu đại nhân quả thực rất bất kính, không phải nô tài nói lung tung đâu. Ngụy Chính Hải vội vã quỳ xuống đất khóc lóc kể lể.
- Cút! Đừng có khóc lóc trước mặt ta.
Thành Võ Hoàng không chút khách khí mà đuổi Ngụy Chính Hải ra, buồn bực ngồi sau ngự án. Ông ta cũng hoài nghi "vết thương" này của Chu Thiên Giáng liệu có phải là giả vờ cho ông ta xem hay không. Thành Võ Hoàng đã bỏ thể diện, chuẩn bị trọng dụng lại Chu Thiên Giáng, không ngờ tên tiểu tử này lại bị thương không thể thượng triều.
- Người đâu, truyền Tĩnh Vương và Lục bộ thượng thư tiến cung. Nếu Chu Thiên Giáng không thể lãnh binh thì Thành Võ Hoàng phải tìm một người thích hợp.
Trọng thần lục bộ và Tĩnh Vương đều lần lượt đến thư phòng. Hôm nay lúc lâm triều, Binh bộ thượng thư Lý Hồng đã thượng tấu điều ba vạn binh mã từ các đô phủ, để Chu Thiên Giáng suất lĩnh đến Hổ Khẩu Quan cứu viện. Dưới sự phụ họa của chúng thần tử, Thành Võ Hoàng đã mượn cớ xuống thang, đồng ý với đề nghị của Lý Hồng, ai biết rằng đến lúc mấu chốt này Chu Thiên Giáng lại xảy ra chuyện.
- Bệ hạ, nếu như Chu Thiên Giáng không thể lãnh binh thì chỉ có thể là Sở Vân tướng quân thôi. Hổ Khẩu Môn tuyệt đối không thể thất thủ, đây chính là nơi hiểm yếu duy nhất thông vào kinh thành. Lý Hồng ôm quyền nói.
Thành Võ Hoàng không đồng ý ngay, Sở Vân tướng quân tuy thích hợp nhưng đối phó với lão quỷ Chu Diên Thiên này e là vẫn còn yếu hơn. Đừng thấy tên tiểu tử Chu Thiên Giáng kia còn trẻ, uy tín của hắn trong quân doanh cũng không thấp. Chu Thiên Giáng suất lĩnh tạp quân đánh tan đại quân phía bắc của Chu Diên Thiên, binh mã của Văn Nhữ Hải tại Hổ Khẩu Quan vốn cũng là quân đội Chu Thiên Giáng dạy dỗ, chỉ dựa vào những điều này thôi thì hắn quả thực chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Thành Võ Hoàng đưa mắt nhìn Tĩnh Vương: - Tĩnh Vương, ngươi có suy nghĩ gì?
Tĩnh Vương vừa vào cửa đã cụp mí mắt. Ông ta sợ Thành Võ Hoàng bảo mình suất lĩnh binh mã đi cứu viện. Đừng thấy lần trước Tĩnh Vương dốc nhiều sức, cái tính lười nhác của ông ta vẫn không đổi chút nào. Chuyện Chu Thiên Giáng bị thương Tĩnh Vương đã biết từ hôm qua, chỉ muốn xem thử xem liệu có phải tên tiểu tử này đang giả vờ hay không.
Tối qua sau khi hồi phủ Ngọc Cách Cách đã nói cho Tĩnh Vương biết, nói Chu Thiên Giáng bị chính cận vệ của hắn đánh bị thương, hơn nữa còn bị thương rất nặng, nhưng có đánh chết Tĩnh Vương cũng không tin. Trong mắt ông ta thì Chu Thiên Giáng tinh ranh như khỉ vậy, sao hắn có thể bị cận vệ đánh bị thương chứ, hơn nữa cận vệ nhà ai dám ra tay mạnh với chủ tử của mình chứ? Đó chẳng phải là đồ ngu sao?
Tĩnh Vương vừa nghe thấy Thành Võ Hoàng điểm đến tên mìn thì tiến lên một bước: - Hoàng huynh, thần đệ cho rằng cứ điều đủ binh mã rồi chọn người cũng không muộn.
- Tĩnh vương gia, binh mã lần này đều được chiêu mộ từ các đô phủ gần đây, nhanh nhất thì ba ngày có thể tập kết dưới thành rồi. Lý Hồng vội nói.
Tĩnh Vương khẽ mỉm cười nói: - Ba ngày không tính là nhanh nhưng bổn vương cảm thấy tên tiểu tử Chu Thiên Giáng kia lúc đó cũng khỏi rồi.
Lục bộ thượng thư nhìn nhau, cả Thành Võ Hoàng đều có suy nghĩ là tên tiểu tử Chu Thiên Giáng giả vờ, lúc hắn cứu đại tiểu thư Quách gia còn sinh long hoạt hổ, sao lại bị thương nặng được chứ?
Trong lòng Lý Hồng cũng hơi nghi hoặc, theo lý mà nói thì đây chính là cơ hội tốt để xuất sơn lần nữa, Chu Thiên Giáng còn trẻ như vậy, chắc không phải là an dưỡng tuổi già thật chứ?
Thành Võ Hoàng suy nghĩ một lát, cười lạnh một tiếng nói: - Được rồi, trẫm sẽ đợi thêm ba ngày nữa, tên tiểu tử Thiên Giáng này cũng coi như là công thần của Đại Phong ta, nếu như hắn bị thương thì Tĩnh Vương thay trẫm đến thăm hỏi hắn một chút đi.
Tĩnh Vương giương mắt nhìn Thành Võ Hoàng, ông ta biết là Thành Võ Hoàng muốn bảo ông ta đi phân rõ thật giả. Từ khi Đả Vương Tiên bị Chu Thiên Giáng lấy đi thì Tĩnh Vương vẫn luôn nhớ chuyện này. Trong lòng Tĩnh Vương thầm nhủ nếu như tên tiểu tử này giả bị thương thì bổn vương không những thu hồi Đả Vương Tiên mà còn phải cho hắn một trận.
Tĩnh Vương muốn giáo huấn Chu Thiên Giáng cũng là do chuyện của Ngọc Cách Cách. Tâm tư của nữ nhi làm sao có thể giấu được pháp nhãn của ông ta nhưng tên tiểu tử Chu Thiên Giáng này đã có nha đầu Quách gia, cả kinh thành đều biết chuyện này, bây giờ hắn lại còn đến trêu chọc nữ nhi ông ta. Lần này thì Tĩnh Vương không thể đồng ý được.
Lẽ ra với địa vị và thân phận của Chu Thiên Giáng hiện giờ, gả Ngọc Cách Cách cho hắn cũng rất hợp nhưng nha đầu của Quách gia và cách cách của vương phủ chỉ có thể chọn một trong hai, nếu không ai làm thiếp cũng không bỏ được người kia. Tĩnh Vương chuẩn bị tự mình đến hỏi Chu Thiên Giáng xem hắn muốn nữ nhi của vương phủ hay là nha đầu của Quách gia.
Tĩnh Vương ra khỏi cung liền đến thẳng Chu phủ, vừa nghĩ đến nữ nhi bảo bối ngày nào cũng ngây người với tên tiểu tử kia thì cảm thấy hơi đau lòng. Quan hệ của ông ta với Quách Thiên Tín cũng không tệ nhưng vì hạnh phúc của nữ nhi thì lần này Tĩnh Vương cũng chuẩn bị cướp con rể không nể nang gì.
Hộ vệ cửa Chu phủ vừa thấy Tĩnh vương gia giá lâm, vừa vào trong để thông báo thì Tĩnh Vương đã phất tay bước vào.
- Thiên Giáng, tiểu tử ngươi đừng có giả bộ nữa, mau lăn ra đây cho bổn vương. Tĩnh Vương vừa kêu lên vừa bước vào phía trong. Ông ta muốn hạ một đòn phủ đầu với Chu Thiên Giáng, ý là bổn vương đã sớm biết tiểu tử nhà ngươi giả vờ rồi.
- Không biết Tĩnh vương gia giá lâm, không tiếp đón từ xa được, mong ngài lượng thứ! Chu Nhất vội vàng ra đón.
- Đi, đi, đi, bảo tiểu tử Thiên Giáng đừng trốn nữa, mau ra đây đi. Tĩnh Vương phất phất tay, không kiên nhẫn nói.
- Vương gia, đại nhân nhà ta quả thực là bị thương, không tiện tiếp khách. Chu Nhất khó khăn nói.
- Cái gì? Không tiện tiếp khách? Có tin ta đốt căn phòng này không hả? Tĩnh Vương trừng mắt, tức giận mắng Chu Nhất.
- Vương gia, hay là ngài cứ ngồi xuống để ta đi thông báo một tiếng. Chu Nhất ngại ngùng nhìn Tĩnh Vương.
- Thôi bỏ đi, bổn vương cũng không chú ý nhiều đến vậy, ta đến xem hắn bị thương thật hay giả thôi.
Tĩnh Vương nói xong liền bước về phía hậu viện.
Chu Nhất cũng không dám ngăn lại, đành phải cắn răng dẫn đường cho Tĩnh Vương. Khi hai người đến ngoài phòng ngủ của Chu Thiên Giáng thì Đại Ngưu đã cầm thiết côn đứng ở đó như một môn thần.
- Đại Ngưu, mau thông báo cho đại nhân là có Tĩnh vương gia đến thăm. Chu Nhất nói với Đại Ngưu.
Đại Ngưu bĩu môi: - Đại nhân đã nói, bất cứ kẻ nào cũng không được vào, kể cả ta.
- Đồ khốn kiếp, mau gọi Chu Thiên Giáng lăn ra đây cho bổn vương.
Tĩnh Vương không nén được giận, tiểu tử này thấy ông ta chẳng những không hành lễ mà còn cầm gậy gộc đứng chắn trước cửa. Tĩnh Vương rất muốn bước lên cho hai bạt tai.
Chu Nhất vội nháy mắt với Đại Ngưu: - Đại Ngưu, mau thông báo đi, không được vô lễ với vương gia.
Đại Ngưu trợn trắng mắt. Ta không quan tâm ngươi là ai, hôm nay cho dù hoàng thượng có đến cũng vậy mà thôi.
- Đại nhân đã nói, bất cứ kẻ nào cũng không được vào, kể cả ta, nếu ai dám xông vào thì đại nhân bảo ta ném ra ngoài. Đại Ngưu gân cổ lên, dáng vẻ tức điên người không đền mạng.
Tĩnh Vương tức muốn chết, ở Đại Phong triều đến hoàng thượng cũng không dám đối xử với ông ta như thế chứ đừng nói đến một hạ nhân cỏn con.
- Đồ khốn kiếp, hôm nay bổn vương phải thay tên khốn Chu Thiên Giáng này xử lý tên nô tài ngu dốt nhà ngươi. Tĩnh Vương nói xong liền bước lên đá Đại Ngưu một cước.
Đây chẳng qua chỉ là chuyện hết sức bình thường, vương gia cho dù có đánh Chu Thiên Giáng thì người khác cũng chỉ có thể nhìn, nhưng hôm nay Tĩnh Vương lại xui xẻo, ai bảo ông ta đụng phải Đại Ngưu chứ.
Đại Ngưu trúng một cước của Tĩnh Vương, Chu Nhất vốn tưởng cái tên Đại Ngưu này hẳn là cũng thành thật rồi, ai biết ngay sau đó Đại Ngưu một phát túm được đai ngọc của Tĩnh Vương, một tay vừa nhấc lên đã nhấc trên bả vai.
- Khốn kiếp, thả bổn vương xuống Tĩnh Vương sắp tức đến hộc máu, tên khốn này muốn tạo phản hay thế nào vậy?
Chu Nhất nhìn Đại Ngưu nhấc Tĩnh Vương như thằng ngốc, mãi sau mới phản ứng được: - Tên điên nàyĐại Ngưumau buông tay!
Chu Nhất vừa sải đôi chân đã dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo.