Trong Chu phủ rộng lớn, Chu Thiên Giáng sốt ruột đi tới đi lui ở đại sảnh. Tuy buổi chiều đã lan truyền tin tức ra ngoài, nhưng Chu Thiên Giáng vẫn lo không có tác dụng. Hơn nữa Chu Nhị đến hiện tại vẫn chưa trở về báo tin, hắn cũng không biết tình hình Niêm Can Xử thăm dò y quán như thế nào.
- Hạ Thanh, hiện tại là canh mấy?
Chu Thiên Giáng rất không thích ứng với thời gian của thời này, đến đồng hồ cũng không có, chỉ có thể dựa vào tiếng mõ bên ngoài đoán thời gian. Có đôi khi Chu Thiên Giáng cũng hoài nghi, nếu có tên bị thần kinh đêm khuya ra ngoài gõ loạn, mọi người liệu có thức dậy làm việc hay không.
- Đại nhân, vừa qua canh ba.
Hạ Thanh nhìn tinh tượng nói.
Chu Thiên Giáng ngẩn ra: - Má! Canh ba rồi, không biết sư phụ đã tới chưa.
Chu Thiên Giáng xoa tay mà lòng như lửa đốt. Lâm Phong một mình đến miếu Long Vương, không biết có thể phát hiện Quách Dĩnh hay không.
Miếu Long Vương trong kinh là nơi dân chúng cầu mưa. Là miếu đều có thần, trời tối nơi này trở nên yên tĩnh, không ai dám tới quấy rầy Long vương gia nghỉ ngơi.
Miếu Long Vương không lớn, là kiến trúc mở như am Phật. Hồng Sơn và Trác Hành trốn trên một cây đại thụ cách đó không xa, hai người hóa trang đơn giản che đi diện mạo thật. Nếu hai người bọn họ đi ra một bước sẽ dễ dàng bị đám người Mục Kỳ ngăn ở y quán. Đừng nhìn Hồng Sơn công phu không thấp, nhưng đối mặt với phần đông Thanh Long Vệ và Bạch Hổ vệ vây công, chỉ sợ lão không thoát khỏi y quán được.
Dưới mái hiên ở phía khác của miếu Long Vương, Lâm Phong cầm một thanh kiếm nhỏ trong tay, ánh mắt sắc sảo và thính lực nhạy bén không buông tha bất luận chỗ khả nghi nào.
Hồng Sơn không phát hiện ra Lâm Phong, Lâm Phong cũng không phát hiện ra Hồng Sơn và Trác Hành. Song phương đều rất kiên nhẫn, một đội quan binh tuần tra lề mề đi qua miếu Long Vương. Ba người Lâm Phong, Trác Hành và Hồng Sơn không ai nhúc nhích, tựa như trong mắt căn bản không có những người đó.
Hồng Sơn cẩn thận quan sát xung quanh, lão mong Chu Thiên Giáng đêm nay có thể xuất hiện. Hai ngày nay Vệ Triển gia tăng giám thị Khôn Hậu cung, Hồng Sơn cảm thấy không rời khỏi kinh thành chỉ sợ không kịp nữa.
- Hồng gia, đừng đợi nữa, tôi sớm nói qua Chu Thiên Giáng đêm nay sẽ không tới. Trác Hành hạ giọng nói.
Hồng Sơn dường như cũng mất đi kiên nhẫn: - Đi, trở về bảo nha đầu kia tự tay viết phong thư cầu cứu. Hồng Sơn nhỏ giọng nói.
Trác Hành gật đầu, đáp người nhẹ tênh xuống đất. Hồng Sơn không hề động đậy, chỉ bẻ một cây nhánh cây rồi vung tay đánh vào phiến đá bên cạnh Trác Hành.
Trác Hành sửng sốt, ngẩng đầu căm tức liếc Hồng Sơn, lão làm vậy rõ ràng coi y là mồi. Trác Hành thầm chửi, y cong người rồi phóng vun vút ra xa.
Hồng Sơn ngừng thở, vẫn không nhúc nhích nấp trong tán lá. Lão hồ ly Hồng Sơn nghĩ dù Chu Thiên Giáng biết thư quấy rối là giả, hắn cũng sẽ phái người đến bí mật thăm dò. Lão cố ý để lộ Trác Hành là vì muốn khiến mọi người chú ý, dụ đám cao thủ như Lâm Phong ló mặt.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, bóng người gầy ốm như chim đại bàng bật nhảy vài lần đuổi theo hướng Trác Hành.
Từ thân pháp của Trác Hành, Lâm Phong nhìn ra đối phương là cao thủ, sợ lại mất mục tiêu, Lâm Phong cũng bất chấp đối phương còn có đồng bọn hay không, lão khẩn trương đuổi theo. Lâm Phong nhảy vượt qua nơi Hồng Sơn ẩn thân, hai người cách xa nhau không đến ba thước. Hồng Sơn nhìn thấy Lâm Phong cầm thanh kiếm nhỏ trong tay, lão kích động đến tim đập thình thịch.
Lão không nghĩ người tới chính là Lâm Phong, nếu Lâm Phong bị Trác Hành dẫn dụ rời đi, vậy bên cạnh Chu Thiên Giáng sẽ không có cao thủ. Hồng Sơn không kìm nổi kích động, lúc này đúng là thời cơ tốt giết Chu Thiên Giáng.
Hồng Sơn kiềm chế kích động, sau khi lấy lại hô hấp bình thường, Hồng Sơn nhẹ nhàng búng người ra ngoài. Mục tiêu của lão chính là phủ đệ của Chu Thiên Giáng.
Lại nói Lâm Phong truy kích Trác Hành, lão phát hiện tên kia vô cùng giảo hoạt. Lâm Phong chuyên dùng khinh công trên cao, mà Trác Hành lại giống như chuột, chuyên môn luồn lách trong ngõ hẻm, mượn bóng đêm che khuất, thật đúng là khiến Lâm Phong có chút đau đầu.
Càng như vậy, Lâm Phong càng cảm thấy hứng thú với Trác Hành. Với năng lực này của đối phương, Lâm Phong biết tuyệt đối không phải là nhân vật tiểu tốt. Chỉ cần bắt được đối phương, không lo lần không ra tung tích của Quách Dĩnh.
- Tiểu tử, dừng lại cho lão phu! Lâm Phong nói xong, thuận tay khều một miếng gạch xanh quăng về hướng Trác Hành.
Trác Hành tuổi cũng qua năm mươi, nhưng y cải trang nên nhìn như người trẻ tuổi. Lâm Phong thấy kỳ quái, đại lục này khi nào lại xuất hiện một vị cao thủ trẻ tuổi như vậy.
Trác Hành hận muốn rụng răng, đêm nay bị Hồng Sơn ép vào miếu Long Vương, y biết ngay không phải chuyện tốt. Trác Hành trên giang hồ cũng coi như là nhân vật nổi tiếng, không ngờ để người ta đuổi theo như chuột. Từ thân pháp của Lâm Phong, Trác Hành có thể đoán được người Hồng Sơn sợ hãi chính là lão già này. Chỉ cần bị đối phương đuổi kịp, tám phần mười mình không phải là đối thủ.
Trác Hành nghe thấy tiếng gió, y né qua một bên tránh gạch bay. Trong chớp nhoáng, Trác Hành lách vào một ngõ khác.
Hai người một trước một sau, Lâm Phong sốt ruột đuổi theo, Trác Hành chạy đến hồn vía run rẩy. Y tự nhận trình độ khinh công và y thuật không thấp, nào ngờ không cắt đuôi được lão già này.
Hai người truy đuổi nửa canh giờ, Trác Hành dần đuối sức. Lâm Phong nội lực thâm hậu, về sức chịu đựng thì Trác Hành không phải là đối thủ.
Trác Hành chợt lách vào tiểu viện một nhà, trực tiếp phá cửa sổ vọt vào. Lâm Phong vung kiếm quét ngang, không chút suy nghĩ liền đi vào theo. Lâm Phong tài cao gan lớn, căn bản không sợ đối phương đánh lén.
Trong phòng, một đôi vợ chồng say ngủ chưa kịp bừng tỉnh từ trong mộng, Trác Hành liền nhảy ra ngoài từ một cửa sổ khác. Phương thức thay đổi cách chạy trốn này của y khiến Lâm Phong rất không thích ứng, sau khi liên tục xuyên qua mấy nhà dân, khoảng cách giữa Lâm Phong và Trác Hành bị kéo giãn đến vài chục trượng.
Trác Hành lại xông vào một nhà dân, ngay sau đó Lâm Phong cũng nhanh chóng tiến vào. Cửa sổ đối diện đã hư hỏng, trên giường ván gỗ trong phòng, một lão già hoảng sợ nhìn Lâm Phong.
Lâm Phong liếc nhìn, lão vẫn không ngừng đuổi theo. Tuy nhiên lúc sau khi rời khỏi, lão lại mất dấu Trác Hành. Lâm Phong kinh ngạc, khẩn trương nhảy lên nóc phòng cẩn thận tìm kiếm ở phía trước. Lão đi tới chừng ba trăm mét, trong lòng liền kích động, đột nhiên xoay người đi ngược về.
Lâm Phong trở lại nhà dân khi nãy, quả nhiên không ngoài dự đoán, lão già kia chẳng biết đã đi đâu. Lâm Phong tức giận dậm chân, bắt nhạn cả đời, đêm nay lại bị nhạn đùa bỡn. Nếu là bình thường, Lâm Phong chắc chắn sẽ không sơ sót như vậy, bởi vì trên giường ván gỗ đó căn bản không có chăn.
Trong nửa canh giờ ở kinh thành rộng lớn, ba địa điểm phát sinh tình trạng khẩn trương không có kết quả giống nhau, hơn nữa động tĩnh ở chỗ này lại lớn hơn chỗ kia.
Một là cuộc chiến truy đuổi giữa Lâm Phong và Trác Hành khiến dân chúng gà chó không yên, đường đường là đệ nhất cao thủ của Niêm Can Xử lại để mất dấu mục tiêu.
Động tĩnh chỗ thứ hai tuy lớn, song lại cực kỳ thuận lợi. Mục Kỳ dùng kim bài đại nội mà Vệ Triển cho y, lệnh cho Bộ Nha chặn hết cả con đường. Mục Kỳ tự mình thống lĩnh Thanh Long Vệ và Bạch Hổ Vệ nhanh như chớp tập kích Bình Phước y quán, nhưng lúc này trong y trong quán chỉ còn một số tôi tớ và tạp dịch tầm thường.
Mục Kỳ cầm phương thuốc đặt trên bàn đưa đến gần mũi ngửi, y kết luận lá thư kia đến từ y quán này. Mục Kỳ vừa sai người cẩn thận điều tra, vừa khổ hình thẩm vấn những hạ nhân và tạp dịch kia.
Căn hầm mà Trác Hành giam giữ Quách Dĩnh vô cùng nghiêm mật, ở ngoài bị một đống thảo dược khô che đậy, nhất thời không bị phát hiện. Lại nói Thanh Long Vệ và Bạch Hổ Vệ cũng không am hiểu điều tra, bọn họ chỉ giỏi giết người, mãi đến khi người của Huyền Vũ Vệ đến nơi mới tìm ra cửa căn hầm kia. Thấy Quách Dĩnh vẫn không nhúc nhích được khiêng ra, Mục Kỳ khẩn trương tiến lên bắt mạch, phát hiện Quách Dĩnh chỉ hôn mê, lúc này y mới thấy nhẹ nhõm.
Địa điểm sự kiện thứ ba phát sinh chính là phủ đệ của Chu đại quan nhân. So với Lâm Phong và Mục Kỳ, Chu đại quan nhân xem như là người buồn bực nhất.
Lúc này Chu phủ đã thành nơi gà bay chó sủa, Chu đại quan nhân bị Hồng Sơn truy đuổi chạy loạn khắp nơi như thỏ, đám hộ vệ của Chu Thiên Giáng không là gì trong mắt lão già này. Chu đại quan nhân cũng không biết lão già điên này từ đâu xuất hiện, giống như hắn đã đào một tổ tiên của lão lên vậy.
Khiến Chu đại quan nhân buồn bực nhất chính là lựu đạn mà hắn chế ra. Quả lựu đạn thứ nhất sau khi châm rồi ném ra, không ngờ lóe lên rồi vụt tắt. Quả thứ hai không đợi châm, Hồng Sơn liền tung một chưởng, nếu Đại Ngưu không liều chết dùng thân thể cản lại, đầu của Chu Thiên Giáng đã có thể bị đập nát.
Đám người Hạ Thanh và Thường Võ ra sức chống cự, tiếc rằng sức lực song phương chênh lệch quá lớn. Sau bảy tám hiệp đấu, Thường Võ bị thương nặng gục xuống đất, còn lại Chu Nhất và Hạ Thanh cực khổ chống đỡ. Bọn hộ vệ không dám bắn cung nỏ trong tay, sợ ngộ thương người một nhà.
Mục tiêu của Hồng Sơn là Chu Thiên Giáng, lão cũng không dám kéo dài thời gian. Lâm Phong nếu chẳng may trở về thì phiền toái, Hồng Sơn thôi không giàng co với Chu Nhất và Hạ Thanh nữa, lão xông đến giết Chu Thiên Giáng.
Trước ngực Chu Thiên Giáng đeo một túi, bên trong chỉ đựng lựu đạn khói, chạy tán loạn khắp nơi như mèo máy. Hắn hiện tại chỉ có thể cầu nguyện Lâm Phong mau chóng trở về, bằng không không ai có thể ngăn cản lão già điên ở phía sau.