Chu Thiên Giáng thầm nhủ sớm biết thế này thì hắn cũng chẳng thèm đi cùng, chẳng được cái quái gì cả. E là lúc hắn đến được Ô Mộc Nhai thì Chiêm Hãn cũng trở về rồi.
- Chiêm Hãn, về chuyện hòa đàm thì tốt nhất là ngươi cho ta một đáp án chắc chắn đi.
Chu Thiên Giáng sợ bỏ qua cơ hội, vội vàng giải quyết chuyện này đã rồi nói sau.
- Chu Thiên Giáng, thất bại của Ương Kim tộc đã rõ ràng rồi, bây giờ ngồi xuống hòa đàm thì ngươi thấy có cần thiết nữa không hả?
Chiêm Hãn cười lạnh nói.
- Cũng không hẳn, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, căn cơ của Ương Kim tộc vẫn rất hùng hậu. Ngươi đã tiêu diệt bốn tộc khác, khu vực Bắc Cương rộng lớn cũng đủ để Ô tộc sinh sống rồi, nếu đánh tiếp thì chắc chắn đại quân Ô tộc sẽ mệt mỏi, đến lúc đó Da Luật Sát chỉ cần mê hoặc những tộc nhân đã bị ngươi tiêu diệt đứng lên tạo phản thì Ô tộc sẽ nhanh chóng lâm vào cục diện tứ phía là địch thôi.
Những lời này của Chu Thiên Giáng đã nói đến tử huyệt, Chiêm Hãn không sợ cái gì mà chỉ sợ những tộc nhân khác tạo phản. Y dùng thủ đoạn tàn nhẫn đánh bại bốn tộc khác, một khi Ương Kim tộc cứ khăng khăng, để các tộc nhân khác thấy được hy vọng thì chắc chắn sẽ tạo phản. Chẳng ai muốn làm nô lệ thuộc tộc, hơn nữa Chiêm Hãn cũng không có thời gian để chỉnh đốn, chỉ đành hợp nhất với binh mã của y.
- Thiên Giáng, ta đang suy nghĩ chuyện này, chờ ngươi đến Ô Mộc Nhai thì ta sẽ cho ngươi câu trả lời.
Chiêm Hãn không cho câu trả lời ngay mà chỉ để lại một lời nhắn, cũng không nhất quyết giống như đêm đó.
Đám người Chiêm Hãn và Lâm Phong vừa đi thì Chu Thiên Giáng rút một tấm thảm trên lưng ngựa xuống, quấn quanh người rồi mệt mỏi nằm trên cỏ.
Chiêm Linh nhìn Chu Thiên Giáng, khẽ hừ lạnh một tiếng rồi lấy một bó dây thừng trong túi ra, ác độc bước về phía Chu Thiên Giáng.
- Ngươi…ngươi muốn làm gì? Đừng có lại đây…nếu không ta kêu người đến đấy!
Chu Thiên Giáng cảm thấy không tốt thì đứng phắt dậy, Chiêm Linh trong lòng hắn cũng không phải là một cô gái yếu đuối, nha đầu này còn rất tàn nhẫn.
- Kêu người đến? Ha ha, nếu ngươi có thể kêu người đến thì cũng không phải người mà là thổ địa.
Chiêm Linh mang theo dây thừng, dường như muốn trói chặt con mồi lại.
- Ta nói này Chiêm Linh muội tử, có chuyện gì thì từ từ thương lượng, nơi này hoang vu chúng ta lại cô nam quả nữ cũng coi như có duyên có phận. Trong túi trên ngựa của ta còn có điểm tâm rất ngon, ta lấy cho muội một chút nhé.
Chu Thiên Giáng vừa thấy cứng không được thì vội vã đổi sang nụ cười cực kỳ nịnh nọt.
- Vậy được, thành thật nói cho ta biết, Thiên Lôi Đại Phong là cái gì?
- Ách…đó là…thần vật!
“Bốp”, Chu Thiên Giáng vừa nói xong thì dây thừng đã quất lên người hắn.
- Ta hỏi lại lần nữa, rốt cuộc thiên lôi là cái gì? Nếu hôm nay ngươi không nói ra bí mật chế tạo Thiên Lôi thì ta sẽ trói ngươi sau ngựa rồi chạy thẳng đến Ô Mộc Nhai.
Chiêm Linh lạnh lùng nhìn Chu Thiên Giáng.
- Ngươi đừng đến đây…nam nữ thụ thụ bất thân…nếu còn đến nữa thì ta sẽ cởi quần đấy!
- Đồ lưu manh…cho dù ngươi có cởi hết thì cũng chẳng có ai nhìn đâu…để ta xem ngươi lưu manh…ta xem ngươi không nói.
Sợi dây thừng trong tay Chiêm Linh quất liên tiếp lên người Chu Thiên Giáng.
- Cứu mạng a…sư phụ…mau trở lại đi!
Chu Thiên Giáng tụ đủ khí lực, vừa chạy vừa gào lên, mỹ nữ phía sau xinh đẹp như tiên nhưng tâm địa lại như rắn rết, sớm biết vậy hắn có bị mài cho bị trĩ cũng không ở lại đây.
Trên thảo nguyên đồng không mông quạnh, Chu đại quan nhân chỉ có thể thuần phục, hầu hạ Chiêm đại tiểu thư như lão phật gia. Vốn Chu Thiên Giáng muốn để cái hông đang đau muốn nứt ra được nghỉ ngơi một chút, nhưng giờ thì hay rồi, ngoài cái hông ra thì toàn thân đều đau.
Dưới sự bức cung của Chiêm Linh, không còn cách nào khác, Chu Thiên Giáng cuối cùng cũng vẽ sơ đồ phác thảo nhưng tam pháo sau khi chế tạo dựa vào sơ đồ của hắn không nổ mới lạ.
Chu Thiên Giáng lấy một đống cỏ khô và cành cây bụi nướng một con thỏ mà Chiêm Linh bắn được. Ngửi thấy mùi thơm nức mũi, Chu đại quan nhân hối hận sao mình không mang chút Ma Cơ Tán đến, nếu không hắn chắc chắn sẽ xử nha đầu thối này ngay tại chỗ.
- Ta nói này đại muội tử, thỏ nướng xong rồi, ta bưng đến cho muội hay muội qua đây ăn vậy?
Chu Thiên Giáng lôi bản lĩnh hắn rèn được ở thanh lâu ra, nịnh nọt nói.
- Ai là đại muội tử của ngươi?
Chiêm Linh ngồi trên tấm thảm trừng mắt.
- À, đại tỷ!
- Ta già vậy sao?
- Vậy…vậy ta phải gọi thế nào?
Chu Thiên Giáng thầm nhủ trong lòng cái đồ nhãi ranh chết tiệt này thật khó hầu hạ.
- Gọi tên ta là được.
Chiêm Linh nói xong thì đứng dậy bước đến.
Chu Thiên Giáng bị đá cho cả người đau nhức, đứng dậy vươn vai một cái, trong túi ngựa của Chiêm Linh có muối ăn và bánh nướng, hai người cùng ăn một bữa thịt thỏ tuyệt vời.
Hai người đuổi đánh nhau cả một buổi chiều, sắc trời dần tối. Vốn Chiêm Linh muốn giục Chu Thiên Giáng đi nhưng Chu đại quan nhân nói thế nào cũng không chịu đi. Điều này cũng không phải Chu Thiên Giáng ăn vạ, chỉ là mông của hắn vừa ngồi lên yên ngựa là đau như bị kim châm. Theo trí nhớ kiếp trước thì Chu Thiên Giáng biết dây thần kinh ngồi bị thương rồi.
Chiêm Linh bất đắc dĩ, xem ra hai người chỉ có thể qua đêm trên thảo nguyên hoang vu vắng vẻ này rồi. Ô tộc tuy là dân tộc sống trên ngựa nhưng họ cũng có nơi ở cố định, Chiêm Linh cũng chưa từng cô nam quả nữ qua đêm bên ngoài cùng một người đàn ông. Nàng không sợ những lời bóng gió đồn thổi, cái mà các bộ lạc thảo nguyên coi trọng là sinh nhiều dưỡng nhiều, chuyện nam nữ ở đây còn được coi là cởi mở hơn cả Đại Phong triều, nhưng dù gì Chiêm Linh cũng là một cô gái, cưỡi trên ngựa nàng không sợ nhưng bảo nàng ngủ một mình trên thảo nguyên thường có mãnh thú lui tới thì trong lòng vẫn vô cùng sợ hãi, đặc biệt là Chu Thiên Giáng trong mắt Chiêm Linh chẳng khác gì một đồ vô dụng, căn bản không bảo vệ được nàng.
Chu Thiên Giáng chặt mấy bụi cây thấp bé, lôi ra không ít cỏ khô đốt một đống lửa trại, như vậy vừa có thể sưởi ấm vừa có thể phòng ngừa lũ sói xông tới. Nhìn Chu đại quan nhân chân thấp chân cao bận rộn, còn tách tấm thảm ra thành một chăn một đệm thì trong lòng Chiêm Linh cũng có chút áy náy. Ban đêm thảo nguyên vô cùng lạnh, hơn nữa sương sớm cũng khá nhiều, Chu Thiên Giáng đem chăn thảm của hắn che nước sương khiến Chiêm Linh cảm thấy tên vô lại này cũng rất quan tâm đến người khác.
- Chu Thiên Giáng, ngươi lấy chăn thảm ra che nước sương thì ngươi làm thế nào?
Lần đầu tiên Chiêm Linh quan tâm hỏi.
Chu Thiên Giáng ngẩn ra:
- Cái gì mà làm thế nào, hai người chúng ta đều phải ngủ ở dưới chăn thảm, nếu không sẽ bị đông cứng mà chết mất.
Chiêm Linh vừa nghe thấy vậy thì khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên:
- Cút! Hôm nay ngươi dám vào chăn, ta sẽ…giết ngươi!
Trong lòng Chiêm Linh thầm nhủ cái chăn thảm nhỏ thế này, hai người mà ngủ cùng nhau chẳng phải là dựa gần vào nhau sao?
- Này…không phải ngươi định để ta chết ở đây chứ? Chúng ta không nên như vậy, tuy ta có nhốt ngươi mấy ngày nhưng nói bằng cả lương tâm thì ta đối xử với ngươi rất lễ độ. Ngươi được lắm, còn lấy oán trả ơn, hơn nữa, đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa? Ta cảnh cáo ngươi nha đầu thối, nếu bổn đại nhân chết ở đây thì mấy huynh đệ của ta cũng không tha cho ngươi đâu, Ô tộc các ngươi chờ thiết kị của Đại Phong triều ta đi.
Chu Thiên Giáng dưới sự tức giận trở nên vô cùng cứng rắn, mạnh mẽ.
Sắc mặt Chiêm Linh lạnh lùng, giơ tay cầm roi ngựa trong tay:
- Ngươi dám nói thêm một câu nữa.
- Nam tử hán đại trượng phu, giết thì giết đi đừng có mà làm nhục. Vậy ta nói thêm một câu nữa…ta biết sai rồi, ngươi đừng động thủ…chúng ta đừng đối đầu nữa được không?
Cái lưng thẳng của Chu Thiên Giáng lập tức cong xuống, cái gọi là hảo nam không cùng nữ đấu, nhường nàng ta một chút thì có làm sao chứ?
Chiêm Linh bật cười “phì” một tiếng:
- Cái gì mà đại trượng phu, ta thấy ngươi đúng là đồ trứng thối.
- Ta nói này Chiêm Linh, đây là ngươi không đúng, trứng…cái thứ này chỉ giống đực mới có, ngươi một đại cô nương mà nói những lời này…ách…không nói nữa, không nói nữa.
Chu Thiên Giáng vừa thấy Chiêm Linh giơ roi ngựa lên liền vội ngậm miệng lại.
Chiêm Linh tháo yên ngựa xuống làm gối đầu, nghiêng người nằm xuống dưới tấm thảm. Chu đại quan nhân ngồi bên đống lửa, khỏi phải nói trong lòng có bao nhiêu buồn bực.
Chu Thiên Giáng ngẩng đầu nhìn ánh trăng, dùng giọng nam trầm hùng hậu hơi khàn khàn ngâm:
- Bóng đêm mỹ lệ…thật…yên..tĩnh.Trên thảo nguyên…chỉ còn lại…tiếng đàn…của ta…
Chiêm Linh nghe xong thì trong lòng khẽ động, bị giai điệu ưu mỹ này của Chu Thiên Giáng thu hút. Theo khúc “Đêm thảo nguyên” của Chu đại quan nhân thì ngón tay của Chiêm Linh cũng nhịp nhịp gõ theo, nói từ đáy lòng thì tài năng của Chu Thiên Giáng quả thực khiến Chiêm Linh động lòng, nàng tức giận với Chu Thiên Giáng chỉ xuất phát từ việc Chu Thiên Giáng đánh tan ba vạn đại quân của nàng, nếu bỏ nguyên nhân này đi thì Chiêm Linh cảm thấy về mặt tài năng thì Chu Thiên Giáng không thua gì ca ca của nàng, đương nhiên về mặt anh hùng khí khái thì Chu Thiên Giáng vẫn là một kẻ…nhu nhược.
- Chu Thiên Giáng, ta cảm thấy ngươi không nên rong ruổi trên chiến trường làm tướng quân, với tài năng của ngươi thì hẳn phải là một văn nhân nhã sĩ. Sư phụ ta từng nói Đại Phong triều có rất nhiều người nho nhã, đặc biệt là vùng Thục Thiên còn thường xuyên tổ chức hội thi thơ.
Chiêm Linh ngồi dậy nhìn xa xăm, nói xuất thần.