Thiên Giáng Đại Vận

Chương 209-1: Cuộc chiến không thể thua (1)




Trong Tạp Sắt Thành, Chu đại quan nhân đã chỉnh đốn quân xong xuôi, hắn thống lĩnh đại quân tiến đến đại doanh Ô Tộc. Nhưng do xe pháo Thiên Lôi hành động "chậm chạp", tốc độ của đại quân không nhanh lắm. Hơn nữa trước khi ra thành, Chu đại quan nhân còn nhiệt tình phát biểu một bài diễn giảng tác chiến. Tuy Vu Đan nóng lòng như lửa đốt, song Chu đại quan nhân phối hợp rất tốt, động viên tác chiến cũng chính là thủ đoạn khích lệ các tướng sĩ. Không thể vì đối phương làm động viên trước khi chiến đấu, Vu Đan chỉ việc lợi dụng kim bài thay thế hắn. Huống hồ chỉ cần nhìn ánh mắt các tướng sĩ trong Tạp Sắt Thành, Chu Thiên Giáng đã thấu hiểu lòng quân.

Vu Đan được Chu Thiên Giáng phong làm "Thống lĩnh tiên phong" dẫn toàn bộ quân xung phong phía trước, còn các quan binh mà Chu đại quan nhân thống lĩnh sẽ ở phía sau bảo vệ xe pháo Thiên Lôi áp trận.

Thấy sắp tiếp cận đại doanh Ô Tộc, thậm chí bên kia còn có tiếng hét hò truyền tới, Chu Nhất lo lắng nhìn Chu Thiên Giáng trên xe soái: - Đại nhân, không biết Lâm gia và Chiêm Linh có thể thông báo kịp thời cho Chiêm Hãn không?

Chu Thiên Giáng lau mồ hôi. Dựa theo thời gian dự tính, dù Lâm Phong và Chiêm Linh có thể chạy tới đại doanh Ô Tộc, tuy nhiên lại đến trước nửa nén hương so với thời gian ước định, theo quan niệm thời gian ở kiếp trước là mười lăm phút. Chu Thiên Giáng hiện đang lo lắng, liệu Chiêm Hãn có năng lực điều động mấy vạn đại quân trong mười lăm phút không?

Chu Thiên Giáng trông ra phía trước: - Ầy! Cứ xem ý trời vậy, vừa rồi lão tử động viên tướng sĩ cũng trì hoãn được một ít thời gian, nếu Chiêm Hãn không phòng bị tốt, lão tử sẽ trở thành tội nhân của Ô Tộc.

Trong lòng Chu Thiên Giáng cực kỳ buồn bực, Chiêm Hãn cũng vì nghe xong ý kiến của hắn mới đồng ý hoà đàm. Hơn nữa để biểu hiện thành ý, thám báo của Chiêm Hãn chỉ cảnh giới cách đại doanh trong vòng năm dặm. Lần này nếu Ô Tộc bị đánh đến trở tay không kịp, tổn hao nguyên khí, chỉ sợ tất cả nợ máu đều tính lên đầu của Chu Thiên Giáng. Không có bản lĩnh thì đừng làm chuyện nằm ngoài tầm với, Vương Đô Thành cũng chưa đồng ý hòa đàm gì với ngươi.

- Đại nhân, lát nữa nếu kẻ đến nghênh chiến không phải đại quân Huyền Minh, chúng ta nên làm sao đây? Chu Tứ thấp giọng hỏi.

Chu Thiên Giáng nghiến răng:

- Kệ mẹ nó đi, dù gì Chiêm Hãn cũng coi như là cậu cả của lão tử. Báo cho các huynh đệ chuẩn bị sẵn sàng, nếu đại kỳ Ô Tộc xuất hiện, lập tức tiến đánh tướng sĩ Tạp Sắt thành từ phía sau. Ương Kim tộc cho lão tử xơi một đao, lão tử cũng không thể để chúng yên thân. Pháo thủ chuẩn bị, hạ thấp nòng pháo, nếu không phải đại quân Huyền Minh thì cho nổ chết tên khốn kiếp Vu Đan từ phía sau. Chu Thiên Giáng nghiến răng nghiến lợi phân phó.

Tại Tạp Sắt thành, Chu Thiên Giáng lo các huynh đệ không xông ra được. Ở đây là đại thảo nguyên rộng mênh mông, nếu những người do Chu Tứ huấn luyện giáp kích trước sau, họ hoàn toàn có thể tiêu diệt tướng sĩ Ương Kim tộc từng kề vai chiến đấu.

Đại Ngưu đau xót bĩu môi, gã biết nếu thực sự làm vậy thì chẳng khác gì hoàn toàn trở mặt với Ương Kim tộc.

- Đại nhân... Đậu Cáp của tôi... Nàng ấy phải làm sao? Đại Ngưu cẩn thận nhìn Chu Thiên Giáng.

- Đậu cái đầu mẹ ngươi, lão tử thiếu chút nữa bị ả hại chết. Gia tộc Da Luật chó má đưa kim bài cho Vu Đan áp chế lão tử, nếu không ta nhịn được, bây giờ huynh đệ chúng ta không biết phải chết bao nhiêu người. Chu Thiên Giáng tức giận trừng mắt nhìn Đại Ngưu, đến nước này rồi mà còn Đậu Cáp mẹ gì nữa.

Đại Ngưu thấy Chu Thiên Giáng tức giận thật sự, gã rụt cổ lại, bị hù không dám nhiều lời nữa. Nhân mã của Chu Thiên Giáng và đại quân phía trước cách nhau không đến trăm mét, vừa mới tiếp cận đại doanh Ô Tộc, chợt nghe phía trước có tiếng trống trận vang dội, một đại quân xông đến từ phía chính diện.

Chu Thiên Giáng quan sát rất cẩn thận, vừa nhìn thấy đại kỳ chủ tướng viết một chữ "Lý", lúc này hắn mới yên tâm.

- Khẩn trương lên, nâng cao nòng pháo, lần này tuyệt đối không thể bỏ qua cho tiểu tử Huyền Minh kia. Chu Thiên Giáng vội hạ lệnh, hắn chưa kịp dứt lời, đội tiên phong đã lao đến chém giết với đối phương.

Chu Tứ quét ngang trường đao, khoảng một ngàn người nhanh chóng bày bố trận hình phòng ngự bảo hộ Chu Thiên Giáng và xe soái. Chu Thiên Giáng nghĩ bụng phải để bọn chúng đánh chém cho đã, đợi lát nữa lão tử sẽ đánh sau. Có điều từ việc Huyền Minh nghênh chiến, có thể thấy Chiêm Hãn chắc đã có chuẩn bị.

Đại doanh Ô Tộc hai mặt thụ địch, song không hề hoang mang chút nào. Chiêm Hãn tự mình đứng trên tháp gỗ, y quan sát đại quân Da Luật Phàm đang xung phong chém giết. Lâm Phong đứng cạnh Chiêm Hãn, lúc này người lão đã đẫm mồ hôi, còn Chiêm Linh mệt mỏi nghỉ ngơi dưới tháp gỗ.

Lâm Phong và Chiêm Linh gần như đã dốc hết sức, Lâm Phong không ngờ khinh công của Chiêm Linh có thể theo kịp lão. Hai người đến đại doanh Ô Tộc nhanh hơn một bước so với tưởng tượng của Chu Thiên Giáng, Chiêm Hãn vừa nghe việc này, y lập tức đứng ngoài trướng vải thổi một tràng tiếng kèn kỳ quái. Tiếng kèn trầm đục vang vọng, tuy không sắc bén lắm, nhưng lại truyền đi rất xa trong buổi sáng yên tĩnh. Khi có phản ứng từ đằng xa, Chiêm Hãn mới yên tâm bảo một tên thiết vệ đi thông báo cho Huyền Minh, ra lệnh bọn họ đón địch ở Tạp Sắt thành.

Tử cục binh mã của Chiêm Hãn rất kỳ lạ, luôn đặt trọng điểm ở Vương Đô Thành. Hơn nữa loại kèn sừng truyền lệnh này là đặc sắc của Ô Tộc, âm tiết khác nhau đại biểu cho ý nghĩa khác nhau, nhanh hơn nhiều so với triệu tập tướng lĩnh hạ lệnh. Đừng tưởng thời gian chỉ có nửa nén hương, khi chấn động truyền đến từ mặt đất, Chiêm Hãn rốt cục đã chuẩn bị sẵn một số việc cốt yếu.

Tường rào của đại doanh bình thường đều là hàng rào gỗ, trọng kỵ binh chiến mã đều mặc áo giáp, một khi xông lên thì khó mà ngăn được. Nhưng sau khi mười ngàn trọng kỵ của Da Luật Phàm tiến lên, chúng lại không hề khiến họ kinh sợ như "tường sập người kinh". Phía sau hàng rào gỗ là ba hàng ngựa lớn bằng gỗ thô ngăn chặn trọng kỵ. Sau khi trọng kỵ binh hàng thứ nhất đụng phải thì cả người lẫn ngựa lập tức bật ngược về. Người phía sau lại xông lên trước, ngay lập tức cả đám người đùn lại thành đống.

Trong đại doanh Ô Tộc, một loạt quân lính bộ chiến câu liêm vẫn chưa mặc quân phục chỉnh tề, bắt đầu khom dưới ngựa gỗ lớn mà gọt vó ngựa. Đối phó với cung nỏ thủ của trọng kỵ binh căn bản là vô dụng, chỉ có những tay câu liêm này là những người chuyên đối phó trọng kỵ binh trong chiến đấu.

Thống lĩnh tả lộ đại doanh Ô Tề nghe thấy tiếng đại doanh trung quân hét giết rung trời, gã sốt ruột đi qua đi lại. Không nghe thấy hiệu lệnh từ Chiêm Hãn, tả lộ đại quân chỉ có thể chờ đợi.

Da Luật Phàm đứng ở hậu phương cẩn thận quan sát chiến cuộc, thấy trọng kỵ không hề xông ra đại doanh, Da Luật Phàm liền nhướn mày.

- Thống soái đại nhân, xem ra doanh địch có đề phòng, phái khinh kỵ binh xung phong liều chết đi. Một thống lĩnh không kìm nổi nói.

- Tả lộ và hữu lộ của đối phương đều không có động tĩnh, không biết lộ quân nào đang giao chiến với binh mã Tạp Sắt thành. Chờ chút nữa, lệnh cho ba ngàn cung nỏ thủ bắn hỏa tiễn đốt doanh. Da Luật Phàm hạ lệnh.

Lửa phóng đầy trời vào đại doanh Ô Tộc, Chiêm Hãn đứng trên tháp gỗ lạnh lùng nhìn xuống, sắc mặt cũng trở nên hung hãn.

Dưới tháp gỗ, từng hàng binh sĩ Ô Tộc hiên ngang đứng đợi lệnh, cự mã và lính câu liêm ở tiền phương chiến đấu anh dũng giúp bọn họ có thời gian tập kết. Chiêm Hãn biết đây là một cuộc đấu không thể thua, một khi để đối phương phá tan doanh binh, mọi cố gắng của Ô Tộc đều như nước đổ về biển đông.

- Đại thống lĩnh, cự mã ngăn không được nữa, lều trại tiền phương đã bắt lửa, hay là khẩn trương hạ lệnh bảo thống lĩnh Ô Tề mau xuất kích vậy? Một thống lĩnh lo lắng, ngẩng đầu hô.

- Không! Khí thế quân địch đang thịnh, hơn nữa đã chuẩn bị sẵn phục binh chờ cứu viện. Bây giờ Ô Tề mà xông ra thì đúng như mong muốn của đối phương. Báo cho các huynh đệ trong đại doanh trung quân, liều chết thủ vững đợt xung phong thứ nhất của đối phương! Chiêm Hãn nhìn phía dưới, bình tĩnh phân phó.

Chiêm Linh cũng khôi phục lại nguyên khí, cô trừng mắt phượng, rút ra Xích Huyết Kiếm: - Các dũng sĩ Ô Tộc, theo ta giết! Dứt lời, Chiêm Linh nhảy vọt lên chiến mã chạy về phía hậu doanh.

Chiêm Hãn thất kinh, đưa tay định ngăn lại, nhưng nghĩ một chút liền bỏ tay xuống. Lâm Phong thở dài một tiếng, nha đầu kia đã bị Chu Thiên Giáng thu thập rồi, lão cũng không thể nhìn Chiêm Linh có bất trắc gì.

- Chiêm Hãn, thắng bại ta không giúp được ngươi, nhưng bảo vệ Chiêm Linh, lão phu vẫn có chút nắm chắc. Lâm Phong nhìn ra lo lắng của Chiêm Hãn, bèn mở lời.

Chiêm Hãn vui mừng: - Đa tạ sư bá rồi. Lâm Phong không nói gì nữa. Lão hiểu trận chiến này nếu bại, huynh muội Chiêm Hãn sẽ không tha cho Chu Thiên Giáng. Lâm Phong phi thân xuống đất, tung người chạy về phía hậu doanh.