Thiên Giáng Đại Vận

Chương 202-1: Phá vỡ cửa phòng (1)




- Hai người không cần tới soái phủ nữa, cầm đao của ta tới gặp cha ta. Hãy chuyển lời tới cha và gia gia ta rằng, Da Luật Đậu Cáp mặc dù không phải nam nhi nhưng vì Ương Kim tộc, ta thề sẽ tồn vong cùng Tạp Sắt thành.

Da Luật Đậu Cáp nói xong liền tháo cây đao tùy thân của mình xuống.

- Da Luật tiểu thư, không được ạ. Da Luật Đan đại nhân đã đặc biệt dặn dò, nhất định phải bảo người mau chóng rời khỏi. Hiện giờ nhân lúc đại quân Ô tộc còn chưa bao vây thành, chúng ta hãy mau chóng đi thôi.

- Khốn kiếp, hai vạn dũng sĩ ở trong thành, còn có mấy vạn tộc dân đều đang hăng hái chiến đấu. Lúc này mà ta bỏ đi, sau này ta còn mặt mũi nào mà đối diện với vong hồn của họ. Không cần nói nữa, hai người mau chóng rời khỏi đây đi. Ý ta đã quyết, các ngươi không cần khuyên ngăn.

Da Luật Đậu Cáp quát hai gã Thiên phu trưởng lui ra, nàng cũng không biết mình nên nói với Chu Thiên Giáng thế nào.

Chu Thiên Giáng dẫn theo hơn một ngàn dũng sĩ tới giúp Ương Kim tộc, tới giờ khắc quan trọng tộc vương Ương Kim tộc lại muốn đẩy người ta xuống chảo lửa. Da Luật Đậu Cáp cảm thấy vô cùng khổ sở. Từ nhỏ tới lớn, nàng đều coi Ương Kim bộ tộc là dân tộc anh hùng, nhưng giờ phút này, Da Luật Đậu Cáp cảm thấy đường đường là nam nhi Ương Kim mà còn không bằng đám người Đại Phong đó.

Chu đại quan nhân lại một lần nữa đi vào phòng Chiêm Linh. Hắn đã đọc bức thư mà Mạc Can đưa tới, Chiêm Hãn hẹn Chu Thiên Giáng đem theo mười người, tối nay sẽ gặp nhau ở phía ngoài thành Tạp Sắt chừng mười lăm dặm. Chu Thiên Giáng biết nơi đó địa thế vô cùng bằng phẳng, cho dù có muốn giấu binh mã cũng không giấu nổi. Nếu mỗi người dẫn theo mười người tới gặp, Chu Thiên Giáng cảm thấy có một Lâm Phong là đủ rồi.

Chiêm Linh nhìn nụ cười xấu xa của Chu Thiên Giáng không khỏi vừa xấu hổ vừa tức giận:

- Ngươi lại tới làm gì, trâm cài của ta đâu rồi, trả lại cho ta.

- Ha ha, gọi ta một tiếng tướng công ta sẽ trả cho ngươi.

- Đồ lưu manh, cút ra ngoài!

Chiêm Linh tức giận đứng lên.

- Được được, không đùa với ngươi nữa. Ca ca ngươi tới rồi, dẫn theo tám vạn binh mã tới.

Chu Thiên Giáng nhìn Chiêm Linh nghiêm túc nói.

Ánh mắt Chiêm Linh sáng ngời, nàng không khỏi kích động đứng không yên:

- Sao? Ngươi sợ rồi sao?

- Sợ ư? Hứ, ca ca của ngươi bị Thiên Lôi của ta bắn chết rồi. Hai tiếng nổ mạnh hôm nay chắc ngươi cũng nghe thấy chứ, ta muốn ngươi chuẩn bị tâm lý trước. Muốn khóc thì khóc đi!

Chu Thiên Giáng hù dọa Chiêm Linh.

- Cái gì? Ngươi….Ngươi thực sự đã….

Nước mắt trong hốc mắt Chiêm Linh đảo quanh.

Nếu nói chính thức khai chiến Chiêm Linh còn không tin, nhưng Thiên Lôi thần bí kia Chiêm Linh không biết lời Chu Thiên Giáng nói là thật hay giả. Dù thế nào, hôm nay lúc nàng nghe thấy hai tiếng nổ lớn đó, Chiêm Linh đã nghi ngờ đó là tiếng của Thiên Lôi rồi.

- Bị dọa rồi sao, đùa với ngươi thôi. Ca ca của ngươi không sao, chỉ là bị ta bắn cho tháo chạy thôi.

- Ngươi…đáng ghét!

Chiêm Linh vừa nghe ca ca của mình không có việc gì liền dùng đôi bàn tay trắng ngần đánh Chu Thiên Giáng.

Chu Thiên Giáng vẫn không nhúc nhích, Chiêm Linh đánh mấy cái bỗng dừng tay lại. Nàng cảm thấy kỳ lạ tại sao mình lại dùng phương thức làm nũng này mà đánh lên người tên vô lại kia chứ.

Chiêm Linh vội lui về sau hai bước, đứng cũng không được ngồi cũng không xong, xấu hổ không biết nên nói gì cho phải.

Chu Thiên Giáng ho khan hai tiếng để che giấu sự bối rối của mình:

- Vậy thì sao, ta và ca ca ngươi đã hẹn riêng tối nay sẽ gặp nhau ở ngoài thành. Ngươi có gì muốn nói với y không?

Chiêm Linh không dám tin nhìn Chu Thiên Giáng. Nàng cảm thấy điều này là không thể nào.

- Không tin thì thôi vậy.

Chu Thiên Giáng nói xong liền đứng lên.

- Đợi một chút!

Chiêm Linh gọi Chu Thiên Giáng lại;

- Nếu ngươi thực sự đi gặp ca ca ta, hãy nói cho huynh ấy rằng ta có lỗi liệt tổ liệt tông Ô tộc, càng có lỗi với sự dạy dỗ của sư phụ.

Chiêm Linh vừa nghĩ tới mình đã trở thành tù binh liền khổ sở cúi đầu.

Chu Thiên Giáng đợi một lát, khó hiểu hỏi:

- Hết rồi hả? Chỉ có hai câu này thôi? Chắc là ca ca ngươi cũng không tin đâu.

- Vậy ngươi hãy nói cho ca ca biết, đừng có quên ngày trăng tròn thứ hai đầu xuân. Đây là bí mật giữa ta và ca ca, huynh ấy sẽ tin là do ta nói.

Chiêm Linh cắn môi nói.

Chu Thiên Giáng cười ha hả:

- Bây giờ bí mật này có ba người chúng ta biết rồi. Có phải là sinh nhật của ngươi không? Tới lúc đó ta sẽ tặng cho ngươi một đóa hoa.

Chiêm Linh đỏ bừng cả mặt, xoay người sang chỗ khác, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Chu Thiên Giáng nữa. Chu đại quan nhân biết cứ ở đó tiếp cũng chẳng có nghĩa lý gì nên liền đứng dậy đi ra ngoài.

Ánh trăng trên thảo nguyên vô cùng sáng tỏ. Trong bóng đêm, mười một con chiến mã lặng lẽ ra hỏi cổng thành. Chiến mã phi nước đại, đám người Chu Thiên Giáng đi thẳng về phương Bắc.

Trong ánh trăng mênh mang, cả thảo nguyên như được phủ thêm một lớp áo màu bạc. Đại thống lĩnh Ô Tộc ngồi trên lưng ngựa, dường như đang thưởng thức ánh trăng mênh mang, mười tên thiết vệ buộc ngựa lại, lần lượt đứng bốn phía xung quanh Chiêm Hãn. Bọn họ đứng rất kỳ lạ, có người quay mặt vào trong, có người quay mặt ra ngoài, nhìn thì như ngẫu nhiên nhưng lại ngầm tạo nên một trận pháp.

Năm đó sư phụ của huynh muội Chiêm Hãn chẳng những truyền thụ võ công cho họ mà còn truyền lại một chút phương pháp tấn công. Chiêm Hãi nhờ có những kỹ xảo này mới lập được thiết vệ Ô Tộc đồng thời trở thành người nhà của Ô Tộc. Tuy nhưng đơn binh thiết vệ này không mạnh về võ nhưng khi phối hợp tác chiến với nhau thì ngay cả Chiêm Hãn cũng khó mà tránh được.

Một trận tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, Chiêm Hãn đưa mắt nhìn qua. Mười một con khoái mã đang chạy về phía này nhưng mười tên thiết vệ vẫn đứng ở chỗ của mình mảy may bất động như cây tiêu thương.

Mấy người Chu Thiên Giáng cũng không cưỡi ngựa nhanh, Chiêm Hãn chỉ nói vị trí khái quát, Chu Thiên Giáng còn tưởng là rất khó tìm, ai ngờ lại nhìn thấy rõ ràng mười mấy bóng đen dưới ánh trăng trên thảo nguyên.

- Sư phụ, người nói chúng ta phải nhân cơ hội giết Chiêm Hãn, tên tiểu tử này đến lúc xuống địa ngục chắc vẫn thấy vô cùng oan ức.

Chu Thiên Giáng ngồi trên lưng ngựa nói.

- Chiêm Hãn có thể có cái gan này quả không hổ là kiêu hùng thảo nguyên, Thiên Giáng, chúng ta không thể sơ xuất được. Nếu như đối phương dám đến thì chắc hẳn đã có cách tự bảo vệ mình rồi.

Lâm Phong nhẹ nhàng nói.

Đêm nay Chu Thiên Giáng đem theo tất cả các cao thủ như Chu Nhất đi cùng, đến Đại Ngưu cũng được kéo đi, với nhân số ngang bằng thế này thì hắn không tin Chiêm Hãn có thể thắng được bọn hắn.

Đám người Chu Thiên Giáng thúc ngựa đến trước mặt Chiêm Hãn, song phương cách nhau năm mét nhìn nhau. Lâm Phong nhìn vị trí mười tên thiết vệ kia đứng thì không khỏi nhíu mày, hình như ông đã từng nhìn thấy mấy vị trí đứng kỳ lạ này rồi.

- Chu Thiên Giáng, hiện giờ muội muội của ta thế nào rồi?

Chiêm Hãn mở miệng hỏi trước.

- Ha ha, Chiêm Hãn tộc trưởng, Chiêm Linh muội muội ăn ngon ngủ say, cuộc sống vô cùng thoải mái.

Chu Thiên Giáng cười nói.

Chiêm Hãn vừa nghe thấy Chu Thiên Giáng gọi Chiêm Linh là “muội muội” thì ánh mắt tụ lại, trong lòng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ đáng sợ. Nhìn nụ cười cợt nhả của Chu Thiên Giáng thì hình như không phải người tốt, chắc hắn không làm gì Chiêm Linh đấy chứ?

Nghĩ đến đây thì Chiêm Hãn nổi giận đùng đùng, vỗ một cái rồi nhảy “vù” ra ngoài.

- Dám làm nhục muội muội của ta, lão tử giết ngươi!

Bí Ngân Kiếm trong tay Chiêm Hãn “xoạt” một tiếng đâm qua.

Chu Thiên Giáng căn bản không lo lắng, cho dù sư phụ Lâm Phong không ở đây thì còn có mấy người Chu Nhất. Chu Thiên Giáng biết Chiêm Hãn tuyệt đối không động được đến mình.

Thấy Chiêm Hãn nổi giận thì Chu Nhất tung người nghênh đón, lần này Chu Nhất có binh khí hợp tay nên thực lực hai người ngang nhau, trong nháy mắt đã chiến năm sáu hiệp. Không có sự phân phó của Chu Thiên Giáng và Chiêm Hãn thì mấy người Chu Nhị và mười tên thiết vệ cũng không động thủ nhưng binh khí hai bên đều đã lóe hết lên.

- Dừng tay!

Đột nhiên Lâm Phong hét lớn một tiếng, lóe người vào giữa hai người, kiếm mảnh trong tay vừa nhướng lên đã tách được Chu Nhất và Chiêm Hãn ra.

Chiêm Hãn không khỏi kinh hãi, binh khí trong tay y cùng Chu Nhất đều rất dày và thô, không ngờ lão già này dùng một thanh kiếm mỏng đã có thể tách ra được, hơn nữa trên kiếm còn truyền đến lực chấn động khiến cổ tay Chiêm Hãn hơi tê.

Chu Thiên Giáng cũng rất kỳ quái, mục đích đêm nay của bọn họ không phải là đến để giết người, lẽ ra sư phụ Lâm Phong không nên tham chiến mới đúng chứ, hơn nữa Chu Nhất cũng chưa rơi vào thế hạ phong, để Chiêm Hãn biết chút lợi hại thì đàm phán cũng có lợi.

- Sư phụ, người…

Chu Thiên Giáng nghi hoặc hỏi.

Lâm Phong quay đầu nhìn Chu Thiên Giáng một cái nhưng không giải thích gì mà hỏi Chiêm Hãn:

- Ngươi học kiếm pháp này từ ai?

- Hừ, muốn đánh thì cứ đánh đi, ngươi còn không xứng để hỏi.

Chiêm Hãn nói xong thì lui vào giữa mười tên thiết vệ. Một chiêu vừa rồi đã khiến y cảm nhận được sự lợi hại của lão già này, Chiêm Hãn không dám khinh địch, chỉ đành dùng thuật hợp kích để đối địch.

- Có phải sư phụ ngươi là…Cung Lục Kỳ?

Thân thể Lâm Phong hơi run hỏi.