Thiên Giáng Đại Vận

Chương 217-2: Hỉ sự (2)




-Văn soái, đại nhân nhà ta nói rồi, trước khi ông ấy đến đây, chúng ta chỉ có án binh bất động. Tuy nhiên, binh mã đại nhân mượn từ Ô Tộc đến đã vào rồi, tôi tin rằng đại nhan sẽ nhanh chóng tới đây thôi.

Chu Nhị thấy đám người Văn Nhữ Hải, Tần Vĩ trong lòng rất sốt ruột, trước tiên chỉ có thể trấn an họ rồi nói sau. Binh mã của Chiêm Linh chưa tụ hợp với đại quân, điểm này tướng quân như Tần Vĩ cũng không vừa lòng. Tuy nhiên, Chu Nhị cũng không có cách nào khác, hắn cũng không quản được Chiêm Linh.

Văn Nhữ Hải thở dài một tiếng:

-Lão phu nửa đời chinh chiến, đi theo Quách đại tướng quân đánh không biết bao nhiêu trận với Vân Quốc. Từ lúc tới phương Bắc, khắp nơi đều bị quản chế, thật không dễ buông tay buông chân đánh một trận, lại thua thảm như vậy.

Văn Nhữ Hải chua xót cười cười, nói tiếp:

- Tần Vĩ à, ta đã già rồi, nếu không lấy được Khoa Ba thành, ngươi hãy đem bộ xương già chôn ở nơi này. Một ngày nào đó, ta muốn nhìn thấy đội quân tinh nhuệ của Đại Phong san bằng tường thành Khoa Ba thành.

-Văn soái, Tần Vĩ thề, nhất định sẽ chiến đấu đến dù chỉ còn lại một binh một tốt, tôi cũng phải tự tay giết chết Mã Duy để báo thù cho huynh đệ ta.

Tần Vĩ mặt lạnh lùng nói.

Phạm Nhung lại kích động:

-Văn soái, Phạm Nhung ta thân là tội tướng, bằng lòng lập huyết thư xin lệnh xuất binh. Không phá thành này, Phạm Nhung ta quyết không sống quay trở về nữa.

Phạm Nhung thân là tướng bại trận, Văn Nhữ Hải và Tần Vĩ cũng không trách phạt hắn. Bởi vì tình huống lúc đó cũng không thể trách Phạm Nhung, đánh gọng kìm trong ngoài có thể còn sống trở về cũng là không tệ rồi.

Chu Nhị vừa nghe xong, nhíu nhíu mày nói:

-Tần soái, Phạm tướng quân, kính xin nhị vị không nên kích động. Chiếu theo lệnh của đại nhân nhà ta, chúng ta vẫn cứ án binh bất động là được.

Phạm Nhung trừng mắt:

-Đại doanh phương Bắc chỉ nghe lệnh bởi quân lệnh của hai vị chủ soái, Chu Thiên Giáng ở xa tít tận Thiên Thanh cơ bản không biết tình hình hiện nay. Dựa vào cái gì để ra lệnh cho chúng ta.

Chu Nhị và những người này đều từng là huynh đệ kề vai chiến đấu, nhưng đám người Phạm Nhung, Tần Vĩ khi đó là hiệu thống binh mã, mà Chu Nhị khi chiến đấu ở kinh thành chẳng qua chỉ là quan truyền lệnh của Chu Thiên Giáng. Vì thế, Phạm Nhung cơ bản coi thường Chu Nhị.

Chu Nhị hừ lạnh một tiếng:

-Phạm tướng quân, tại hạ có binh phù của Ngự tứ Thành Võ Hoàng, kẻ trái lệnh, đừng trách ta không khách khí.

Chu Nhị cũng biết đối phó với những tướng quân mã thượng này tuyệt đối không thể mềm mỏng. Không ngăn chặn bọn bọ, mệnh lệnh của Chu Thiên Giáng cơ bản là không thể thi hành.

Văn Nhữ Hải thấy hai người bắt đầu cãi vã, khẽ giơ tay lên:

-Câm miệng! Thiên Giáng tuy rằng không có ở đây, nhưng Chu Nhị đại nhân có binh phù trong tay, các tướng quan không được trái lệnh.

Văn Nhữ hải vừa nói như vậy, Chu Nhị thở phào nhẹ nhõm:

-Đa tạ Văn soái tín nhiệm, ta cũng biết Phạm tướng quân sốt ruột báo thù, nhưng hiện tại nếu chúng ta công thành, coi như lấy được Khoa Ba thành, e rằng tổn thất sẽ có thể rất lớn. Chi bằng đợi đại nhân nhà tôi đến, tôi tin rằng xe pháo Thiên Lôi cũng sẽ đi cùng. Đến lúc đó, đại nhân nhà tôi sẽ cho Mã Duy biêt thế nào là lợi hại.

Văn Nhữ Hải và Tần Vĩ đều gật đầu, về sự việc xe pháo Thiên Lôi họ cũng nghe đồn không ít. Điều quan trọng nhất, chính là mọi người vẫn vô cùng tín nhiệm tài năng chỉ huy quân sự của Chu Thiên Giáng.

Một gã thị vệ mặc chiến bào màu đen chạy vào, Tần Vĩ vừa muốn giận giữ, nhìn thấy người của Chu Nhị, yên lặng không hé răng.

-Nhị gia, tin tức Đại đương gia nhà ta đến rồi, ngài đã vào Cửa Bắc, nghe nói đang đi về phía này. Nơi này có phong mật hàm, mời đại nhân xem qua.

Người huynh đệ này nói xong, đem tới một ống trúc.

Một số nhân viên phụ trách tình báo thuộc hạ của Chu Nhị, để xưng hô khác với đám người của Chu Nhất, đều gọi Chu Thiên Giáng là “Đại đương gia”. Nói cách khác đều là Chu đại nhân, cũng không tiện phân biệt.

Trong lòng Chu Nhị vui vẻ, vội vàng nghiền dấu sáp, cẩn thận nhìn lại.

-Thật tốt quá, Văn soái, chư vị tướng quân, đại nhân nhà chúng tôi đã về. Ngài lệnh cho chúng ta nửa đêm hai ngày sau, bí mật chạy tới Quy Sơn thành.

Chu Nhị nói xong, đưa mật hàm cho Văn Nhữ Hải. Dựa theo ngày tháng trong mật hàm, mật hàm được đưa tới chậm mất một ngày, cho nên Chu Nhị báo thẳng là hai ngày sau.

Văn Nhữ Hải vừa nghe xong, mặt cũng lộ vẻ vui mừng. Mật hàm mỗi người xem một lượt, Tần Vĩ lại nhíu mày.

-Văn soái, việc này chỉ sợ không ổn. Thiên Giáng cũng không biết rõ địa thế của Quy Sơn thành, chỗ nào dễ thủ khó công. Nếu không lấy được Khoa Ba thành thì tùy tiện tấn công Quy Sơn thành, nếu chẳng may Mã Duy giáp công phía sau, chúng ta sẽ lâm vào cục diện bị động.

Tần Vĩ lo lắng nói. Nếu không phải vì nguyên nhân này, Tần Vĩ cũng không từ bỏ Khoa Ba thành, trực tiếp tấn công Quy Sơn.

Chu Nhị khẽ mỉm cười:

-Tần tướng quân không cần phải lo lắng, thống lĩnh Chiêm Linh của Ô Tộc đã dẫn đầu hai vạn đại quân mai phục ở phụ cận Quy Sơn thành rồi. Cho dù Mã Duy dám ra khỏi thành cứu viện, binh lực của chúng ta có thể diệt hồi mã thương, dù sao cũng dễ hơn nhiều so với công thành. Hơn nữa, đại quân Ô Tộc đến Chu Diên Thiên cũng không hay biết, chỉ cần Quy Sơn thành bị phá vỡ, Khoa Ba thành sẽ biến thành ao tù nước đọng.

Tần Vĩ, Phạm Nhung đều đưa ánh mắt nhìn về phía Văn Nhữ Hải, bọn họ đều cảm thấy nước cờ này của Chu Thiên Giáng rất mạo hiểm. Một khi thất bại, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Văn Nhữ Hải suy tư hồi lâu, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm:

-Nghe theo lệnh Thiên Giáng, theo kế hoạch binh phát Quy Sơn thành.

Tin Chu Thiên Giáng đã đến, tựa như hòn đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng. Nói thế nào đi nữa, cuối cùng cũng có trận chiến có thể đánh rồi, còn tốt hơn nhiều việc nhiều người ở đây mà không có việc gì làm.

Trên đường đi, đám người giúp Chu Thiên Giáng nhanh chóng tiến đến. Chu Nhị thiết lập án tử trong các thành trì đã có hiệu quả tốt, mỗi khi đến đâu, đều sẽ có huynh đệ của mình dẫn hướng.

Chu Thiên Giáng trừ ăn cơm, đại tiện, dường như đều tự nhốt mình trong xe. Bản đồ trong xe rải đầy sàn, Chu Thiên Giáng căn cứ ghi chú trên bản đồ, không ngừng vẽ khoanh từng vòng, tính kế làm thế nào để đánh được trận này.

Trong dãy núi bên ngoài năm mươi dặm phía đông Quy Sơn thành, Chiêm Linh cũng đang lo lắng chờ đợi Chu Thiên Giáng. Đi vào trong cổng Chiêm Linh cũng không có cách nào tụ hợp với đại quân Văn Nhữ Hải. Nàng không thích tác chiến dưới mệnh lệnh của người khác. Cho dù đại quân Văn Nhữ Hải đối mặt là Khoa Ba thành, Chiêm Linh đánh bậy đánh bạ trực tiếp chạy thẳng đến đại bản doanh của Chu Diên Thiên.

Thế nhưng sau khi đến Chiêm Linh mới phát hiện bản thân đã phạm phải sai lầm lớn. Ô Tộc tác chiến từ trước đến nay đều chỉ đem theo lương thực mà không đem theo cỏ khô, nhưng đến địa giới Đại Phong lại khác, cơ bản không có đồng cỏ rộng lớn có thể chăn thả. Hai vạn thiết kị, trong một đêm đã gặm hết bãi cỏ dưới chân núi. Thức ăn của người thì không đáng kể, trong dãy núi muông thú thường lui tới, phái một đội ngũ săn bắn thì có thể giải quyết được vấn đề. Dù sao muối ăn và lúc mạch đều đã mang theo, xen lẫn cũng có thể ăn được mười ngày nửa tháng, nhưng ngựa không có cỏ không được, Chiêm Linh bất đắc dĩ phái ra đội cắt cỏ. Để phòng bại lộ mục tiêu, cũng không thể cắt cỏ ở nguyên một chỗ. Chiêm Linh bấm đốt ngón tay tính ngày, trong lòng tự nhủ nếu Chu Thiên Giáng vẫn không đến, bọn họ phải tấn công Quy Sơn thành. Nếu không chỉ có thể bỏ chạy. Nói cách khác kỵ bình đều biến thành bộ binh.

Chiêm Linh khoác áo choàng đứng trên dãy núi, hôm nay nàng cuối cùng cũng nhận được tin tức Chu Thiên Giáng. Căn cứ theo tính toán, sau giờ ngọ ngày mai Chu Thiên Giáng có thể đến đây kịp.

Nghĩ tới về sau phải theo Chu Thiên Giáng rời xa Ô Tộc, trong lòng Chiêm Linh cảm thấy buồn phiền. Chiêm Linh đang trong lúc trầm tư, bỗng nhiên khom xuống nôn một trận. Hai thị nức đứng hai bên không hiểu đã xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy tới.

Chiêm Linh phất phất tay, có ý mình không sao. Nàng cùng sư phụ đã học qua thuật bắt mạch, Chiêm Linh đưa tay lên mạch đập của mình. Trong phút chốc, trên khuôn mặt Chiêm Linh dâng lên một niềm hạnh phúc.

-Tên vô lại đáng ghét, ngươi muốn làm cha rồi ~!

Trên đường đi, Chu Thiên Giáng cũng không ngờ được đường lại khó đi đến như vậy. Chỗ Chiêm Linh ẩn náu cơ bản không phải quan đạo, để tránh thám báo do Chu Diên Thiên phái ra phát hiện, Chiêm Linh đặc biệt tìm một chỗ hiểm địa gập ghềnh để ẩn náu hai vạn đại quân. Cũng may ám tử của Chu Nhị cũng đi theo đại quân Chiêm Linh, thường xuyên duy trì liên lạc với bên ngoài, bằng không Chu Thiên Giáng thật khó tìm được hai vạn người ngựa này của Ô Tộc

Trong nơi dãy núi rừng rậm này tạm thời dựng một cái trướng, Chu Thiên Giáng hạnh phúc áp mặt lên phía trên bụng của Chiêm Linh.

-Linh nhi, nàng nói xem đứa nhỏ này hiện tại có thể gọi ba được hay không?

-Chàng nằm mơ đi, đó không phải là con quỷ núi.

Chiêm Linh ngượng ngùng chỉ tay lên trán Chu Thiên Giáng, nàng biết đây là cái cớ Chu Thiên Giáng mượn để nhân cơ hội thân mật với nàng.

-Ta cũng sắp làm bố trẻ con rồi, không được, cuộc chiến đêm nay nàng không thể tham gia, điều quan trọng nhất là phải bảo vệ con của chúng ta.

Chu Thiên Giáng ngẩng đầu nhìn Chiêm Linh nói một cách nghiêm túc.