Thiên Giáng Đại Vận

Chương 6-1: Thư đồng nhận lệnh (1)




Thành Võ Hoàng đế kinh ngạc nhìn Chu Thiên Giáng: - Không tồi, thơ hay, đúng là thơ hay. Tiểu tử, xem ra ngươi cũng là người từng đọc đủ thứ thi thơ, tại sao lại không nhờ Quách tướng quân tiến cử làm quan cho triều đình.

- Ông ấy tiến cử ta? Chu Thiên Giáng nhìn quanh: - Ta nói cho ông biết, lão già Quách Thiên Tín đó nhìn mặt cứ như quả mướp, thấy ta thì vẻ mặt cứ như là phải chịu nhiều uất ức cay đắng và có mối thù sâu sắc với ta vậy, ông ta sớm đã muốn đá ta ra khỏi cái vườn này từ lâu lắm rồi. Ta thấy ông như thế này, chắc chắn là chức quan nhỏ hơn ông ta. Thực ra tặng lễ vật cho ông ta cũng chả ích lợi gì đâu, ông ta sẽ không đề bạt ông đâu. Chu Thiên Giáng nhỏ giọng nói.

Thành Võ Hoàng đế vẻ mặt cổ quái nhìn Chu Thiên Giáng, cảm thấy người này có hơi thái quá rồi, lại dám nói Quách Thiên Tín mặt dài như quả mướp. Nhưng mà ngẫm kĩ ra thì đúng là như quả mướp thật.

- Ha ha, ngươi không sợ ta sẽ đem lời ngươi nói lại với Quách tướng quân sao?

- Xì, nơi này cũng chả có người ngoài, ta có chết cũng không thừa nhận, ông có thể làm gì ta nào. Chu Thiên Giáng huơ huơ đầu.

Lúc này, một gã quản gia của Quách phủ bước nhanh tới chỗ Quách công công, khom mình nói khẽ với ông ta vài lời. Ngụy công công khoát tay bước nhẹ về phía Thành Võ Hoàng đế.

- Gia! Quách lão phu nhân đã thay y phục xong xuôi, ngài có phải là nên qua đó? Ngụy công công nhỏ giọng nói.

Thành Võ Hoàng đế nhìn Chu Thiên Giáng:

- Tiểu tử, một trăm lượng vàng ta tạm thiếu ngươi, có điều, ta sẽ thưởng cho ngươi một thứ nữa. Nói xong, Thành Võ Hoàng đế khẽ mỉm cười, xoay mình đi về phía hậu viện.

- Này, này, ông đừng có đi chứ, không đưa vàng cho ta lần sau có gặp thì ta sẽ chửi đổng không tha. Chu Thiên Giáng hét theo Thành Võ Hoàng đế.

Ngụy công công sợ thiếu chút nữa thì tê liệt ngã xuống đất, run cầm cập chỉ tayvà Chu Thiên Giáng, nghiến răng nói nhỏ: - Ngươi chết chắc rồi.

- Tê cái khỉ ấy, tên hạ nhân nhà ngươi lại dám gọi danh của lão tử ta, ngươi tin hay không thì tùy. Chu Thiên Giáng nghe tên này gọi lão nhân kia là Gia, thì nghĩ bụng tên này chẳng qua cũng chỉ là một gã nô tài nên hắn mới không coi ra gì.

Ngụy công công sắp tức đến phát điên lên, đường đường là tổng quản thái giám đại nội, đến Quách Thiên Tín thấy lão còn phải nể ba phần, thế mà không ngờ lại bị một môn khách ở Quách phủ ức hiếp, lại dám làm Ngụy công công tức một bụng sắp muốn nổ tung.

Ngụy công công bước vội vài bước, đi xuyên qua hậu viện đuổi theo Thành VõHoàng đế.

- Bệ hạ, tiểu tử kia ăn nói ngông cuồng, bất kính với Thánh thượng, có phải là nên đem hắn..! Ngụy công công nói, ánh mắt đầy sát khí.

Thành Võ Hoàng đế dừng bước, lạnh lùng nhìn Ngụy công công:

- Nô tài to gan, trẫm có nói là sẽ trách tội hắn ta sao?

Ngụy công công sợ đến mức té nhào xuống đất, quỳ sụp trước mặt vua: - Nô tài đáng chết, nô tài cũng chỉ là vì nghĩ cho bệ hạ.

- Hừ! Thành Võ Hoàng đế lạnh lùng hừ một tiếng:- Truyền khẩu dụ của trẫm, nói với Quách khanh gia, năm sau hãy đưa tên tiểu tử đó đến Quốc Tử Giám, cùng đọc sách với các Hoàng tử.

Ngụy công công sửng sốt, lập tức cúi đầu đáp: - Tuân chỉ.

Chu Thiên Giáng loay hoay với khóm hoa, trong lòng vẫn còn buồn bực khó chịu, mắng lão nhân kia nuốt lời, một văn tiền cũng không cho hắn.

Hắn không biết, Thiên Giáng đại nhậm ở con người này, vận may sắp đến rồi!

Quách Thiên Tín đang làm khách ở Binh bộ Thượng thư Lý phủ. Tuy rằng là quan hệ trên dưới, nhưng Quách Thiên Tín tay nắm binh quyền nên Lý Hồng vẫn rất nể trọng ông. Thời đại này không giống với thế kỉ hai mươi mốt, có sự trung thànhcủa những người này mới có thể giữ vững đất nước.

Chủ soái của Trấn Nam đại doanh và Bắc Phương đại doanh về cơ bản trong doanh từ cao xuống thấp đều là thân tín của mình, đó là tình nghĩa ruột thịt, cho dù là hoàng mệnh cũng không thể tách rời họ. Lý Hồng coi trọng Quách Thiên Tín cũng là vì uy tín củaông ở Trấn Nam đại doanh.

Đúng vào lúc Quách Thiên Tín thoải mái chè chén trong nhà Lý Thượng thư thì đột nhiên nhận được tin báo của gia đinh, nói rằng Hoàng thượng vi phục (cải trang) đến Quách phủ, lão phu nhân bảo ông mau chóng trở về. Quách Thiên Tín không dám chậm trễ, nhanh chóng cáo biệt Lý Hồng, thúc ngựa hết tốc lực về phủ.

Khi Quách Thiên Tín trở về phủ thì Thành Võ Hoàng đế đã rời khỏi đó. Nhà vua đến thăm lão thái thái cũng chỉ là để biểu lộ tâm ý chứ cũng không có nhiều lời đểnóinhưng Ngụy công công vẫn còn lưu lại chưa đi.

- Ngụy công công, không biết hôm nay bệ hạ đột nhiên tới thăm nên không kịp nghênh tiếp, đúng là tội vạn lần đáng chết.

Quách Thiên Tín vừa bước vào đại sảnh liền vội vàng chắp tay nói lời khách khí.

- Quách tướng quân, lão nô còn đợi ở đây là có lời muốn nói cho ngài biết. Ngụy công công nói xong thì nhìn trái nhìn phải một chút.

Quách Thiên Tín lập tức hiểu ra ngay

- Các ngươi đều ra ngoài hết cho ta, bất cứ kẻ nào cũng không được vào Quách Thiên Tín đuổi tất cả ra ngoài.

Ngụy công công đặt chén trà xuống và đứng lên, ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên vànói:

- Trấn Nam Đại Tướng quân Quách Thiên Tín tiếp chỉ.

Quách Thiên Tín nghe thế thì vội quỳ xuống đất

- Thần Quách Thiên Tín tiếp chỉ.

- Ngô hoàng có chỉ, năm sau mời nhà Quách ái khanh đưađưa

Ngụy công công ngập ngừng mãi mới nhớ ra là mình không biết tên của Chu Thiên Giáng.

- Quách tướng quân, phủ của ngài có một tên tiểu tử mặt mày lấm la lấm lét, còn có thể làm đôi câu thơ, hắn tên gì ấy nhỉ?

Ngụy công công cúi đầu hỏi.

- Công công muốn nói đến Chu Thiên Giáng? Cái tên đi đường thì thích lắc lư đầu, gặp ai thì cứ như là muốn ăn trộm đồ của họ sao?

Quách Thiên Tín hình dung lại một chút, vừa nghe thích làm thơ là ông đoán ngay ra là Chu Thiên Giáng.

- Đúng rồi, chính là hắn, cái tên này chắc cũng không phải người tử tế gì, dám cả gan vô lễ với ta. Ngụy công công trừng mắt nói.

- Tên tiểu tử đó lại dám đắp tội với công công, lát nữa ta sẽ sai người đánh cho hắn một trận nhớ đời và đuổi khỏi phủ. Quách Thiên Tín đang lo không có cớ gì, lần này thì hay quá rồi. Cho dù mẫu thân đại nhân phản đối thì ông cũng có thể dựa vào Ngụy công công. Trong thành Thái phó và lục bộ còn không ai dám đắp tội với Ngụy công công nữa mà.

- À, cái nàycái này thì miễn đi. Ta là muốn nói, bệ hạ muốn hắn năm sau đến Quốc Tử Giám học cùng với các Hoàng tử. Ngụy công công lúng túng nói.

Quách Thiên Tín sửng sốt, bệ hạ muốn Chu Thiên Giáng đến Quốc Tử Giám? Không phải chứ? Một người là đương kim Thánh thượng, một kẻ là quỷ nô gánh trên mình cái danh giết người, không thể có quan hệ gì với nhau được. Nếu không phải Chu Thiên Giáng có lão phu nhân và nữ nhi của mình bao che thì Quách Thiên Tín đã sớm tống hắn ra khỏi cửa từ lâu rồi.

- Ngụy công công, ngàingài không phải là đã nghe nhầm rồi chứ?

- Hừ, Quách tướng quân, ta cũng hận một nỗi không thể bóp chết tên tiểu tử đó, nhưng Thánh thượng đã mở lời vàng ngọc nên ta cũng không có cách nào khác.Có điều, đợi tên tiểu tử đó đến Quốc Tử giám thì xem ta sẽ giày vò hắn như thế nào. Ngụy công công và Quách gia quan hệ cũng không tệ, có những lời cũng chẳng cần phải giấu diếm.

Quách Thiên Tín tiễn Ngụy công công ra đến cửa, trong đầu vẫn có chút mơ hồ. Ông ta không hiểu Chu Thiên Giáng chó ngáp phải ruồi kiểu gì mà lại có được sự ưu ái của Hoàng thượng. Được vào Quốc Tử Giám thực sự là chuyện không đơn giản, coi như được lên quan lục phẩm luôn rồi.

Triều Đại Phong chọn quan viên, thứ nhất là dựa vào khoa cử, thứ hai nữa là vào Quốc Tử Giám. Khoa cử là dành cho kì nhân dị sĩ ở dân gian, còn Quốc Tử Giám là dành cho con cháu quan lớn. Thứ nhất là để thiết lập quan hệ với các hoàng tử, thứ hai Quốc Tử Giám cũng là nơi mà các công chúa cách cách học tập, có thể từ đó mà tuyển chọn phò mã. Không phải tất cả con cháu quan viên đều được vào Quốc TửGiám, có thể vào được Quốc Tử Giám thì cũng được coi như là môn sinh của thiên tử, thân phận lập tức trở nên cao quý hơn bao giờ hết.

Mấy ngày nay, lúc Quách Thiên Tín nhìn thấy Chu Thiên Giáng thì cũng thay đổi vẻ mặt thù hận trước đây, thay vào đó ông ta cười tươi như hoa vậy. Nụ cười này của ông ta cũng không gấp gáp, khiến Chu đại nhân nổi cả da gà, đến lúc ngủ cũng gặp ác mộng.

Mấy ngày nay chẳng những Quách Thiên Tín thay đổi mà ngay cả lão thợ làm vườn Lâm Phong cũng thay đổi luôn, lại lặng lẽ câm điếc giống như trước đây.

Đối với những sự thay đổi này, thân là đại cẩu tử thì Chu đại kì nhân vẫn suy nghĩ cả trăm lần mà không thể hiểu nổi, vậy nên hắn bèn đi tìm Tiểu Quách Dĩnh chơi đùa.